Boss Là Nữ Phụ

Chương 1309: Pháp tắc của ác ma (14)

Mục Huy lại hỏi, “Cô là ác ma?”

“Chẳng lẽ là ông chắc?” Thời Sênh lại lặp lại câu y chang vừa rồi.

Trong mắt Mục Huy thoáng hiện lên vẻ chán ghét, có đối với Thời Sênh, cũng có đối với Mục Vũ.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thân thế của Mục Vũ]

Thời Sênh: “…”

Thứ này trong cốt truyện không phải viết rồi sao, mi tuyên bố cái rắm gì hả?

Nhưng cô lại đột nhiên sửng sốt, không đúng, trong cốt truyện không hề viết.

Bởi vì Mục Vũ từ nam chính trở thành nam phụ nên thân thế của hắn không được nhắc tới.

Nhiệm vụ này vừa nghe đã biết là tùy tiện tuyên bố, chẳng có tâm chút nào.

[Ký chủ, cô cảm thấy thế nào mới là có tâm?]

Ít nhất cũng phải là hủy diệt thế giới chứ? Vô dụng lắm thì cũng phải là lấy danh hiệu chém được trăm người gì gì đó chứ?

[Ha hả…] Nó dám phát nhiệm vụ như thế thì Ký chủ sẽ lên trời mất, vẫn là nên không có tâm đi, còn sống lâu thêm được tí.

Hệ thống mất một lúc lâu mới phản ứng lại, Ký chủ nhà nó lần này lại không từ chối nhiệm vụ.

Ngẫm lại trước đây, cô không từ chối nhiệm vụ phụ tuyến thì sẽ hoàn thành theo kiểu rất khó hiểu.

Nhưng số lần cô chủ động hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây chắc?

Thời Sênh lại nhìn xuống đám người bên dưới. Người của Mục gia đã bao vây tòa nhà. Mục Huy ngẩng đầu nhìn cô, “Cho chúng mày một cơ hội, bây giờ xuống đây ngay lập tức.”

Thời Sênh học theo Mục Huy, trả lời: “Cho các ông một cơ hội, bây giờ lập tức cút.”

Nhưng ngữ khí lại rất khác nhau, giọng Mục Huy là đầy tức giận và âm trầm, còn giọng Thời Sênh lại vô cùng kiêu ngạo. Giọng điệu của cô rơi vào tai mấy người bên dưới chẳng khác nào khiêu khích.

Sắc mặt Mục Huy quả nhiên lại trầm xuống mấy phần, “Ra tay.”

Thời Sênh nhìn tinh đồ xuất hiện dưới chân đám người đang bao vây quanh tòa nhà, so với những người trước đó, tinh trận năm cánh của những người này chói mắt hơn, phạm vi cũng rộng hơn.

Vô số ánh sáng bay ra từ các tinh đồ, quấn lại với nhau, bện thành một chiếc võng lớn, bao phủ lấy toàn bộ tòa nhà.

Nguyên lý của cái này cũng không khác khóa tứ phương của Hội Học sinh lắm.

Nhưng so với đám gà mờ Hội Học sinh đó thì đám người này chắc chắn trâu bò hơn nhiều! Ánh sáng tinh đồ mà Hội Học sinh bắn ra không có cách nào thống nhất lại với nhau, nhưng những người này của Mục gia sau khi bắn ra ánh sáng đều đổi sang màu vàng kim hết.

Dù là tịnh ma sư hay ác ma thì khi sử dụng lực lượng đều có chú ngữ, chú ngữ sẽ tạo thành chiêu thức.

Dưới chân Thời Sênh khẽ động, tinh trận sáu cánh màu đen xuất hiện, phạm vi không lớn lắm, lấy cô làm trung tâm thì có đường kính trên dưới một mét.

Nguyên chủ cũng có một ít chú ngữ nhưng Thời Sênh không hề dùng, chỉ dựa theo ý tưởng của mình, bắt đầu thúc giục tinh trận sáu cánh dưới chân.

Từ sáu cánh của tinh trận xuất hiện ánh sáng màu đen xoay quanh người cô, nhanh chóng đan lại thành một thanh kiếm màu đen.

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó, đầu ngón tay vòng một vòng, thanh kiếm màu đen cũng chuyển động theo vòng tròn.

Quả nhiên như thế!

Cô giơ cao tay lên, thanh kiếm màu đen xông thẳng về một trỗ trống trong không trung.

Mọi người kinh hãi, ai nấy đều vội vàng thúc giục tinh trận năm cánh để nhanh chóng bịt lỗ hổng đó lại, muốn phong bế lại toàn bộ trước khi thanh kiếm màu đen đánh tới.

Thời Sênh chỉ ngửa đầu nhìn, cũng không tăng tốc như đám người bên kia.

Lỗ hổng càng lúc càng nhỏ, thanh kiếm đen lại vẫn còn cách một đoạn.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vèo...

Một tia sáng lạnh bắn từ dưới lên, tốc độ nhanh tới mức không ai nhìn rõ là cái gì.

Giây tiếp theo, vòng sáng vốn dĩ đã khép lại lại đột nhiên bị chọc ra một lỗ hổng, nửa vòng tròn trên đỉnh tan rã tán loạn.

Mà ở trên cao hơn có thứ gì đang rơi xuống, lỗ hổng càng mở rộng một cách chậm rãi.

Hàn quang tới gần, một luồng áp suất không khí đè nén nặng nề áp xuống.

Đùng…

Uy áp mang theo gió, lấy thiết kiếm làm trung tâm mà khuếch tán dần, sóng khí vô hình quét ra bốn phía, bụi mù nổi lên.

Những kiến trúc xập xệ lập tức bị phá hủy.

Người đứng bên dưới tòa nhà cũng không chịu nổi uy áp như thế, rất nhiều người bị đánh bay, ngã nhào lên đống đổ nát.

“Tộc trưởng, ngài không sao chứ?”

Mục Huy đen mặt phủi phủi tro bụi trên mặt, “Không sao, chú ý đề phòng.”

Lúc này, bụi đang bay mù mịt, tầm mắt bị ngăn trở, rất dễ bị đánh lén.

Nhưng chờ cho bụi tan ra rồi cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.

Trên đất có một thanh kiếm đang cắm thẳng, nhìn thôi cũng thấy lạnh người.

“Người đâu rồi?”

Mục Huy không thấy người đâu cả nên lập tức quát lên. Đám người còn đang ngắm thanh kiếm cũng ngẩng đầu nhìn ban công.

Nơi đó chẳng còn ai cả.

“Chú ý xung quanh, mau tìm người.”

Người xung quanh lập tức tản ra.

“Cô ta có thể dễ dàng phá được kết vực liên thủ của chúng ta như thế. Tộc trưởng, ác ma này có cấp bậc gì vậy?”

Mục Huy híp mắt lại, “Không phải cô ta, là thanh kiếm kia.”

Cấp bậc gì thì ông ta cũng chẳng nhìn ra…

Lòng Mục Huy không khỏi trầm xuống, ác ma này rất khó đối phó.

“Kiếm?” Mọi người nhìn về phía thanh kiếm cắm trên mặt đất. Thanh kiếm này ngoại trừ khí thế dọa người ra thì chẳng thấy có gì đặc biệt cả.

Một thanh kiếm tốt sao nhìn lại bình thường như thế được?

Một người đàn ông bên cạnh Mục Huy đề nghị, “Để tôi lên nhìn xem?”

Mục Huy không phản bác cũng không đồng ý. Người đàn ông ngầm hiểu, đi về phía thiết kiếm.

Mọi người đều nín thở nhìn theo hắn.

Đúng lúc hắn tới gần thì lại có người đi xuống cầu thang.

Đôi chân thon dài, đường cong cơ thể hoàn mỹ nhấp nhô sau bộ đồng phục.

Thời Sênh đi xuống bậc thang cuối cùng, dựa lên cửa sắt trước cầu thang, cười như không cười nhìn hắn, “Muốn lấy kiếm ư? Lấy đi.”

Bọn họ cho rằng cô đã trốn hoặc chuẩn bị đánh lén, ai mà ngờ cô ta lại đi bộ xuống đây.

Cái này không hợp logic lắm có biết không hả?

Người đàn ông đứng đực mặt ra, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cuối cùng, hắn cắn răng một cái rồi chạy tới bên cạnh thiết kiếm, duỗi tay muốn rút kiếm lên.

Vốn tưởng có thể rút thanh kiếm lên mà chẳng mất tí sức nào, nhưng không ngờ thanh kiếm lại chẳng hề lay động, như là mọc lên từ trên đất vậy.

Người đàn ông lại nhìn về phía Thời Sênh, trên mặt cô treo một nụ cười không hiểu có ý gì, nhìn rất dọa người.

Đã tới nước này rồi, người đàn ông cắn răng, đôi tay cầm chặt lấy, dùng sức rút kiếm.

Hắn dùng hết sức lực toàn thân cũng chẳng làm thiết kiếm lay động chút nào.

Thời Sênh khẽ nâng tay, gã liền bị một luồng lực lượng đánh văng ra, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.

Thiết kiếm từ từ bay lên trước mặt hắn, vòng trong không trung hai vòng rồi rơi xuống tay Thời Sênh.

“Đây là vũ khí gì thế?”

“Không biết, còn chẳng hiện tinh đồ…”

Ở thế giới này, vũ khí cũng có thể tự hoạt động, nhưng mà… cần phải có tinh đồ.

Vừa rồi, khi thanh kiếm kia bay lên cũng không thấy có tinh đồ xuất hiện, tại sao nó có thể tự hành động được chứ?

Thời Sênh chọc mũi kiếm xuống đất, một tay chống kiếm, đỉnh mày khẽ nhếch, bắt đầu nói lung tung, “Kiếm phá càn khôn, kiếm này tên Càn Khôn. Có được kiếm này thì sẽ vô địch thiên hạ.”

Thiết kiếm: “…” Không phải chứ chủ nhân, hiện tại cô chẳng những lấy tên cho tôi loạn lên mà còn thêm loạn tính năng là như thế nào hả?

Thời Sênh âm thầm đáp, “Càng dễ dàng vênh váo.”