Boss Là Nữ Phụ

Chương 1280: Thiếu tướng thích ngả ngớn (23)

Thời Sênh ngồi ở trên xe một lúc, thật sự không ngủ nổi nữa mới nhảy xuống xe.

Gió lạnh thổi làm cho cô thấy mát mẻ hơn rất nhiều.

Cô cởi hai nút áo ra, để lộ đường cong duyên dáng của xương quai xanh. Cô hơi nghiêng đầu nhìn, có thể thấy vài bóng người đang tiến tới

Bọn họ cũng đã nghe được động tĩnh nên đang lặng lẽ mò về phía bên này.

Nhìn thấy Thời Sênh, mấy bóng người kia liền vây lại, chỉ về nơi phát ra âm thanh.

Thời Sênh gãi gãi đầu, “Các anh tự mình đi xem đi, tôi không đi.”

Loại tiết tấu muốn lôi cả cốt truyện chi nhánh ra này, có điên cô mới đi.

Mọi người: “…”

Những người khác đều hai mặt nhìn nhau, đứng yên không nhúc nhích, tâm tính tò mò của những người này đều đã bị Thời Sênh mài cho gần hết rồi.

Muốn sống sót thì phải quản được tâm tính tò mò của mình, không phải mục tiêu của nhiệm vụ thì không cần xen vào chuyện của người khác.

Đúng lúc bọn họ còn đang đứng bất động, nơi xa đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai.

“A…”

Giọng nữ hét thê thảm cắt qua đêm tối, ngay sau đó là âm thanh lá cây sàn sạt, có người mắng to rồi đuổi về phía bên này.

Những người khác cũng đã tỉnh lại và lục tục xuống xe, cảnh giác nhìn về phía âm thanh truyền tới.

“Cứu mạng, cứu mạng…”

Một cô gái mặc váy từ trong bụi cây lao ra, nhìn thấy có xe dừng ở đây thì nhào tới không cần suy nghĩ.

Mấy người đàn ông đuổi theo ở phía sau tăng tốc độ, túm lấy tóc cô gái kia kéo về, sau đó che lại miệng cô ta, đề phòng nhìn chằm chằm vào xe tải.

Xe tải quân dụng…

Người của quân đội?

Bọn họ biết gần đây có một quân khu, có thể sử dụng loại xe tải này thì chắc chắn là người trong quân khu đó.

Thời Sênh nhàm chán đứng bên cạnh đám người ở bên mặt xe tải. Xe tải che mất thân mình bọn họ nên những tên kia không thấy người đâu, chụm đầu vào nói vài câu, sau đó có hai người đi về phía bên này.

Thời Sênh liếc những người bên cạnh một cái, hất đầu, “Lên đi! Người ta đã đánh tới cửa rồi, còn chờ ăn cơm nói chuyện phiếm à?”

Mọi người: “…” Đừng hố người như thế chứ huấn luyện viên.

Thời Sênh vừa lên tiếng, những tên bên kia liền biết có người, lập tức đề phòng lùi về sau, đứng chung một chỗ với mấy tên còn lại, hướng về xe tải quát lên, “Là ai, ra đây!”

Lời vừa dứt thì đã có người áp sát bên sườn bọn họ, sau đó đột nhiên lao ra, dựa theo những gì Thời Sênh dạy, giải quyết những tên cầm vũ khí đầu tiên.

Người đầu tiên động thủ, những người còn đang ẩn giấu cũng lao ra.

Những tên kia công phu tay chân sao có thể so được với đám lính đã được Thời Sênh đào tạo, giải quyết xong hai tên cầm súng, những tên khác chỉ là trẻ con.

Những tên đồng phạm nghe thấy động tĩnh liền từ bên kia chạy tới, không cứu được người mà chính mình cũng bị kéo vào. Đám lính lập tức vọt tới đối diện, khống chế những tên này.

Trói tất cả thành một đám.

Đám lính trẻ tung ta tung tăng chạy tới, “Huấn luyện viên, tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

“Giết?” Thời Sênh nhướng mày hỏi lại.

Bầy lính trẻ, “…” Huấn luyện viên, chúng ta là quân nhân đứng đắn, sao có thể tùy tiện giết người?

Người qua bên kia kiểm tra chạy về, báo cáo lại với Thời Sênh bằng vẻ mặt kinh hãi, “Huấn luyện viên, tìm thấy súng ống đạn dược, còn có mấy cô gái nữa.”

“Súng ống đạn dược?” Diệp Sâm nhảy từ trên xe xuống, “Ở ngay trong tầm nhìn của quân khu mà dám buôn lậu súng ống đạn dược, ha…”

“Thiếu tướng, chúng ta cần liên hệ với người ở quân khu.” Hoắc Quốc nghiêm túc nói.

Buôn lậu súng ống đạn dược rất nghiêm trọng, nói không chừng còn liên lụy tới một cọc án tử.

Diệp Sâm nhìn Thời Sênh, ý tứ rõ ràng là nghe theo vợ mình.

Hoắc Quốc lập tức cảm thấy không tốt, con nhóc này thế nào cũng lại gây chuyện.

Quả nhiên, đúng lúc ông nhìn cô thì Thời Sênh phất tay đầy hào khí, “Đi, tôi đưa các anh đi vây bắt tội phạm, kiến công lập nghiệp.”

Mọi người: “…”

Ngài đừng nói chuyện này đơn giản như thể ăn cơm thế có được không?

“Cốc Lam, cháu không được làm loạn.” Hoắc Quốc trầm mặt quát lớn, “Dựa vào ngần này người của chúng ta, căn bản không thể diệt sạch bọn họ được.”

Thời Sênh gật đầu đồng tình, “Đúng, dựa vào mọi người thì đúng là không có khả năng, dựa vào cháu là đủ rồi.”

Hoắc Quốc, “…” Cô lại tự kỷ rồi đấy à?

Kiêu ngạo, cuồng vọng cũng có mức độ thôi chứ.

Thiếu tướng, cậu mau quản vợ mình đi!

Diệp Sâm dựa vào cửa xe, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, hiển nhiên không có ý muốn quản.

Thời Sênh xách một tên có vẻ như là người cầm đầu ra, trong ánh mắt tức giận của tên đó, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm hỏi: “Tâm sự chút, một lần các anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền thế?”

Tội phạm buôn lậu ngẩng đầu nhìn Thời Sênh vẻ ngơ ngác, sao câu hỏi này lại chẳng giống thẩm vấn thông thường thế?

“Kiếm được nhiều thì chúng ta có thể hợp tác một chút, nói đi?”

“Phì!” Tên tội phạm cầm đầu giờ mới phản ứng lại, hung tợn phun một tiếng, “Muốn đào thông tin từ miệng ông ư, mày tưởng ông ngốc à?”

“Cho đường sống còn không muốn đi, cố tình tìm chết, ngại sống nhiều rồi đúng không?”

Tên cầm đầu hiển nhiên quá am hiểu tác phong của cảnh sát, nói, “Hừ, đám cảnh sát các người có thể làm gì tụi tao chứ?”

“Bọn họ không dám, nhưng tôi dám.” Thời Sênh cười tủm tỉm đáp lại.

Tên tội phạm cầm đầu còn chưa hiểu hết ý tứ trong câu nói này thì chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, thân mình bị đạp ngã xuống đất, một bàn châm giẫm lên ngực hắn, “Muốn sống thì nói cho ông biết cách kiếm tiền của các người, nếu không ông sẽ giết sạch. Đến lúc đó tôi chỉ cần nói các người phản kháng, tôi chỉ tự vệ, các người cảm thấy tôi sẽ bị trừng phạt ư?”

Tên tội phạm cầm đầu: “…”

Con bé cảnh sát này có điểm không đúng nha!

“Mày đừng có đe dọa tao, có bản lĩnh thì ra tay đi!” Tên tội phạm cầm đầu đã dãi nắng dầm mưa nhiều, liếm máu trên lưỡi đao mà đi lên, gan dạ sáng suốt, kiến thức cũng rộng rãi hơn những người khác, hắn gân cổ lên quát lại một câu.

Thời Sênh nhặt súng trên đất lên, nhắm thẳng vào đầu tên đó.

Hoắc Quốc biết cô nói được làm được, hơn nữa còn có cách tiêu hủy chứng cớ, gạt bỏ mọi hiềm nghi cho mình, người này còn coi thường pháp luật hơn Thiếu tướng nhiều.

Ông muốn tiến lên ngăn cản Thời Sênh nhưng Diệp Sâm đã ngăn ông lại.

“Thiếu tướng!” Hoắc Quốc giận dữ, “Cô ấy làm thế là phạm tội, cậu không thể dung túng cho cô ấy như thế được.”

Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên, lộ ra một đường cong tuyệt đẹp, trong con mắt đầy vẻ yêu chiều, “Tôi không dung túng cho cô ấy, chẳng lẽ dung túng cho chú chắc?”

“Pằng!”

Hoắc Quốc ngẩng phắt đầu nhìn về phía bên đó, súng trong tay Thời Sênh còn nhả ra khói, mà gã nằm trên mặt đất đang che lại bụng, mặt đầy thống khổ rên rỉ.

“Đừng lo, sẽ không chết, nhưng nếu mày còn thích kéo dài thời gian thì cũng không biết được có mất máu mà chết hay không đâu.”

“Cô… Cô... Cô…” Lại dám nổ súng thật.

Nhóm người này kỳ thực là đối thủ của chúng giả trang đúng không?

Tuyệt đối không phải cảnh sát!

Bầy lính trẻ nuốt nước bọt đầy gian nan, bọn họ cảm thấy mình đã nhìn thấy chuyện gì đó không nên nhìn rồi, có khi nào sẽ bị diệt khẩu không?

Khi bọn họ lên xe tải ngồi rồi, không bị diệt khẩu, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia chỉ cảm thấy huấn luyện viên của mình có điểm cổ quái, tác phong làm việc không lường trước được, không thể tùy tiện chọc vào, nhưng tuyệt đối không cảm thấy cô ấy khác người như hôm nay.