Boss Là Nữ Phụ

Chương 1172: Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (26)

Thời Sênh theo camera nhìn Mộ Bạch đến mấy con phố, vẫn không thấy hình dáng hắn, sau đó xoay vào một cái ngõ hẻm không người, Thời Sênh liền không tìm được mục tiêu nữa.

Dám đối nghịch với bổn cô nương, thật phục tên Mộ Bạch thiểu năng này.

Thời Sênh có chút hưng phấn, xoa tay bắt đầu cười nhạt, không có tên thiểu năng nào cô không xử chết được.



Vụ nổ dưới bệnh viện không làm thương đến ai, rất nhanh liền tra rõ, là có người chôn thuốc nổ. Nhưng camera kia đã bị người cắt bỏ, không có cách nào khôi phục, hoàn toàn không biết là ai làm.

Tầng tám càng kỳ quái hơn, không tra ra nguyên nhân gây nổ.

Cảnh sát bên này không biết phải làm sao, truyền thông bên kia đột nhiên phát ra một tin tức.

Mấy nhà truyền thông lớn đồng thời phát, tiêu đề giống nhau như đúc, chỉ là nội dung bài báo và tranh ảnh khác nhau.

Tiêu đề là...

Vạch trần giao dịch thối nát của bệnh viện tâm thần Trung Sơn, chân tướng làm người ta khiếp sợ, lòng nguội lạnh!!

Nội dung bài báo viết về những gì bọn họ nhìn thấy ở toà nhà thí nghiệm, cùng với ảnh chụp được.

Tiêu đề nổi bật cộng thêm chữ màu đỏ, trong nháy mắt ngay sáng sớm đã tạo nên một cơn lốc, trở thành đề tài nghị luận mới nhất.

Người dùng ẩn danh A: Đúng là mất trí rồi, lại đối đãi với bệnh nhân như vậy, còn nói cái gì mà chăm sóc người bị thương, loại người như vậy nên kéo ra ngoài bắn chết.

Người dùng ẩn danh B: Trung Sơn là bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố ta. Trước đây tuyên truyền nói là tất cả tài nguyên đều là tốt nhất trong nước, tất cả lấy bệnh nhân làm trung tâm. Không ngờ sau lưng lại là như vậy, thật là buồn nôn, đau lòng cho những bệnh nhân kia.

Người dùng ẩn danh C: Đáng thương nhất chính là những bệnh nhân kia, bọn họ có lỗi gì? Bị người ta đối đãi như hàng hóa, bọn họ cũng có người nhà, bệnh viện Trung Sơn phải chịu trách nhiệm với việc này!!

Người dùng ẩn danh A: Đi chết đi, bác sĩ gì chứ? Sỉ nhục nghề nghiệp này!

Người dùng ẩn danh...

Tất cả bình luận phía dưới đều là mắng bệnh viện tâm thần Trung Sơn, cũng không ít người trực tiếp liên danh tố cáo.

Ngày hôm qua không ít truyền thông mới phát ra chuyện bệnh viện tâm thần Trung Sơn phát nổ, hôm nay lại có mấy nhà truyền thông lớn liên hiệp phát ra tin tức như vậy.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngành có liên quan muốn ngồi xem không quan tâm cũng không được.

Bệnh viện tâm thần Trung Sơn trở thành đối tượng đả kích, những người nhà nghe được tin tức chạy tới, tụ tập ở phía dưới bệnh viện yêu cầu bệnh viện trả lời bọn họ.

Bây giờ những thân nhân kia cùng mấy quần chúng tự phát tổ chức, chỉ cần nhìn thấy người mặc áo choàng trắng bác sĩ cùng đồng phục y tá, bất kể bọn họ có làm sai hay không, đều lên vây đánh, người bệnh viện cũng không dám đi ra ngoài.

Thời Sênh dựa đầu vào kính, nhìn người phía dưới, một lúc lâu nghiêng đầu nhìn Mộ Lí, “Bọn họ lôi cả anh vào mắng chung, anh không tức giận sao?”

“Lúc em làm chuyện này, không phải biết sẽ có kết cục này sao.” Mộ Lí nhìn đồ trên tay, biểu tình không có gì thay đổi.

Thời Sênh chớp mắt, xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, “Anh làm sao biết là em làm?”

Mộ Lí không trả lời, chỉ là bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không phải em sao?”

Thời Sênh gật đầu, “Là em.”

Giết người phạm pháp mà!

Có thể đỡ phải ném xác, cô vẫn là rất tình nguyện giảm bớt phiền phức ném xác.

“Hỗ Hải cùng những người phía sau hắn hình thành dây xích lợi ích, Hỗ Hải xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ bị kéo xuống nước, cho nên...” Mộ Lí dừng lại, nhìn về phía Thời Sênh, “Em nghĩ những người đó sẽ ngồi chờ chết?”

Thời Sênh đảo con ngươi, đi tới bàn đối diện hắn, cả người nằm sấp qua, nhấc cằm hắn lên, “Anh tức giận rồi?”

Mộ Lí bị buộc ngẩng đầu lên, môi giật giật, “Không có.”

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Thời Sênh chợt phun ra một câu, “Em không thích anh đeo kính.”

Mộ Lí nghe thấy cô không thích, theo bản năng tháo kính xuống.

Hắn nhìn chằm chằm kính trong tay mấy giây, hắn làm gì mà lại nghe lời cô như vậy?

Thời Sênh cọ người qua, dán sát môi hắn, “Này, sự sống chết của bọn họ đang nằm trong tay anh đấy.”

Mộ Lí cụp mắt, trên bàn để một cái thẻ usb nhỏ nhắn, nhìn rất quen mắt, đây là đồ trong nhà hắn.

Cô lấy đi lúc nào?

“Bên trong có cái gì?”

“A... cái gì cũng có.” Loại vị diện vẫn chưa tiến vào thời đại công nghệ thông tin phát triển mạnh, chỉ cần có internet, cô chính là chúa tể.

Vị diện công nghệ thông tin phát triển mạnh cô không nói là hạng nhất, nhưng cũng không có ai có thể vượt qua cô leo lên được hạng nhất, mọi người ngang sức ngang tài.

Mộ Lí nhìn cô một cái, gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh có một bác sĩ từ bên ngoài đi vào, kỳ quái quan sát Thời Sênh mấy lần, “Anh Mộ?”

Mộ Lí đưa USB cho hắn, “Sử dụng hợp lý.”

“Cái gì thế?”

Mộ Lí không đáp, bởi vì hắn cũng không biết.

Người nọ cũng không hỏi nhiều, cầm lấy một cái máy tính bên cạnh, cắm USB vào.

Mỗi một tài liệu đều làm tiêu đề, liếc qua thấy ngay.

“Anh Mộ... cái này, anh lấy đâu ra thế?” Người nọ chỉ mấy tài liệu, đột nhiên bắt đầu nói lắp.

Mộ Lí nhìn phản ứng hơi lớn của hắn, chuyển tầm mắt sang máy vi tính, nhìn mấy cái, hắn yên lặng thu hồi tầm mắt, “Cậu về chỉnh lý lại trước, đợi tin tức của tôi.”

Người nọ vội vàng rút USB ra, giơ ngón tay cái, “Anh Mộ, được lắm! Người anh tìm được ở đâu thế, có thu học trò không?”

Mộ Lí nhìn hắn một cái, người nọ lúc này mới phát hiện Mộ Lí không đeo kính, sắc mặt hắn lập tức khó coi, nhanh chóng cúi đầu xuống, “Anh Mộ, em đi trước đây.”

“Vẫn giận à?” Người nọ vừa đi, Thời Sênh liền cọ qua.

Mộ Lí đưa tay ôm eo cô, “Đừng để cho người ta biết em có năng lực này, biết chưa hả?”

Xã hội bây giờ, người có năng lực không thể sử dụng cho mình, thì sẽ bị hủy diệt.

Thời Sênh hung hăng hừ hừ, “Muốn em làm việc, không dễ thế đâu, Mộ Lí, anh quá coi thường em rồi, em lợi hại lắm đó.”

“Biết em lợi hại rồi, nhưng cái này với việc anh quan tâm em không có mâu thuẫn, đừng để cho anh lo lắng.”

“Được rồi được rồi, anh phiền quá đi.”

Mộ Lí bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cô vào trong lòng, tiếp tục xem đồ trên bàn.

Chính hắn cũng không biết, tại sao lại không hề thấy lạ trước những gì cô biết, hắn cũng không muốn biết.

Thời Sênh nhìn tay hắn, toàn là thuật ngữ chuyên môn, nhìn hai cái là hết hứng thú, làm tổ ngủ trong lòng hắn.

Lúc Mộ Lí gọi cô, trời đã tối rồi.

“Về nhà thôi.”

Thời Sênh vò vò đầu, “A... dẫn em đi sao?”

Mộ Lí cười khẽ, “Không dẫn em thì dẫn ai.”

“Bọn họ cho phép anh dẫn em ra ngoài à?”

“Mấy ngày nay bệnh viện quá loạn, anh đã nói với viện trưởng rồi.”

Mộ Lí ôm cô đứng lên, có thể là ngồi hơi lâu, chân tê dại, một lúc lâu mới đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn không ít người bao vây, còn có cảnh sát duy trì, những người này điên lên, còn đáng sợ hơn những người điên bên trong nhiều.

Lúc xe của Mộ Lí đi ra, bị ngăn lại.

Chu Ninh mặc quân trang thẳng tắp, đứng ở trước cửa xe, “Bác sĩ Mộ, ngại quá, bây giờ bệnh nhân của bệnh viện tạm thời không thể rời khỏi bệnh viện.”

Đặc biệt là người phụ nữ này, càng không thể rời đi.

Hứa Nhạc còn chưa tìm thấy, hắn hoài nghi có phải người phụ nữ này đã làm gì hay không.

“Viện trưởng đã đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy trở lại.”

Chu Ninh không cho phép, “Bác sĩ Mộ, đây là quy định.”