Boss Là Nữ Phụ

Chương 1211: Phượng hoàng niết bàn (30)

Lúc đến cửa khoang, Lưu Vân đột nhiên đụng phải bức chắn trong suốt, toàn thân hắn với Lâm Lang mà hắn đang vác sau lưng đều bị bắn ra, va phải nóc phòng phía sau.

“Tiểu Phượng Hoàng!” Lưu Vân hổn hển gào lên với Thời Sênh.

Thời Sênh: “…” Trách ta cái gì? Ta làm sao biết ngươi lại đột nhiên lao ra? Đồ thiểu năng!

Lưu Vân xốc Lâm Lang nhảy xuống phòng, lần nữa xông lên phi thuyền, lần này hắn không lao lung tung nữa, mà giơ tay ra trước sờ sờ.

Sờ tới chỗ cửa, có chút nhám nhám, sau đó đẩy một cái thật mạnh.

Lưu Vân nhanh chóng thu tay về, “Tiểu Phượng Hoàng, mau để ta lên đi.”

“Thực lực của ngươi không phải khôi phục cả rồi sao, tự bay về đi!” Nụ cười ở khóe miệng Thời Sênh, nhìn thế nào cũng cảm thấy xấu xa, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đánh cô.

Mà Lưu Vân lúc này cũng quả thật muốn đánh cô.

Thời Sênh kéo van cửa, cửa khoang nặng nề khép lại, mặt Lưu Vân, dần dần bị che khuất. Lúc cửa khoang khép lại, Thời Sênh hình như nhìn thấy Tương Lăng dẫn người xông ra.

Thời Sênh trở lại phòng điều khiển, trong camera, quả nhiên nhìn thấy Tương Lăng và Lưu Vân đứng cạnh nhau.

Nữ chính lại vẫn chưa chết.

Thời Sênh bĩu bĩu môi, khởi động phi thuyền.

Vật thể khổng lồ đột nhiên bắt đầu chuyển động. Ma tộc vây quanh bốn phía bị kinh sợ, rối rít lui ra, bọn chúng cũng không hiểu cái đĩa tròn lớn lạnh giá này là cái đồ chơi gì, đại đa số Ma tộc xúm lại là tò mò, một phần nhỏ là muốn ăn yêu thú bên trong.

Thời Sênh chỉ là nâng phi thuyền lên, không có ý rời đi.

Ma tộc vây xem một lúc, có thể cảm thấy răng của mình không tốt như vậy, không gặm nổi cái pháp khí như cái đĩa tròn lớn này, đổi sang tấn công đám người Tương Lăng bên dưới.

Thời Sênh ngồi ở trên ghế, cảnh tượng phía dưới đều được chiếu lên không trung.

“Tiểu thư Sí Ly? Pháp khí này thật là lợi hại.” Không những có thể chở người, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, lợi hại hơn tất cả pháp khí hắn từng biết.

Đây nhất định là một thần khí!

Thời Sênh: “…”Pháp khí cái khỉ gì, thôi đi, không tranh luận với các ngươi.

Thời Sênh dặn dò hắn mấy câu những thứ không nên đụng vào, nói được một nửa, cô đứng dậy dán bùa lên những nơi không thể đụng vào, sau đó bảo bọn chúng tự chơi.

Chiếc phi thuyền này không tính là quá lớn, chỉ có thể coi là một phi thuyền hạng vừa, nhưng đối với đám tiểu yêu tinh chưa thấy qua sự đời này, đủ để cho bọn chúng chơi rồi.

Tương Lăng bên dưới bởi vì đem theo cục nợ là nữ chính đại nhân, lại không có Hiên Viên kiếm bên cạnh, mấy lần bị Ma tộc tấn công được.

Tên bại hoại Lưu Vân này nhất định là sẽ không giúp bọn họ, nhân cơ hội mang Lâm Lang chạy đi.

Lúc sắp đi, còn bật ngón giữa với Thời Sênh. Cái động tác này là học từ Thời Sênh, hắn cũng không hiểu ý là gì, dù sao mỗi lần Thời Sênh làm động tác này, hắn nhìn thấy đều ghét bỏ.

Tương Lăng hẳn là biết cái đồ chơi treo trên trời là của Thời Sênh, mấy lần định đến gần phi thuyền, Thời Sênh lại nâng phi thuyền lên cao hơn, hắn mới từ bỏ.

Bọn người Tương Lăng bị vây hãm ở đó.

Thời Sênh sau nửa đêm là bị tiếng kêu to của Dao Cầm đánh thức, “Tiên tôn, người đi mau đi!”

Cô chỉnh ánh sáng lớn lên chút, nhìn cảnh tượng trong màn hình, Tương Lăng bị thương, vết thương ở ngực, tỏa ra từng cơn khí đen, không phải loại hiệu quả năm xu.

Người hắn dẫn tới, chỉ còn lại hai người, nhưng đều là trạng thái nửa sống nửa chết, chỉ có Dao Cầm hoàn hảo không tổn hại gì.

“Các ngươi đưa Tiểu Dao đi.” Tương Lăng giao Dao Cầm cho hai người kia.

“Tiên tôn!”

“Đi!”

Hai người kia đỡ Dao Cầm lên, chờ sau khi Tương Lăng thu hút được sự chú ý của Ma tộc, nhanh chóng xông ra.

Nhưng Dao Cầm không muốn, không ngừng vùng vẫy muốn quay lại.

Hai người kia nói thế nào Dao Cầm cũng không ngừng lại. Hai người kia đáy lòng cũng không yên tâm cho Tương Lăng, lần nữa xông trở lại.

Bọn họ mà chậm một bước, có lẽ Tương Lăng bị Ma tộc phanh thây rồi.

Dao Cầm nhào tới bên cạnh Tương Lăng, dùng đao gãy bên cạnh cắt cổ tay mình, đút vào miệng Tương Lăng.

Máu của Dao Cầm chẳng những đại bổ đối với yêu thú, Ma tộc, đối với Thần tộc cũng thế.

Ai bảo người ta là kẻ lúc thiên địa sơ khai thai nghén ra chứ?

“Ma tộc hình như hướng hết sang bên này rồi…”

Giọng sợ hãi của một người vang khắp đêm tối.

Dao Cầm cả kinh, vội vàng che lấy cổ tay cầm máu, Ma tộc đối với máu rất nhạy cảm.

Tương Lăng uống máu rồi, khôi phục một ít sức mạnh, liều chết đem người ra ngoài, hai vị Thần tộc kia không chạy được.

Đây cũng là chuyện không làm sao được, muốn phá vòng vây, nhất định sẽ có người hy sinh.

Tương Lăng không có thời gian mà tưởng nhớ bọn họ, mang Dao Cầm chạy đi.

Hất một tên Ma tộc ra, Tương Lăng liền bất tỉnh nhân sự.

Có bình sữa Dao Cầm ở đây, Tương Lăng ngược lại không có ngỏm, nhưng máu của cô ta chứa sức mạnh rất tinh khiết, cơ thể Tương Lăng yếu ớt, nhất thời không có cách nào tiêu hóa được, cho nên vẫn không tỉnh.

Dao Cầm vẫn cứ đút cho hắn, còn đút như thế, sớm muộn gì cũng nổ người mà chết.

Dao Cầm dẫn Tương Lăng né tránh những Ma tộc xông loạn tới kia, càng là một vấn đề.

Thời Sênh luôn đi theo bên trên bọn họ. Dao Cầm thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn một cái, cuối cùng cô ta không nhịn được, leo lên một sườn núi, gào lớn với phi thuyền.

“Tiên quân Sí Ly, ta biết cô ở bên trong, xin cô cứu lấy Tiên tôn.”

“Tiên quân Sí Ly, Tiên tôn ở Thần giới đối với cô tốt như vậy, cô tại sao lại không cứu ngài ấy?”

“Sao cô lại có thể máu lạnh như vậy? Tiên tôn đối với cô tốt như vậy, tại sao, tại sao cô không chịu cứu ngài ấy.”

Dao Cầm ở trên sườn núi kêu có chút cuồng loạn, nhưng không có bất kỳ ai trả lời cô ta.

Cái đĩa tròn đó treo trên không trung, ngay cả động đậy một chút cũng không có, giống như là im lặng mỉa mai cô ta.

Trên phi thuyền, Thời Sênh chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn hình chiếu.

Tại sao cô phải cứu Tương Lăng?

Trước giờ cô không yêu cầu Tương Lăng đối tốt với mình, nếu đã chỉ là từ một phía, vậy cô dựa vào cái gì phải đáp lại? Hơn nữa người hắn đối xử cũng không phải là cô, là nguyên chủ, nhưng trong nguyện vọng của nguyên chủ, không bao gồm cái này.

Làm một người chơi, làm tốt chuyện trong nhiệm vụ của mình, không nên gây thêm rắc rối, đây mới là bí quyết có thể chơi đến cuối cùng, chơi đến tốt nhất.

Lại nói, đến Lưu Vân cô còn không đưa theo, càng đừng nói là Tương Lăng.

Cô máu lạnh, tuỳ hứng như thế đấy, không quen kìm nén.

Mặt Dao Cầm đầy thất vọng nhìn Tương Lăng phía dưới, giọng nhẹ đi rất nhiều, “Tiên quân Sí Ly, nếu như có một ngày cô cần người khác giúp đỡ, nhưng không có bất kỳ một ai giúp đỡ cô, cô sẽ cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vọng đó.”

Thời Sênh: “…” Cái từ tuyệt vọng này đã sớm không có ở trong từ điển của cô từ lâu rồi. Cô chưa từng ôm hy vọng với bất kỳ ai, nói cái gì mà tuyệt vọng?

Khi lòng ngươi mang hy vọng, ắt sẽ có thất vọng, sau thất vọng chính là tuyệt vọng, mà tuyệt vọng sẽ đẩy ngươi về phía vực sâu.

Thứ đó, không cần thì hơn.

Cô chỉ cần nhận đúng mục tiêu đi hoàn thành là đủ rồi.

Dao Cầm trầm mặc đứng một lúc. Có thể là vừa rồi kêu quá lớn, thu hút Ma tộc du đãng tới, Dao Cầm chỉ có thể kéo Tương Lăng nhanh chóng tìm một chỗ nấp.

Ma tộc quá phân tán, không tìm được Dao Cầm.

Ngay lúc Dao Cầm cho là tránh thoát được một kiếp, xa xa đột nhiên tràn qua một nhóm Ma tộc lớn, gần như chiếm giữ nửa bầu trời, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến bên cạnh.