Boss Là Nữ Phụ

Chương 1152: Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (6)

Buổi tối, Thời Sênh nhận được một ít quà vặt Đặng Quân cho, “Mấy thứ đó, tôi cũng không biết cô thích ăn cái nào, mua bừa một ít cho cô.”

“Cảm ơn.” Thời Sênh đặt túi ở trên bàn bên cạnh, “Anh trực đêm à?”

Đặng Quân gật đầu, “Ừ, có chuyện cô cứ gọi tôi. Tôi ra ngoài trước đây.”

Buổi tối là thời gian bác sĩ kiểm tra phòng. Bác sĩ Nghiêm như thường lệ hỏi mấy vấn đề giống nhau, đến sau cùng, hắn đột nhiên hỏi chuyện xảy ra buổi chiều nay, “An Khởi, nghe nói buổi chiều cô cứu hộ lý một mạng?”

“Quên rồi.” Thời Sênh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.

Khóe miệng bác sĩ Nghiêm giật giật, “Chuyện xảy ra buổi chiều, cô đều quên rồi sao?”

“Trẫm một ngày nghìn việc, làm sao nhớ nhiều thế được.” Thời Sênh trợn trắng mắt.

Bác sĩ Nghiêm: “...”Tại sao hắn vừa tới là cô gái này liền phát bệnh vậy?

Bác sĩ Nghiêm chỉ huy y tá, “Cho cô ấy uống thuốc.”

Y tá đẩy xe nhỏ lên trước, lấy phần thuốc ra, đưa cho Thời Sênh, “Trẫm bây giờ không muốn uống, để đó đi.”

Bác sĩ Nghiêm cũng không nói gì, kêu y tá đặt thuốc xuống, “Nhớ uống, lát nữa y tá tới thu lọ thuốc.”

Đợi bác sĩ Nghiêm đi rồi, Thời Sênh nhìn chai thuốc một cái, ném toàn bộ thuốc bên trong vào không gian. Cô bây giờ không có bệnh, giờ mà uống chỗ thuốc này thật, không chừng mắc bệnh thật luôn.

Thời Sênh nằm ở trên giường suy nghĩ nhân sinh, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng náo loạn.

Lớp cách âm của tầng sáu quả không tệ, cô ở bên trong mà còn nghe thấy, có thể thấy bên ngoài rối loạn thế nào.

Cô nhảy từ trên giường xuống, kéo kéo cửa, đã khóa rồi,

Cứ đến tối cửa này sẽ bị khóa lại, cô chỉ có thể dán mặt vào lớp thủy tinh nhìn ra ngoài.

Đám y tá nhỏ bác sĩ Nghiêm đem tới, đang vừa kêu thét vừa chạy nhanh xuống tầng dưới.

Tầm nhìn của cô bị giới hạn, chỉ mơ hồ nghe thấy bác sĩ Nghiêm bị thương hay gì đó...

Làm việc ở bệnh viện tâm thần nguy hiểm thật!

Bệnh nhân tâm thần từng giây từng phút đều gây ra chuyện.

Bên ngoài một lúc lâu mới an tĩnh lại, các hộ lý lần lượt kiểm tra phòng, lúc Đặng Quân kiểm tra tới chỗ này, Thời Sênh nhân cơ hội hỏi hắn, “Bên ngoài làm sao vậy?”

“Lưu Dũng phát bệnh rồi, bác sĩ Nghiêm bị thương.” Đặng Quân nhanh chóng kiểm tra cửa sổ một lần, sau đó lui ra khỏi phòng.

Lưu Dũng làm bác sĩ bị thương, chắc lần này phải bị đưa lên trên rồi.



Ngày hôm sau Thời Sênh đi tản bộ, quả thật không thấy Lưu Dũng đâu nữa, ước đoán đã bị đưa lên phía trên rồi.

Thời Sênh nằm bò ở ban công nhìn một đám bệnh nhân tâm thần phía dưới.

Hứa Nhạc đứng ở phía dưới, đang nói chuyện cùng y tá nhỏ. Chắc là nhận ra có người nhìn chằm chằm mình, cô ta quay đầu nhìn quanh trái phải một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trên.

Nhìn thấy người đứng trên ban công tầng sáu, biểu tình của Hứa Nhạc khẽ biến.

Thời Sênh ở tầng sáu, Hứa Nhạc không thể nào đi lên tìm cô. Nhưng thời gian lâu như vậy cũng không nghe được cái gì, Hứa Nhạc cảm thấy đêm hôm đó, cô ta hẳn không nhìn thấy mình.

“Tiểu Nhạc, cô đứng ở đó làm gì? Cảnh sát Chu gọi cô đấy,” Một y tá đứng ở đằng xa vẫy tay với Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc vội vàng hồi thần, nhìn về phía y tá nhỏ, “Tới ngay.”

Cô ta lại quay đầu liếc mắt nhìn trên lầu, nơi đó trống không, chẳng còn ai.

Hứa Nhạc nhón vạt áo, chạy về phía y tá nhỏ, theo cô ta đi gặp Chu Ninh.

“Chu đại ca.” Hứa Nhạc chào hỏi một tiếng.

“Tiểu Nhạc tới rồi à, ngồi đi.” Chu Ninh cau mày, “Gần đây có gì dị thường không?”

Hứa Nhạc khẩn trương, cô ta cẩn thận quan sát hai mắt Chu Ninh, “Không có gì dị thường, An Khởi bị đưa đến tầng sáu, bệnh nhân bình thường không lên nổi tầng sáu.”

Hứa Nhạc dừng một chút, “... Hung thủ đó có phải thu tay rồi không?”

Hứa Nhạc mấy ngày gần đây đều không làm sao ngủ ngon được, cứ nghe bên ngoài có chút động tĩnh là lại tỉnh, rất sợ tên hung thủ đó lại tới tìm cô ta.”

Cô ta bây giờ rất hối hận, lúc đó cô ta nên nói cho Chu Ninh chuyện mình bị hung thủ đuổi theo, nhưng bây giờ đã muộn rồi, cô ta không thể nói...”

“Tiểu Nhạc? Em làm sao thế?”

Hứa Nhạc giật mình, nhìn Chu Ninh một cái, lại vội vàng cúi đầu, “Không sao.”

“Em cũng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn. Đây là chuyện của cảnh sát bọn anh. Em nghỉ ngơi nhiều vào.” Chu Ninh vỗ vỗ bả vai Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc siết chặt vạt áo, “Em cũng muốn sớm bắt được hung thủ.”

Trong mắt Chu Ninh, Hứa Nhạc vẫn là một bệnh nhân, hắn phải nghĩ biện pháp khác.

Chu Ninh và Hứa Nhạc trò chuyện những thứ khác một lúc, Chu Ninh mới vội vã rời bệnh viện.

Lúc Hứa Nhạc trở về, lại đưa mắt nhìn lên ban công lần nữa, nắm tay siết chặt lại. Cô ta phải nhanh chóng bắt được hung thủ đó.



Thời Sênh ngồi ở trước bàn trong phòng vẽ vời. Gần đây cô biết thêm được không ít chuyện từ miệng Đặng Quân.

Những hộ lý như Đặng Quân có hợp đồng với bệnh viện, làm việc dài hạn. Hộ lý ở tầng năm và các tầng từ tầng năm trở xuống đều không có hợp đồng với bệnh viện. Bọn họ đều làm bán thời gian theo giờ.

Tài liệu của những người này không có trong máy vi tính, chỉ ghi chép lại trong một quyển sổ được người gác cổng giữ, chỉ cần đối chiếu đúng người, người gác cổng sẽ cho bọn họ đi vào.

Vậy tức là, hung thủ đó, rất có thể chính là một trong những người này.

Sao mà phiền vậy trời?

Thời Sênh ném quyển sổ ra, mặc kệ mi là ai, ông đây không làm nữa.

Thời Sênh ở tầng sáu cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trừ tán dóc với Đặng Quân ra, không làm gì hết.

Hệ thống luôn cảm thấy Ký chủ nhà mình đang kìm nén đại chiêu.

Cô không tra hung thủ nó có thể tiếp nhận, nhưng cô ngay cả Phượng Từ cũng không đi tìm, cái này quá không bình thường.

“Tầng tám bên trên đều là lan can sắt, ông đây lên đó tìm chết sao?” Thời Sênh không nhịn được nhổ một cái.

[...] Cô còn sợ một cái lan can sắt sao?

“Thứ ta sợ nhiều lắm.” Cô cũng là người, chẳng lẽ lại không sợ những thứ kỳ quái sao? Đồ dở hơi!

[...] A a, chả thấy Ký chủ sợ cái gì bao giờ.

“Ta có sợ hay không, với ta có dám đập chết nó không, có liên quan à?”

[...] Hình như không liên quan.

Mà hình như cũng lại có liên quan.

Hệ thống bị xoay vòng có chút choáng váng, nó phải bình tĩnh lại.

Nửa đêm, Thời Sênh đột nhiên ngồi dậy. Cô gãi gãi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài ánh trăng lạnh tanh, lờ mà lờ mờ giống như một tầng lụa mỏng. Ánh trăng đổ vào cửa sổ, chiếu khắp phòng lạnh lẽo.

Cô dịch ra cửa sổ nhìn xuống, một mảnh đen như mực không thấy được cái gì.

“Nhị cẩu tử, chết chưa?”

[Hệ thống mà cô gọi không online.] Đã nói rồi, không được kêu bản Hệ thống ta là nhị cẩu tử!

“Mi có tin ta cho mi vĩnh viễn không cần online không?”

Hệ thống yên lặng một hồi, [Gì thế?]

[Giúp ta chặn camera của bệnh viện.”

[Tự cô làm được, sao lại phải nhờ tôi giúp chứ?]

“Mi bây giờ là đồ của ta, giúp ta làm chút chuyện, có vấn đề gì à?”

[...] Muốn offline.

“Mi offline thử xem.”

Hệ thống suy nghĩ một chút, quyết định nhẫn nhục gánh trọng trách, [Cần đạo cụ.]

“Mua.” Dù sao bây giờ cũng không đắt.

[...] Ký chủ, cô cứ như vậy thật sự sẽ có lúc bị đánh đó!

Bôi đen nó cũng thôi đi, còn muốn nô dịch nó!

Đừng để cho bản Hệ thống lật mình, nếu không...

Hay cứ lật mình trước rồi hãy nói vậy.

Hệ thống đổi một đạo cụ ở cửa hàng hệ thống, sau mấy giây nói với Thời Sênh có thể rồi.