Boss Là Nữ Phụ

Chương 1205: Phượng hoàng niết bàn (24)

Thời Sênh: “…”

Tại sao lại là ta?

Bản cô nương đã cố gắng hạ cực thấp cảm giác tồn tại rồi biết không hả?

Tương Lăng không tiếp lời, chỉ là nhìn Thời Sênh, mặc dù không nói ra, nhưng cũng tương đương với đang hỏi không tiếng động.

Thời Sênh lui về phía sau một bước, hai tay ngăn ở trước ngực, “Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.”

Đám thiểu năng lại muốn cưỡi bản cô nương, nằm mơ đi!

Điền Mộc cuối cùng cũng tóm được lý do, lúc này không trút hận, còn đợi lúc nào, “Sí Ly, ngươi muốn làm tội nhân của tam giới sao?”

“Ta tình nguyện, ngươi quản được sao?” Đừng nói làm tội nhân tam giới, làm tội nhân lục giới ta cũng làm được.

Điền Mộc: “…”

Ngươi nói như vậy, cũng không có cách nào nói chuyện nữa rồi!

“Tương Lăng lúc này ngươi còn không nói sao?” Điền Mộc không nói lại, trực tiếp kéo Tương Lăng xuống nước.

“Lại nghĩ cách khác.”

“Ngươi… các ngươi…” Điền Mộc tức điên người, chỉ Thời Sênh và Tương Lăng, “Được, lúc này ngươi còn bảo vệ cho cô ta, đến lúc xảy ra chuyện gì, ta xem các ngươi ăn nói thế nào.”

“Điền Mộc, ngươi ồn ào chết đi được!” Lưu Vân ở bên cạnh móc móc lỗ tai. Lúc Điền Mộc tức giận trừng mắt qua, đột nhiên đạp một cước tới.

Điền Mộc theo bản năng muốn dùng linh lực phòng thủ, lúc phản ứng được là không thể dùng linh lực, Lưu Vân đã đạp đến rồi, thân hình Điền Mộc bị ép lùi ra sau một đoạn.

Phần phật...

Ngọn lửa liếm lấy vạt áo hắn, thế lửa trong nháy mắt đã bao trọn hắn.

Thế lửa quá nhanh, mọi người kịp phản ứng lại, cả người Điền Mộc đã bị ngọn lửa bao lấy.

Tương Lăng kết hợp với những người khác, không dễ dàng gì mới dập tắt được lửa trên người Điền Mộc. Điền Mộc bị đốt đen thùi lùi, chỉ còn lại một đôi mắt, lửa giận hừng hực giống như ngọn lửa bùng cháy sau lưng hắn.

Lưu Vân đứng ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác, “Đã bảo ngươi phải nhìn kỹ dưới chân mà.”

Lâm Lang yên lặng lui về phía sau một bước, nam nhân này thật là đáng sợ.

Lưu Vân liếc cô ta một cái, mũi hừ hừ cười lạnh một tiếng.



Tương Lăng ngăn Điền Mộc, không cho hắn gây sự với Lưu Vân.

Bởi vì ngọn lửa ngăn cản đường đi, một đám người chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở bên này, nghĩ đối sách.

Dao Cầm ở chung một chỗ Tương Lăng, nhút nhát nhìn về phía Thời Sênh và Lưu Vân, “Tiên tôn, tại sao Tiên quân Sí Ly lại không muốn dẫn chúng ta đi qua?”

Tương Lăng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

Cô ấy đang nghĩ gì, hắn cho tới bây giờ đều không biết.

“Không phải ngài nói với ta, năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn sao?” Dao Cầm bày ra bộ dạng hiếu học, “Tiên quân Sí Ly lợi hại như vậy, tại sao cô ta luôn muốn làm gì thì làm cái đó?”

Tương Lăng: “…”

Bởi vì cô ta lợi hại.

Ngay cả Tiên đế cũng bó tay với cô ta, ai dám bắt cô ta chịu trách nhiệm gì?

“Tiên tôn, sao ngài lại không nói gì thế?”

Tương Lăng: “…”

Cô bảo ta nói cái gì đây? Không có gì để nói cả!



Ở đây cũng có ban đêm, vùng lửa kia, trong đêm tối, ngọn lửa càng thêm không kiêng nể gì cả, mỗi một cụm lửa đều như có sinh mệnh vậy.

Bọn chúng không có tiếng động, nhưng không cách nào khiến cho người ta xem nhẹ.

Thời Sênh đi từ giáp ranh qua đó, những ngọn lửa kia dường như rất sợ cô, ngọn lửa lập tức yếu đi mấy phần.

Thời Sênh đưa tay ra, ngọn lửa tiếp tục yếu đi.

Lợi hại!

Không hổ là áo giáp của nữ chính.

Lúc Thời Sênh đang chơi hăng say, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn qua, bên kia đã loạn cả lên, có bóng đen đang bay tán loạn xung quanh bọn họ, làm rối loạn đội hình của bọn họ.

Thời Sênh nhìn thấy Điền Mộc đứng ở ranh giới, con ngươi tối tăm, thân hình cô khẽ động một cái, hướng về bên đó.

Đúng lúc Điền Mộc bị bóng đen và đại bộ phận tách ra, Thời Sênh rút thiết kiếm chém cái bóng đen kia. Bóng đen tan rã trong không khí, chớp mắt liền biến mất.

Điền Mộc thở gấp, “Sí Ly, đừng tưởng rằng ngươi cứu ta, ta sẽ cảm kích ngươi.”

“Không cần.” Thời Sênh nhếch khoé miệng, “Bởi vì ta là tới tiễn ngươi đi chết.”

Con ngươi Điền Mộc trợn to, hàn quang kèm theo ngọn lửa nhảy múa bên cạnh, tràn vào con ngươi hắn, sức mạnh khủng bố từ đỉnh đầu trút xuống.

Tất cả ánh sáng ở đáy mắt lúc này đều bị chôn vùi.

Bóng tối.

Yên tĩnh.

Chết chóc.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu, nhìn Lâm Lang đang kinh hãi, ba giây sau, trấn định ném thi thể Điền Mộc vào trong ngọn lửa bên cạnh.

Ngọn lửa phần phật phun lên, che giấu thi thể.

Sắc mặt Lâm Lang tái nhợt lui về phía sau…

Cô ta gặp phải kẻ nào đây.

Lâm Lang không tự chủ được lui về phía sau. Cô ta đụng phải thứ gì đó, sau lưng chợt lạnh, hai vai nhỏ yếu bị người ta nắm lấy, hơi thở lạnh như băng bám lên cổ, “Vừa rồi, ngươi không nhìn thấy gì cả.”

“Cô ta... cô ta... cô ta giết rồi... giết…” Lâm Lang không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Ngươi không nhìn thấy gì cả.” Giọng nói phía sau lặp lại một lần.

Lâm Lang sắp khóc lên, “Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì cả.”

Nghe vậy, người phía sau buông cô ta ra, vượt qua cô ta đi về phía Thời Sênh, ngữ khí mang theo bất mãn, “Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi lại giết hắn trước mặt người khác?”

Lâm Lang cả người phát rét. Cô ta không biết mình đã từng đắc tội hắn khi nào. Hắn ta có thể dùng ngữ khí thân mật như vậy nói chuyện với cô ta, nhưng vừa quay đầu nhìn mình, liền giống như biến thành ác ma.

“Ai biết cô ta đột nhiên qua đây.” Thời Sênh không để ý, quay lại cười xấu xa, “Không bằng, giết cả đi?”

Lưu Vân sờ sờ cằm, “Đề nghị của Tiểu Phượng Hoàng rất hay.”

Thời Sênh cho là Lưu Vân sẽ cự tuyệt, ai biết hắn sẽ trực tiếp đồng ý, tình tiết truyện này hình như có điểm không đúng!

Chẳng lẽ Lâm Lang kiếp trước thật sự không phải là tình nhân của Lưu Vân?

Lâm Lang cảm thấy hai người này quá nguy hiểm, xoay người chạy, ai biết vừa vặn đụng vào một cái bóng đen phía sau, Lâm Lang bị bóng đen nhấc lên không trung, thẳng tắp rơi xuống.

Toàn bộ quá trình Lưu Vân đều chỉ nhìn, không có bất kỳ ý định ra tay cứu giúp nào, cuối cùng vẫn là Tương Lăng ra tay cứu được người lại.

“Này… ngươi và cô ta không phải là tương ái tương sát* sao? Kiếp trước có phải là cô ta lừa cơ thể ngươi, còn lừa cả trái tim ngươi không? Khi ngươi phát hiện ra mình bị lừa, bản thân đã yêu cô ta đến không thể tự kiềm chế rồi?” Thời Sênh chọc chọc Lưu Vân, không dừng tưởng tượng lại được.

* Tương ái tương sát: Đại ý yêu nhau lắm cắn nhau đau.

“Phi, ai tương ái tương sát với cô ta.” Vẻ mặt Lưu Vân ghét bỏ, “Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi lại giống y như Ti Trúc thế hả, toàn nghĩ mấy thứ kỳ quái?”

Thời Sênh: “…” Đây là khuôn mẫu bình thường, kỳ quái chỗ nào?

Hơn nữa biểu hiện của ngươi vốn dĩ rất cổ quái, nếu như là kẻ thù, đi lên trực tiếp tiêu diệt không phải là xong sao?

Lưu Vân có chút không đi theo sáo lộ, Thời Sênh hơi tốn sức tưởng tưởng, cần phải tẩm bổ cho não bộ.

Cô móc hạt dưa ra, hỏi người bên cạnh, “Cắn hạt dưa không?”

Lưu Vân xoè tay ra.

Thế là, hai người đứng ở bên cạnh ngọn lửa cắn hạt dưa, thuận tiện xem đám người bên kia bị bóng đen vây lấy tấn công.

Đám người Tương Lăng sụp đổ, bọn họ liều mạng ở đây, hai người kia lại ngồi xổm cùng cắn hạt dưa.

Có thể có chút yêu thương đồng tộc không hả?

Những bóng đen này là cảm thấy bọn họ dễ bắt nạt sao?

Tại sao đều vây quanh bọn họ, không đi tấn công hai kẻ kia hả?