Boss Là Nữ Phụ

Chương 1127: Thanh xuân có em (21)

Ngôn Luật bị ép uống thuốc nên chỉ thức thêm được một chút là ngủ ngay.

Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát sau đó ôm hắn lên lầu.

Đặt hắn lên giường, lúc xốc chăn lên, có một thứ gì đó rơi “cạch” xuống đất.

Thời Sênh nhặt thứ đó lên, là một con gấu nhỏ nhìn rất đáng yêu, hình như đã cũ lắm rồi, Thời Sênh quan sát một hồi rồi lại đặt nó lên đầu giường.

Đầu giường có một cái khung ảnh, Thời Sênh ma xui quỷ khiến cầm lên nhìn, người trong ảnh hơi mờ, nhưng rõ ràng đó chính là cô…

Đó là lúc cô vừa mới tới thế giới này, đang cầm kiếm chém người trên sân thượng.

Từ góc độ này… hẳn là được chụp từ tòa nhà đối diện.

Lúc ấy hắn cũng ở đó sao?

Thời Sênh im lặng hồi lâu rồi lại đặt khung ảnh về chỗ cũ, đi ra khỏi phòng.



Hôm sau, lúc cô ngủ dậy thì đã không thấy Ngôn Luật đầu nữa, cái khác duy nhất là thứ ở trên bàn không phải là bánh kem mà là bữa sáng bình thường, phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Trên bàn có một tờ giấy.

“Cô giáo, em sẽ ngoan, cô không được đổi ý đâu đấy.”

Thời Sênh: “…” Tên nhóc này bị bệnh cũng không nhẹ đâu.

Gọi 110 thì có thể cứu được không?

[Mời gọi 120.] Hệ thống không sợ chết phun ra một câu.

“Ha ha, ngứa da đúng không?”

[Ký chủ, tôi không có da.] Bản hệ thống cũng cần da, Ký chủ trâu bò như thế, cô có thể cho tôi không?

Thời Sênh: “…” Hệ thống tới lúc không biết xấu hổ thì cũng trâu bò lắm.

[Ký chủ, tôi không có mặt mũi.] (Không biết xấu hổ)

“Mi đâu chỉ không có mặt mũi, ngay cả tự do mi cũng có đâu.”

[…] Bản Hệ thống vẫn nên câm miệng thì hơn, tranh thủ sống lâu thêm mấy ngày.



“Mộ Dung Tiểu Tiểu, cô còn dám nói cô không quen Hủ vương tử? Tôi tận mắt nhìn thấy cô xuống từ trên xe của anh ấy.”

Thời Sênh còn chưa vào lớp đã nghe thấy một giọng nói chua loét của Phàn Nhu.

Kỳ nghỉ đông đã trôi qua, hiện tại đã chuẩn bị vào kỳ ba, trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ đã phát triển được khá tốt.

“Không phải.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giải thích, “Là anh ấy bắt tôi lên xe.”

“Ha, mặt mũi của Mộ Dung Tiểu Tiểu cô lớn lắm sao mà Hủ vương tử còn phải chủ động mời cô lên xe? Cô nghĩ mình là đại mỹ nhân tuyệt thế à?” Phàn Nhu châm chọc, “Chắc chắn là do cô không biết xấu hổ mới quấn lấy Hủ vương tử.”

“Tôi đã bảo không phải mà.” Mộ Dung Tiểu Tiểu rất tức giận, cô không thèm quấn lấy tên hỗn đản kia.

“Chát!”

Tiếng một cái tát từ trong truyền ra, Thời Sênh giật mình, mở cửa đi vào, quét mắt nhìn trong lớp học.

Các nam sinh đều đứng trong góc, nữ sinh do Phàn Nhu cầm đầu đang quây lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Thời Sênh tìm trong đám nữ sinh nhưng không thấy Ngụy Tinh Tinh đâu, từ sau khi Kim Vũ xảy ra chuyện, em gái này vẫn luôn sa sút tinh thần, thấy cô cũng không tới tìm ngược nữa mà lập tức đi vòng qua luôn.

Xem tình hình hiện tại, người vừa ăn tát tai chính là nữ chính đại nhân rồi.

“Phàn Nhu, cô đủ chưa hả?” Mộ Dung Tiểu Tiểu bị chọc giận, quát lên, “Cô thích hắn thì cô đi theo đuổi hắn đi, cứ túm lấy tôi không tha là có ý gì hả?”

“Mộ Dung Tiểu Tiểu, cô còn không nhận ra thân phận của mình là gì à, lại dám mơ ước cả Hủ vương tử. Hôm nay kiểu gì tôi cũng phải dạy dỗ cô một trận, để cô tự ý thức được mình có bộ dáng gì.” Phàn Nhu xắn tay áo, “Các chị em, cùng nhau lên, Hủ vương tử là đại gia, đừng hòng ai có thể nhúng chàm.”

“Hủ vương tử nhà các cô là toilet công cộng à? Còn mọi người nữa, đứng xúm lại làm gì, vào lớp!” Thời Sênh bước lên bục giảng.

Cô vừa bước lên, đám học sinh liền lập tức sợ hãi, xám xịt quay về chỗ ngồi.

Những người này vừa mới ngồi xong, Lăng Hủ liền xuất hiện ở cửa.

Thời Sênh lặng lẽ tự khen mình, biết ngay là nam chính sẽ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân mà.

“Mộ Dung Tiểu Tiểu, em ra đây cho anh.” Ánh mắt Lăng Hủ dừng trên người Mộ Dung Tiểu Tiểu, còn lại những người khác thì coi như không khí.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy một bụng oán giận, còn lâu mới chịu ra ngoài.

Sắc mặt Lăng Hủ sầm xuống, hắn rảo bước đi vào trong phòng để tự mình bắt người.

“Bạn sinh viên này…” Thời Sênh chắn hắn lại, “Hiện tại đã vào giờ học rồi, cậu muốn làm gì hả?”

“Giản Ngâm, tránh ra cho tôi.” Hắn còn chưa tìm cô ta hỏi tội, cô ta còn dám xuất hiện trước mặt hắn sao?

“Cậu nói tôi tránh thì tôi phải tránh à? Cậu tưởng mặt mình có thể rán bánh rán lên đấy à?”

Đám học sinh đều ngơ ngác, nói vậy nghĩa là sao?

Lăng Hủ cũng ngẩn ra, không hiểu ý mà Thời Sênh muốn nói là gì.

“Phì…” Tiếng cười khẽ từ ngoài cửa truyền tới, một thân ảnh cao gầy xuất hiện ở cửa, một tay hắn đút trong túi quần, một tay khác xách theo một cái hộp, khóe miệng cong lên, “Cô giáo.”

Mặt rán bánh rán nghĩa mà mặt mũi to đó…

Thời Sênh: “…” Tên ngốc này tới đây làm gì?

Lăng Hủ thấy Ngôn Luật thì hơi kỳ quái, nhưng hắn cũng chẳng có cảm xúc gì vì hai bọn họ vốn không quen nhau.

Trong ánh mắt quỷ dị và đầy hoảng sợ của cả lớp, Ngôn Luật thong thả tiến vào phòng, đặt cái hộp lên bàn giáo viên, nhẹ nhàng đẩy về phía Thời Sênh.

Học sinh bên dưới có biểu cảm vô cùng phong phú, đương nhiên, đại đa số người đều cảm thấy Thời Sênh đã đắc tội gì đó với Ngôn Luật.

Cô giáo đắc tội Ngôn Luật ư? Thật đáng mong chờ…

Ngôn Luật sẽ thu thập cô giáo sao? Vậy có phải bọn họ sẽ không bị cô ức hiếp nữa không?

Sao Ngôn Luật không lập tức đánh cho cô ấy một trận nhỉ?

Ngôn Luật đẩy chiếc hộp tới trước mặt Thời Sênh, ngón tay gõ gõ lên đó, “Cô giáo, mang cho cô này.”

“Cái gì thế?”

“Cô mở ra mà xem.”

Thời Sênh đẩy cái hộp trả lại, “Về nhà chờ tôi.”

Ngôn Luật hơi trề môi dưới, thất vọng nói: “Thế em chờ cô ở bên ngoài có được không?”

“Thế nào cũng được.”

Tựa hồ Ngôn Luật đã vừa lòng, đưa tay thu cái hộp lại.

Đám học sinh: “…”

Từ từ, hình như bọn họ gặp Ngôn Luật giả rồi.

Ngôn Luật có bao giờ nói chuyện với người ta bằng giọng như thế này đâu, còn rất nghe lời nữa chứ. Chắc chắn là giả, giả, giả, đều là giả…

Ngôn Luật xách cái hộp đi ra ngoài, lúc ngang qua Lăng Hủ, hắn hơi dừng lại, “Bạn học Lăng, cậu còn muốn quấy rầy cô giáo lên lớp đấy à?”

“Không liên quan gì tới cậu?” Mày Lăng Hủ nhăn lại, Ngôn Luật này đang làm gì thế?

Nụ cười bình thản vừa rồi của Ngôn Luật đã biến mất, “Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, cậu quấy rầy cô giáo lên lớp.”

Sắc mặt Lăng Hủ cực kém, tầm mắt hắn đảo qua giữa Thời Sênh và Ngôn Luật hai vòng. Có lẽ không muốn đối đầu với Ngôn Luật nên hắn chỉ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một cái rồi lạnh mặt rời đi.

Ngôn Luật cười với Thời Sênh một cái rồi cũng theo Lăng Hủ rời khỏi lớp học.

Ngoài cửa, Lăng Hủ đang đứng đợi, “Ngôn Luật, cậu có ý gì?”

“Lăng Hủ…” Ngôn Luật nhẹ nhàng gọi tên hắn, bước tới gần hơn mấy bước, “Cô ấy là của tôi, bài học lần trước tôi cảnh cáo cậu còn chưa thấy đủ đúng không?”

Đồng tử Lăng Hủ co lại, “Là cậu…” Thời Sênh đắc tội hắn lâu như thế, không thể có chuyện hắn không làm gì, nhưng mấy lần đều bị người ta phá hỏng, lần trước thậm chí còn…

Khóe miệng Ngôn Luật nở một nụ cười xinh đẹp, “Tôi còn tưởng cậu đã sớm biết, xem ra cậu đúng là nuôi một đám vô dụng.”

Lăng Hủ đột nhiên không biết nên nói cái gì, hắn nhìn chằm chằm vào Ngôn Luật một hồi rồi xoay người rời đi.