Boss Là Nữ Phụ

Chương 1109: Thanh xuân có em (3)

Hình tượng của Giản Ngâm đã đi sâu vào lòng người, dù thế nào bọn họ cũng không muốn tin rằng người này chính là Giản Ngâm.

Đây rõ ràng là phiên bản hiện thực của “Cô gái xấu xí” khi biến thân mà! Bộ phim não tàn ấy rating thấp lè tè.

Lần đầu tiên khi Thời Sênh nhìn thấy khuôn mặt của nguyên chủ cũng ngây người. Thật ra, nguyên chủ không xấu, là một cô rất gái thanh tú, trong sự thanh tú đó lại mang một chút đáng yêu, tùy ý cười một cái có thể sẽ tăng thêm cảm tình cho người khác.

Nền tảng tốt như vậy mà bị cô ấy biến thành bộ dạng xấu xí kia.

Thời Sênh cũng thấy thật tuyệt vọng!

Trong các thế giới trước đó, mỗi một nhân vật đều được xây dựng là một người xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, gia thế tốt, hậu thuẫn vững chắc, lễ nghĩa hình tượng thì càng là tốt số một.

Nhưng chưa bao giờ gặp phải hình tượng nhân vật thảm hại như thế này.

Thế giới của Giang Vãn* cũng không tồi tệ như thế này, dù gì thì người ta cũng là minh tinh.

* Giang Vãn: Nguyên chủ của Thời Sênh trong Boss là nữ phụ - Tập 2: Kim chủ, bao tôi đi!

Ừm…

Nguyên chủ chỉ là một người qua đường nhạt nhòa, không được tính là nhân vật trong truyện, cũng không thể mong chờ quá nhiều được.

Hệ thống, ông nói cho mi biết, loại nhân vật này ông không chấp nhận, ông muốn hình tượng có thể giả nai.

[… Ký chủ không thể tự mình phấn đấu một chút sao?]

Ông mà phấn đấu lên thì các người chỉ có đường chết đói thôi.

Tuy là Ký chủ nói có hơi khoác lác nhưng nó cũng không có lý do gì để phản bác, bởi vì đó là sự thật.

“Cô thật sự là Giản Ngâm? Không phải là em gái hay chị gái gì đó của Giản Ngâm chứ?” Học sinh A đứng dậy phỏng đoán.

“Tôi không biết là bố mẹ tôi sinh còn cho tôi em gái hay chị gái cơ đấy.” Thời Sênh nhếch miệng trả lời.

Học sinh A: “…”

Vậy thì thật sự là Giản Ngâm sao?

Trời ạ!

Chuyện này sao có thể…

Tất cả học sinh có lẽ đã bị dọa, cả nửa ngày không có ai nói câu nào.

“Cái chậu đó do ai để?” Thời Sênh chỉ về phía chậu nước ở cửa.

“Cô Giản, là ai để có quan trọng không?” Một nữ sinh kẹp tóc vẻ mặt đáng yêu tiếp lời, giọng nói rất hung hăng, một chút cũng không hề để Thời Sênh vào mắt.

Cứ cho là trở nên xinh đẹp thì sao, kỹ thuật hóa trang bây giờ phát triển như vậy, dù là phụ nữ xấu cũng sẽ biến thành mỹ nữ thôi, nhưng thân phận của cô thì vĩnh viễn không thể thay đổi được.

Có lẽ lời của cô gái kẹp tóc kia đã thức tỉnh mọi người, tất cả những người khác bắt đầu hoàn hồn trở lại, bắt đầu hi hi ha ha trêu chọc Thời Sênh.

“Ba ngày vừa rồi cô giáo đã làm gì vậy? Tại sao đột nhiên lại trở nên xinh đẹp như vậy, không phải là được ai bao nuôi đấy chứ?”

“Ha ha ha, trước kia không biết cô giáo lại xinh đẹp đến thế, nếu sớm trang điểm một chút thì cần gì phải tới đây dạy học.”

“Cô giáo…”

Kỳ phản nghịch của đám con nít ranh có bao nhiêu đáng sợ, đặc biệt còn là học sinh của trường quý tộc nữa thì Thời Sênh cũng đã từng được trải nghiệm qua rồi.

Tính cách của bọn trẻ này đang trong thời kỳ hình thành, lại còn là thời kỳ phản nghịch, bạn càng không muốn bọn chúng làm gì thì chúng càng muốn làm cái đó.

“Nếu đã không có ai thừa nhận, vậy thì cả lớp cùng chịu phạt đi.” Giọng của Thời Sênh vang cả phòng học.

“Cô ơi, cô đang nói đùa phải không? Cô dám phạt bọn em ư, có phải cô không muốn công việc này nữa không?” Nữ sinh kẹp tóc chế nhạo một tiếng, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ mà trang điểm còn hơn cả những người trưởng thành ngoài kia.

“Nếu như các em cho đó là đùa vậy thì cứ coi là thế đi.” Thời Sênh nhún nhún vai, “Mặc quần áo bơi, đi tới bể bơi.”

Đám học sinh ngây người, thời điểm này sao lại tới bể bơi làm gì?

“Sao hả, tôi cho các em nghỉ mà còn không muốn, vậy muốn tiếp tục lên lớp sao?”

Nữ sinh kẹp tóc dường như đang đoán xem Thời Sênh muốn làm gì, một lúc sau cô ta mới khua khua tay, “Đi.”

Cô ta đang rất muốn xem cái cô giáo bình thường đến cả thở mạnh còn không dám kia muốn làm gì.

Nữ sinh kẹp tóc đã nói như vậy, những người khác cũng lập tức đứng dậy, đi về phía tủ đựng đồ ở phía sau phòng học, mỗi người cầm theo đồ của mình đi ra ngoài.

Bên ngoài tuy lạnh nhưng ở trong bể bơi thì không, đây là do trường quý tộc đã chi một đống tiền làm ra.

Chờ tất cả mọi người đều thay xong quần áo bơi, Thời Sênh mới chậm rãi xuất hiện, vẫn mặc chiếc áo cánh dơi như cũ, cô khua khua tay, “Chơi tùy ý.”

Đám học sinh nghi ngờ, không có gì để nói nữa sao?

Không cần phải lên lớp, mấy người này cũng chỉ phân vân một lúc, rất nhanh đã đi tới bể bơi, ai nấy đều chơi đùa rất vui vẻ.

Thời Sênh ngồi trên ghế phía trên, vẻ mặt giống như đang xem kịch.

Nhiệt độ của bể bơi không biết đã giảm xuống từ lúc nào, đám học sinh ai nấy đều cảm thấy lạnh nên lần lượt bơi về phía bờ, nhưng phía bờ lại càng lạnh hơn nữa.

Có người chạy về phía cửa thì phát hiện cửa lớn đã bị khóa lại, chỗ thay quần áo lại ở bên ngoài, cửa đã bị khóa nên ngay cả điện thoại cũng không thể lấy được.

Cửa của bể bơi lại còn cách âm, cho dù bọn họ ở bên trong có kêu gào thế nào thì cũng không có cách nào truyền ra ngoài.

“Tại sao cửa lại bị khóa vậy… chẳng phải là lúc vào vẫn còn bình thường sao?”

“Mùa đông mở lò sưởi, có thể ai đó không cẩn thận chặn mất cửa rồi chăng?”

Mấy học sinh đứng ở cửa càu nhàu, “Không có ai mang theo điện thoại sao?”

Ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy, điện thoại đều để ở tủ đựng đồ bên ngoài hết rồi.

“Cô giáo, điện thoại của cô đâu?” Nữ sinh kẹp tóc dẫn theo hai nam sinh tới, vênh váo tự đắc hỏi Thời Sênh đòi điện thoại.

“Nghèo, không có tiền mua.” Thời Sênh trả lời mà sắc mặt không đổi.

Nữ sinh kẹp tóc: “…”

Cô ta xông lên kéo chiếc áo dơi của Thời Sênh, muốn tìm lấy điện thoại. Thời Sênh sao có thể để cô ta thỏa ước nguyện được, một tay tóm chặt lấy cổ tay của cô ta.

“Á!” Nữ sinh kẹp tóc bị đau, kêu gào thảm thiết.

Cô ta trừng mắt nhìn Thời Sênh, án mắt tràn đầy phẫn nộ và chán ghét, “Cô làm gì? Giản Ngâm, cô điên rồi sao? Mau bỏ tôi ra...”

Thiếu nữ đối diện lại cười rất ấm áp, “Cô không dạy em phải lễ phép sao?”

“Ai cần cô dạy, cô xứng đáng sao? Buông tôi ra!” Nữ sinh kẹp tóc bắt đầu tay đấm chân đá, “Hai người các cậu mau kéo cô ta ra. Bồ điên rồ này, dám dùng bàn tay dơ bẩn động vào bản tiểu thư, cũng không xem xem bản thân mình là ai.”

Thời Sênh liên tục đẩy nữ sinh kẹp tóc về phía sau, cô ta ngã vào trong bể bơi.

“Ào...”

Những người trong bể bơi khi nghe thấy tiếng động liền hướng mắt nhìn về phía bên này, những người ở cửa lớn cũng chạy qua.

“Giản Ngâm, tại sao cô lại đẩy Tinh Tinh?” Một nữ sinh có thể là bạn thân của nữ sinh kẹp tóc, phẫn nộ chất vấn Thời Sênh.

“Tôi đã đẩy sao?” Thời Sênh đút hai tay vào túi, một mực phủ nhận.

“Chúng tôi đều nhìn thấy, cô còn dám phủ nhận?” Nữ sinh càng tức hơn.

“Có lẽ các em đều bị mù.”

Học sinh: “…” Đây tuyệt đối không phải Giản Ngâm.

Giản Ngâm sao dám nói ra những lời như vậy? Không thể nào!

Nữ sinh kẹp tóc Ngụy Tinh Tinh từ bể bơi bò lên, giơ tay định tát Thời Sênh, tuy cô ta không phải là tầng lớp có tiền số một trong trường, nhưng lớn như vậy rồi, hầu hết đều được mọi người nâng niu, làm gì có ai dám đối xử với cô ta như vậy?

Vậy mà đồ xấu xí kia lại dám đẩy cô ta.

Được nghỉ ba ngày, Giản Ngâm mới là người để quên não ở nhà mới đúng.

Ngụy Tinh Tinh hung hăng, tư thế như muốn đánh nhau với Thời Sênh vậy.

Vẻ mặt Thời Sênh vẫn rất lạnh nhạt, nhẹ nhàng mà lùi lại phía sau một bước. Ngụy Tinh Tinh tát vào không trung, cả người bị hẫng một cái, trượt chân ngã xuống đất đầy thảm hại.

Đầu gối cọ xuống mặt đất, nhiệt độ lại thấp như vậy, Ngụy Tinh Tinh đau tới mức nước mắt chảy ròng ròng.

“Là tự em ấy ngã, tôi không hề đẩy em ấy.” Thời Sênh đứng bên cạnh thanh minh cho bản thân.

Nhóm dịch: Mèo Xinh