Boss Là Nữ Phụ

Chương 1107: Thanh xuân có em (1)

Tất cả mọi người đều biết Giản Ngâm có hậu thuẫn.

*

“Cô ơi, cô không nhảy sao?”

Thời Sênh còn chưa mở mắt thì bên đã vang lên giọng nói trêu chọc, có luồng gió thổi qua mặt khiến cô lạnh cóng.

“Cô giáo, cô có sợ không? Đừng sợ, chỉ cần cô nhảy một cái thì tất cả mọi phiền não đều tan biến.”

“Cô ơi, mau lên đi, lạnh quá rồi.”

“Lãng phí nhiều thời gian của em thế này, thật là…”

Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên bên tai Thời Sênh, cô cố gắng mở to hai mắt. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là sân thể dục của trường ở phía xa.

Cô giáo, sân thể dục…

Trường học!

Thời Sênh nhanh chóng đưa ra được kết luận.

Lúc này, trên sân thể dục không có một bóng người, tòa nhà lớp học bên cạnh cũng vô cùng yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, có lẽ là vẫn chưa phải thời gian lên lớp.

Bầu trời xám xịt, âm u giống như sắp mưa, gió thổi lạnh lẽo làm cho cô có cảm giác cứ như bị một con dao cắt qua mặt vậy.

Thời Sênh nghĩ mình bị gió thổi đến ngốc luôn rồi.

Bộ não này có thể không phải của cô.

Thời Sênh cúi đầu nhìn nơi mình đang đứng, đột nhiên nhìn thấy mặt đất cách cô rất xa. Cả người Thời Sênh loạng choạng, có hơi choáng váng…

Cô đang đứng ở sân thượng, chỉ cần bước về trước một bước thì sẽ bị rơi xuống dưới.

Trời ạ, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều này.

“Cô giáo, cô mau lên đi.”

Phía sau lại có giọng nói vang lên, Thời Sênh quay đầu lại nhìn.

Có bốn học sinh nam, ba học sinh nữ, nhìn khá đàng hoàng, đều là kiểu nam thanh nữ tú.

Tất cả đều mặc đồng phục màu xanh da trời đậm của trường học quý tộc. Vẻ mặt mấy học sinh nữ cau có, chúng đứng gần nhau để ấm áp hơn. Còn vẻ mặt của đám học sinh nam thì như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay vậy.

Thời Sênh: “…” Xem nhảy lầu à?

Mẹ kiếp, bọn oắt con này đang chơi trò gì vậy?

Cô giáo trong miệng chúng là cô sao?

Thời Sênh lại quay đầu nhìn sang bên cạnh, xác nhận là không còn ai khác, thật sự là chúng đang gọi cô!

Mẹ nó!

“Cô giáo, cô không nhảy thì em có thể giúp cô một tay.”

Thời Sênh còn chưa hoàn hồn vì bản thân tự nhiên bị biến thành giáo viên thì một nam sinh cao nhất trong đám học sinh đó đột nhiên đưa tay ra đẩy cô một cái.

“Nhảy cái đầu cậu ấy!” Thời Sênh nổi điên, từ trên thành sân thượng nhảy xuống, một chân đạp vào bụng của nam sinh kia.

Cậu học sinh đó không hề đề phòng nên bị Thời Sênh đạp thẳng một cái liền kêu lên thảm thiết, cong người ôm bụng.

“Kim Vũ, cậu không sao chứ?” Một nữ sinh tóc xoăn màu nâu nhạt lập tức tiến lên đỡ lấy nam sinh đó, vẻ mặt khó chịu ban nãy giờ đã đổi thành lo lắng và xót xa.

Hai cô gái còn lại cũng tới vây quanh, ba học sinh nam kia thì nhìn Thời Sênh.

“Mẹ kiếp, cho mặt mũi mà còn không thèm!” Một nam sinh lớn giọng chửi một tiếng, đưa tay ra định túm lấy tóc của Thời Sênh.

Cái thân thể này có lẽ không chịu tập luyện gì, một cú đá kia đã làm căng hết gân bắp chân của Thời Sênh, giờ vẫn còn hơi đau thắt. Vì để không bị túm tóc, Thời Sênh chỉ có thể nhịn đau, tiếp tục giơ chân đá một cái nữa.

Nam sinh lại bị đá bay, hắn vừa bò dậy vừa chửi, “Mẹ nó chứ, còn dám động thủ, giữ cô ta lại cho ông, vốn là muốn cô chết có tôn nghiêm một chút, nhưng mà giờ đều là do cô tự tìm.”

Hai tên còn lại không tham gia vừa nghe thấy tiếng tên kia liền lập tức tiến lên, trái một người, phải một người làm thế gọng kìm ép Thời Sênh lại, phía trước cũng có một người.

Một đấu ba, mẹ kiếp, đánh sao lại?

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh nhanh chóng rút kiếm ra, thanh kiếm sắc nhọn chỉ vào một trong số mấy tên kia, “Tới đây, không sợ chết thì mau tới.”

Một đám trẻ ranh còn dám gây sự với ông, chán sống lắm rồi đúng không?

Đã thế ông sẽ đánh cho ba mẹ bọn bay cũng không nhận ra được con luôn.

Việc Thời Sênh rút từ trong không trung ra một thanh kiếm dường như cũng dọa được ba nam sinh kia. Chúng có vẻ do dự nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Thời Sênh, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.

Cô ấy rút thanh kiếm này ra từ trong không trung?

“Không phải là đồ giả chứ?” Một nam sinh trong đám nuốt nước bọt, hỏi nhỏ nam sinh đội mũ bóng chày bên cạnh.

Nam sinh đội mũ bóng chày chau mày lại, “Chắc chắn là đồ giả, giống như loại đồ chơi có thể thu nhỏ mà chúng ta từng mua ấy, nếu không thì cô ta để thanh kiếm dài như vậy ở đâu được?”

“Nói rất có lý, sao cô ta dám mang theo thứ này trên người, chắc chắn là đồ giả rồi.”

Giả cái ông nội mày ấy!

Kiếm của ông có thể là đồ giả sao?

Cả đám ngu ngốc không có mắt!

Thời Sênh chém lên phần sân thượng ở bên cạnh một nhát. Thiết kiếm chém xuống giống như đang cắt đậu phụ vậy, Thời Sênh híp mắt cười, “Còn cảm thấy là đồ giả nữa không?”

Đám học sinh này chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lúc này đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn vết chém trên sân thượng, chỗ này vừa mới được xây lên mà giờ đã lại tan nát.

Ba cô gái bên kia bị dọa tới mức hét toáng lên, chạy trốn về phía sau Kim Vũ từ nãy tới giờ vẫn chưa dậy được.

Hiện giờ Thời Sênh không có ký ức nào, cũng không rõ tình hình cụ thể ra làm sao, nhưng dựa vào chuyện ban nãy mấy người này xúi giục cô nhảy lầu thì liền biết được tình tiết chắc chắn sẽ không khả quan là mấy.

Mới tí tuổi đầu mà đã dám xúi giục người khác nhảy lầu, thật sự là quá lợi hại!

“Thật thì sao, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một người à, nhìn bộ dạng thường ngày của cô ta xem, các cậu cảm thấy cô ta thật sự dám động kiếm hả?” Tên đội mũ bóng chày rống lên rất khí thế.

Hai nam sinh còn lại đều có vẻ sợ hãi, nếu như đó là thanh kiếm thật thì chỉ cần xoẹt qua một chút thôi cũng đã rất nghiêm trọng rồi.

“Đồ ngu ngốc.” Thời Sênh chửi một tiếng, cầm thanh kiếm bước qua đó trước.

Tiếng kêu thảm thiết trên sân thượng vang lên không ngừng.

Tiếng hét của mấy đứa con gái càng khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.

“Im miệng!” Thời Sênh quát lên một tiếng.

Đám con gái vẫn cứ hét lên.

“Nếu còn không im thì tôi sẽ giết chết các cô.” Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống mấy nữ sinh, ánh mắt của cô rất lạnh lùng, giống như những con robot không có tình người.

Bầu trời âm u xám xịt sau lưng cô dường như sắp sửa ập xuống, cảm giác kìm nén khiến người ta sắp không thể thở được.

Mấy cô gái dường như đã bị dọa chết khiếp, khuôn mặt xinh đẹp giờ chỉ còn sự sợ hãi, âm thanh dần dần yếu ớt đi.

Thời Sênh lúc này mới gật đầu hài lòng, “Nợ của chúng ta từ từ tính, nếu như các cô các cậu ai dám nói ra nửa lời về chuyện xảy ra ngày hôm nay thì tự chịu hậu quả.”

Mấy người đã bị dọa đến phát run, lúc này Thời Sênh quá đáng sợ.

Thời Sênh dùng thanh kiếm chống xuống mặt đất, gãi đầu, hiện đại thật phiền.

Bỏ đi, tạm thời tiếp nhận cốt truyện cái đã.

Nếu thật sự có thù oán thì báo lúc nào cũng không thành vấn đề.

Thời Sênh kéo lê thanh kiếm đi về phía cánh cửa sắt của sân thượng, thiết kiếm cọ lên mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng, âm thanh đó khiến người nghe phải dựng tóc gáy.

Bóng lưng của cô lúc này trong mắt đám học sinh giống như là bản sao của người cưa điên khùng trên ti vi vậy.

Đợi đến khi hình bóng của cô biến mất trên sân thượng, lúc cửa sắt bị đóng rầm một tiếng thì mấy người đang co rúm lại kia mới như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.

Bọn họ ai nấy sắc mặt đều trắng bệch, một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng.

Tại sao lại phát triển thành thế này, cũng không ai biết được.

Bỗng dưng chẳng hiểu ra làm sao thì đã trở thành như vậy…

Đợi khi họ bình tĩnh trở lại thì ai nấy cũng lổm ngổm bò dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi quái quỷ này.

Nam sinh chạy tới trước cửa sắt dùng sức mở cửa bỗng nhiên cứng người lại.

“Sao thế? Mở cửa đi!” Người phía sau thúc giục.

Sắc mặt học sinh nam vô cùng kém, lắc đầu, “Cửa không mở ra được.”

“Làm sao có thể, để tôi thử.”

Cho dù bọn họ có kéo thế nào thì cánh cửa sắt vẫn không mở ra được, lúc bọn họ đến thì cửa vẫn còn bình thường mà, chỉ có thể giải thích…

Có người khóa lại từ bên ngoài rồi.

Trong não tất cả mọi người đều hiện lên bóng lưng đáng sợ ban nãy.

“Đoàng đoàng!” Tia sét từ trong đám mây đen xẹt qua, như thể muốn bổ đôi bầu trời.

“Á!”

Nhóm dịch: Mèo Xinh