Boss Là Nữ Phụ

Chương 1278: Thiếu tướng thích ngả ngớn (21)

Chuyện Tưởng Kiến Hoa bị đánh cực kỳ ồn ào, nhưng tra nửa ngày cũng không tra ra được ai.

Tưởng Kiến Hoa nhắm ngay mục tiêu vào Diệp Sâm, nhưng ông ta còn chưa bắt đầu làm khó dễ cho Diệp Sâm thì đã dẹp bỏ ngay ý định đó, nhìn thấy hắn cũng đi vòng qua.

Diệp Sâm rất khó hiểu, chẳng lẽ bị hắn đánh nên sợ rồi?

Quân doanh đặc huấn chỉ có vài người nên chẳng có gì để huấn luyện cả. Cả ngày Thời Sênh đều dẫn theo Tiếu Sinh ngồi xổm ở trên sân thể dục cắn hạt dưa xem đám tân binh huấn luyện.

“Tiểu Lam, chúng ta ngồi nhìn họ cả ngày làm gì thế?” Quá nhàm chán đi mất.

Ngày nào cũng chỉ có ngần đó hạng mục, có gì đẹp mắt chứ?

Cho dù có hạt dưa cắn nhưng vẫn thấy nhàm chán.

Thời Sênh đáp một câu đầy vẻ cao thâm khó dò, “Quan sát khởi nguồn của loài người.”

“Chúng ta sẽ đổi nghề đi làm nhà khoa học sao?” Vẻ mặt Tiếu Sinh ngu ngơ.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, thở dài, “Trẻ con thì quay về nấu cơm đi.”

Tiếu Sinh: “…”

Thời Sênh quan sát khoảng một tháng, nhân lúc Hoắc Quốc đang làm công tác tư tưởng trên bàn ăn cho Diệp Sâm, cô đột ngột ngắt lời bọn họ, “Các anh cần bao nhiêu người?”

Lời của Hoắc Quốc bị nghẹn lại trong cổ họng, nhìn Diệp Sâm không thể tin tưởng, cậu thật sự để cô ấy làm bậy à?

“Hai mươi người, nhưng yêu cầu phải có ít nhất 100 người gia nhập, sau đó đào thải dần để lấy 20 người cuối cùng.” Diệp Sâm không để ý tới Hoắc Quốc, lập tức đáp.

Loại đặc huấn này luôn theo cơ chế đào thải, ai có bản lĩnh thì sẽ lên trước.

Thời Sênh gật gật đầu, tiếp tục và cơm, dường như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Hoắc Quốc cũng không có tâm trạng làm công tác tư tưởng nữa, vùi đầu ăn cơm.

Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên quỷ dị vô cùng.

Thời Sênh ăn cơm xong rồi đi ra ngoài một lúc, lát sau cầm một tờ giấy quay vào, “Mang hai mươi người này tới đây là được rồi.”

Diệp Sâm nhìn lướt qua. “Đây đều là tân binh?”

“Đúng thế.”

“Hừ.” Hoắc Quốc đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Sức chịu đựng của tân binh căn bản không theo kịp cường độ huấn luyện của chúng ta.”

Từ lúc bắt đầu bọn họ đã không tính tuyển tân binh, ngay cả Diệp Sâm cũng không nghĩ tới.

Tân binh phải học quá nhiều, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Thời Sênh cười gian xảo, “Tân binh dễ tẩy não.”

Mọi người: “…”

Cứ có cảm giác cô đang định tổ chức bán hàng đa cấp.

Diệp Sâm không màng sự ngăn cản của Hoắc Quốc, lập tức đòi 20 người trên danh sách Thời Sênh đưa cho về.

Người vừa được đưa tới, Thời Sênh liền chính thức bắt đầu... tẩy não.

Quả thực là tẩy não, không huấn luyện, cũng không nói chính nghĩa quốc gia gì gì, cô chỉ kể mấy chuyện xưa, chuyện sau càng có xu hướng quỷ dị hơn chuyện trước làm cho mấy tên tân binh kia suýt chút nữa thì tin tưởng trên đời này quả thật có Ultraman*, bọn họ có thể cứu vớt thế giới.

*Ultraman: Siêu nhân.

Sau khi tẩy não được ba ngày, Thời Sênh không tiếp tục để họ nghe chuyện nữa mà đơn độc ở với bọn họ trong trong một giờ. Chờ đến khi trở ra, cả một đám người đều ở trong trạng thái phấn khởi vô cùng.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đền đáp quốc gia, vì tổ quốc dâng lên sinh mệnh quý giá của mình.

“Thiếu tướng, tôi cảm thấy quân doanh đặc huấn của chúng ta phải đổi tên.”

Diệp Sâm nằm trên sân cỏ, nhìn đám tân binh bắt đầu huấn luyện bình thường, không tỏ ý kiến gì.

Thời Sênh từ xa đi tới, cô mặc quân trang, tóc búi hết ở trong mũ, một tay đút túi quần, khóe miệng mang theo ý cười, dáng vẻ thong dong, thoải mái vô cùng.

Thời Sênh ngồi vào bên cạnh Diệp Sâm, đưa cho hắn một bảng biểu, “Đây là hạng mục huấn luyện, hằng ngày huấn luyện theo cái này là được.”

Diệp Sâm đọc lướt qua, ý cười trong mắt càng đậm, quả nhiên không hổ là cô gái hắn yêu thích.

Tiếu Sinh liếc nhìn bảng biểu kia, cái này…

Trong hai năm, mỗi tháng phải hoàn thành một hạng mục, thậm chí là có thể dự đoán trước được mỗi người có thể đạt được tới trạng thái nào và cần thiết đạt được tới trạng thái nào, trên bảng này đều có viết rất chi tiết.

Tiếu Sinh nuốt nước bọt đầy khó khăn.

“Ngoại trừ cái này, còn có rất nhiều thời gian trống, em định để họ làm gì trong thời gian này?” Diệp Sâm thu bảng biểu lại.

Thời Sênh vung tay lên, “Dẫn bọn họ đi đổi gió thôi.”

Diệp Sâm nhìn cô đầy kỳ quái.

Thời Sênh nhướng mày, khẽ cười, “Muốn thử xem anh có tiềm năng gì và cực hạn của anh là tới đâu không?”

Khóe miệng Diệp Sâm càng vểnh hơn, từ trên bãi cỏ nhảy dựng lên, ghé sát vào Thời Sênh, nói với âm thanh chỉ có hai người nghe được, “Tiềm lực và cực hạn của anh đều muốn dùng trên người em thôi.”

Diệp Sâm thả thính xong câu này liền đi về phía sân huấn luyện.

Thời Sênh: “…”

Thả thính đến hăng say đúng không?

Chờ tối ông đây sẽ thu thập anh.



Phương thức huấn luyện của Thời Sênh dị tới đâu thì chỉ những người trải qua mới hiểu được. Cô ấy có thể cho bạn chơi cả một ngày, cũng có thể bắt bạn mang vật nặng chạy cả một ngày.

Hơn nữa, ngoại trừ các hạng mục huấn luyện hằng ngày, mỗi người đều phải trải qua các hạng mục huấn luyện khác nhau.

Nhưng mà những người này không có một ai muốn rời khỏi.

Lúc đầu Hoắc Quốc vô cùng tức giận, từ yêu cầu một trăm người giờ chỉ có hai mươi người, nếu như có một người không phù hợp thôi là thiếu mất một rồi, muốn tìm người bổ sung cũng rất khó khăn.

Nhưng khi cường độ huấn luyện tăng lên, ông phát hiện ra những người này ngoại trừ thỉnh thoảng mắc sai lầm thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, thậm chí còn tốt hơn so với dự đoán của ông nhiều.

Quan trọng nhất là, nhóm người này quả thật cmn là fan não tàn của Thời Sênh, một lời của cô còn có tác dụng hơn Diệp Sâm rất nhiều.

Hoắc Quốc ngờ rằng ba ngày tẩy não đầu tiên kia chính là tẩy cho đám người này thành fan não tàn của cô.

Không hề có cảnh tượng cô chỉ vì là phụ nữ mà bị người ta làm khó dễ.

Hoắc Quốc cảm thấy chắc chắn mình vào nhầm quân doanh đặc huấn giả rồi.

Kỳ thực là ông tới trại hè.

Lúc đầu Diệp Sâm còn hơi quản, nhưng sau đó mặc kệ luôn. Cả ngày cà lơ phất phơ nằm phơi mình trên sân huấn luyện, hắn chỉ tới để nhìn Thời Sênh mà thôi.

Đám người biết Thời Sênh là người trong mộng của Thiếu tướng Diệp, vì thế cực kỳ thông minh, không bao giờ chọc vào vị Thiếu tướng chưa bao giờ bày ra thủ đoạn gì này.



Thời gian một năm rưỡi nhanh chóng trôi qua.

Thời Sênh biết Hạ Vũ đã hoàn thành được một nhiệm vụ hạng nhất, đã được nhận quân hàm Thiếu tá, đồng thời tấn chức Doanh trưởng.

Từ Mi càng không tệ, nghe nói đã mở một cửa hàng ở trong huyện.

Thời Sênh tính toán thời gian, chờ cô huấn luyện xong những người này, lúc ra ngoài thì có thể đuổi kịp xem trò hay giữa nữ chính và đám họ hàng cực phẩm của cô ta.

Thời Sênh lại dựa theo tình huống của bọn họ, một lần nữa quy hoạch lại kế hoạch huấn luyện.

Mỗi người đều có một sở trường đặc biệt, ngoài ra, còn kích phát toàn bộ tiềm năng còn ẩn giấu của từng người, tận lực để bọn họ học tập lấy tri thức, tranh thủ phát triển toàn diện.

Đương nhiên, không phải ai cũng có thể phát triển toàn diện, rốt cuộc con người không phải toàn năng. Nhưng bọn họ có thể dùng sở trường của mình để che đi khuyết điểm, phương pháp này không dùng được thì còn có phương pháp khác, không thể bởi vì mình không làm được mà cảm thấy con đường này là đường chết.