Boss Là Nữ Phụ

Chương 1284: Thiếu tướng thích ngả ngớn (27)

Nhóm năm mươi người hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày sẽ bị một đám tân binh đánh.

So với những chiêu thức mà bọn họ được học, chiêu thức của đám người này vô cùng quỷ dị, dường như đã được cải tiến nên bỏ đi được rất nhiều động tác dư thừa, rườm rà.

Diệp Sâm khoan thai tới muộn, ánh mắt đảo qua Thời Sênh, sau đó dừng lại trên người Hạ Vũ, mở miệng, “Quân doanh đặc huấn không phải chỗ cho các người đành nhau, chống đối huấn luyện viên, đeo bao cát chạy mười nghìn mét, hít đất năm trăm cái, chấp hành.”

Năm mươi người kia không phục, “Bên kia động thủ trước.”

Tại sao lại phạt bọn họ chứ?

“Thân là tiền bối của các anh, dạy dỗ các anh thì có gì sai?” Diệp Sâm lạnh lùng, “Sao, giờ còn muốn chống đối cả tôi phải không?”

Nhóm năm mươi người: “…”

Rõ ràng là nói lung tung để lấy cớ, ai tin.

Rồng mạnh cũng không áp được rắn nhà, giờ Diệp Sâm chính là rắn nhà, còn là con rắn mạ vàng, bọn họ chỉ có thể nhận mệnh.

“Xin hỏi Thiếu tướng Diệp, huấn luyện viên Cốc Lam này đã được quân khu tán thành hay chưa?” Hạ Vũ đột nhiên đứng ra, mọi người vừa mới chuẩn bị rời đi lại dừng lại.

Đúng thế, không được quân khu tán thành chính là làm trái kỷ luật.

Mọi người như tìm được một lý do để phản kháng lại Diệp Sâm, ai nấy đều thẳng sống lưng.

Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên, chậm rãi phun ra từng chữ, “Quân doanh đặc huấn, tôi định đoạt.”

Hắn lại hơi dừng mới nói tiếp, “Nếu các anh muốn báo cáo lên thì cứ chờ rời khỏi đây rồi hãy nói.”

Vào quân doanh đặc huấn, không có sự cho phép của hắn thì không ai được ra ngoài.

Sắc mặt Hạ Vũ thay đổi, tên công tử ăn chơi trác táng này coi quân khu là nơi nào chứ?

Người bên cạnh vội vàng túm lấy Hạ Vũ, lúc này cứng đối cứng với Diệp Sâm sẽ không có gì tốt cả.

Diệp Sâm hất cằm về phía sân huấn luyện, “Không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu rồi.”

Mọi người chán nản, bắt đầu chấp hành hình phạt.

Diệp Sâm vẫy vẫy tay tới Thời Sênh. Thời Sênh xắn tay áo, “Sao không ở trong ký túc xá làm công tử quý tộc mà còn ra đây làm gì?”

Diệp Sâm duỗi tay gạt chút tóc hơi rũ xuống của cô, “Anh cũng không thể để bọn họ bắt nạt em.”

“Chỉ bằng bọn họ mà muốn bắt nạt được em ư?” Thời Sênh cười lạnh.

Ánh mắt Diệp Sâm hơi đảo, giọng nói hạ xuống, “Ừ… Chỉ cho anh bắt nạt đúng không?”

Thời Sênh trừng mắt với hắn, “Mấy ngày nữa em phải ra ngoài một chuyến, anh đi với em hay ở lại đây?”

Diệp Sâm giữ chặt tay Thời Sênh, “Em muốn bỏ rơi anh chứ gì?”

“Nói chuyện đứng đắn.” Thời Sênh gạt tay hắn ra.

Diệp Sâm kéo cổ áo cho ngay ngắn, nghiêm túc đáp, “Đương nhiên anh đi cùng em. Em đi đâu thì anh ở đó.”

Thời Sênh cũng không có ý bỏ lại Diệp Sâm. Cô sợ nếu để một mình hắn ở lại đây thì hắn sẽ gây ra chuyện gì đó mất, không bằng cứ treo ở bên người thì hơn.

“Được rồi, về đi, trời nắng lắm.” Thời Sênh véo má Diệp Sâm, nhân lúc xung quanh không có người liền hôn lên má hắn một cái.

Diệp Sâm xoa má, bĩu môi.

Thời Sênh nhìn hắn. Diệp Sâm cười, trong ánh mắt toàn là hình ảnh của cô.

Cô bất đắc dĩ hôn hắn một chút.

Lúc này, Diệp Sâm mới cảm thấy mỹ mãn, “Tối nay em thích ăn gì?”

“Thế nào cũng được.” Thời Sênh phất tay, “Mau đi đi, thấy anh là muốn nổi lửa.”

“Thế… buổi tối anh sẽ giúp bé con hạ hỏa nhé?”

Thời Sênh giơ nắm đấm, “Cút ngay.”

Trời nóng mà tên ngốc này còn chọc cô, sắp không áp được cơn tức rồi.

Diệp Sâm cười sung sướng hai tiếng, rời khỏi sân thể dục đi về phòng bếp, tính toán xem nên làm cho Thời Sênh ăn cái gì thì ngon.

Mà kể cũng lạ, hai mươi mấy năm trước đó của Diệp Sâm, mười ngón tay của đại thiếu gia hắn chưa từng dính khói lửa nhân gian. Dù ở trong bộ đội thì vị Thái tử gia này cũng có người đi theo hầu hạ.

Đôi tay kia đã từng bắn súng, từng giết người, nhưng chưa từng làm cơm bao giờ.

Đến khi hắn và Thời Sênh ở bên nhau, không bao lâu sau liền thắp sáng kỹ năng nấu ăn.

Thật là thần kỳ!



Mấy ngày sau đó, một đám người bị lăn lộn đến không ra bộ dáng gì. Nhưng nhìn thấy hai mươi người ở bên cạnh thì bọn họ lại không muốn chịu thua, muốn phân cao thấp một phen.

Cuối cùng, tất nhiên là chẳng có kết quả gì tốt.

Chuyện đánh nhau bên trong quân doanh đặc huấn thường xuyên phát sinh. Một đám người vốn dĩ đã bị kỷ luật thép của quân đội rèn rũa giờ lại như quay về thời tuổi trẻ, huyết khí phương cương, một lời không hợp liền giơ nắm đấm.

* Huyết khí phương cương: tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Nhưng một ngày nọ, bọn họ phát hiện quân doanh đặc huấn trống rỗng.

Chỉ còn lại vệ binh trông cửa.

Vừa hỏi mới biết, nửa đêm bọn họ đã đi rồi.

Vệ binh trông cửa nói đây là chuyện bình thường, cách một đoạn thời gian, Thời Sênh sẽ dẫn họ ra ngoài huấn luyện, ngắn thì mấy ngày, dài thì một tháng cũng không biết chừng.

“Tại sao Thiếu tướng Diệp không sắp xếp cho chúng tôi?” Hạ Vũ cau mày hỏi?

Vệ binh lắc đầu, “Lúc đi Thiếu tướng còn đang ngủ. Huấn luyện viên Cốc phải ôm anh ấy lên xe.”

Mọi người: “…” Đây là cái quỷ gì?



Thời Sênh ném đám người kia tới vùng dã ngoại, để Tiếu Sinh ở lại trông rồi mang Diệp Sâm tới thành phố.

Lúc ngồi trên xe lửa, Diệp Sâm rên rỉ đủ kiểu, chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.

Thời Sênh phải lót cho hắn một tầng dựa lưng dày, mặt đen sì, “Có phải anh bị em chiều thành “tiểu công trúa” rồi không hả?”

“Tiểu công trúa là cái gì?” Diệp Sâm không ngại học hỏi.

“Tiểu công chúa.”

Diệp Sâm: “…”

Hắn trầm mặc một chút, “Anh chỉ làm tiểu công chúa của em.”

Mẹ kiếp!

#khả năng ta đã chiều vợ mình hỏng chỗ nào đó rồi, online chờ, rất gấp#

Thời Sênh đẩy đầu hắn sang bên, “Ngủ!”

Diệp Sâm duỗi tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, “Bé con.”

Hắn ôm rất chặt, Thời Sênh cảm giác được sự lo lắng của hắn, đẩy hắn ra một chút, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế hả?”

“Không biết.” Giọng Diệp Sâm rầu rĩ, “Anh khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu?” Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại khó chịu? “Có phải ngồi tàu không thoải mái không? Nhịn một chút, trạm tiếp theo là xuống rồi.”

Diệp Sâm nắm lấy tay Thời Sênh đặt lên ngực mình, “Khó chịu ở đây.”

Thời Sênh: “…”

Quả thật là Diệp Sâm đang rất khó chịu, không biết tại sao mà tự nhiên thấy đau đớn vô cùng, đau tới mức không thở được.

Thời Sênh kéo hắn vào ngực, nhẹ giọng an ủi, “Đừng nghĩ lung tung, em sẽ không rời khỏi anh.”

“Ừ.”

Có lẽ là câu nói kia của Thời Sênh làm hắn yên tâm nên hắn dần dần khôi phục lại, dựa vào cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thời Sênh vuốt mặt hắn, nhìn ra bóng đêm bên ngoài như suy tư gì đó.

Phượng Từ…

Phượng Từ…

Phượng… Từ…

Thật là may mắn.

Thời Sênh đổi tư thế ngồi để hắn được ngủ thoải mái hơn. Cô nhìn người trong lòng, ánh mắt dần dịu dàng trở lại.

Cô nhắm mắt, trong đầu hiện ra mấy hình ảnh.

“A Sanh, về sau cậu sẽ gả cho người thế nào?”

“A Sanh, mình thích cô ấy.”

“Bởi vì cô ấy là ánh sáng, cho nên mình mới phấn đấu quên mình, bị đánh cho tơi bời.”

“A Sanh, khi nào cậu gặp được người cậu thích, cậu sẽ hiểu loại cảm giác thân bất do kỷ này.”

“Đừng sợ hãi, nếu là của cậu thì phải mạnh mẽ giữ lấy, đừng để mình hối hận.”

Thời Sênh mở choàng mắt ra, sau đó duỗi tay che mắt lại, ngăn trở cảm xúc trong đó.

Quả nhiên vẫn bị ảnh hưởng một chút.