Boss Là Nữ Phụ

Chương 1105: Các chủ có lệnh (32)

Đám người đó không làm gì được Lâu Lân, nhưng Lâu Lân cũng chỉ có thể đứng thủ ngoài cửa lớn, không có cách nào khác.

Họ trèo tường từ bên cạnh vào, Lâu Lân ở bên ngoài liều mạng đâm vào đám người đó, nhưng những người đó cũng bắt đầu hung hãn, dùng người làm tường ngăn Lâu Lân lại.

Bên trong.

Tiểu cô nương đáng yêu ngồi xếp bằng, cổ tay cô đặt dưới đất, đầu ngón tay có máu chảy ra, dưới đất là một hình vẽ cổ quái được vẽ bằng máu, mà đối diện tiểu cô nương là một nam nhân đang ngồi.

Đám người kia còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì trước mắt bỗng tối sầm lại, sau đó cả người đã bị nhấc lên, bay theo một đường parabol mà rơi xuống bên ngoài.

Đợi khi họ đứng dậy, chuẩn bị tiến lên thì phát hiện tất cả mọi nơi đều giống như Lâu Lân, vừa chạm vào đã bị đá bay.

Mọi người cho dù thử bao nhiêu cách cũng vẫn có kết cục như vậy, cuối cùng không biết có ai đó đề nghị dùng lửa thiêu.

Ngọn lửa bừng bừng dâng lên, nhưng không thể lan được vào bên trong dù chỉ một chút.

Loại hiện tượng kỳ lạ này khiến mọi người ngơ ngẩn.

Họ đã gặp phải thứ quái vật gì vậy?



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, lúc này đây họ cũng không biết phải làm gì, không vào được trong sân, chỉ có thể chờ đợi.

Lâu Lân bị họ vây lại ở giữa, cậu thấy có lẽ cũng không có chuyện gì nên cũng không còn dùng cơ thể tấn công người, chỉ dùng ánh mắt căm hận mà nhìn chằm chằm về phía họ, ánh mắt tàn bạo như một con thú con.

“Két…”

Bỗng có âm thanh truyền tới từ phía cửa viện.

Một bóng người chầm chậm đi từ bên trong ra, trên tay nữ tử cầm một thanh thiết kiếm sáng loáng, ánh sáng lạnh lẽo ấy xẹt qua mắt họ, chỉ một giây sau, tất cả mọi người đều bị kiếm khí vô hình quét bay.

Sau đó là tiếng nổ lớn.

Có người cho đến lúc chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tỷ tỷ.” Lâu Lân nhân cơ hội đẩy người chặn đường sang một bên, chạy đến bên Thời Sênh, “Tỷ tỷ có sao không?”

“Ta thì làm sao được chứ, đi vào trong.” Giọng Thời Sênh lạnh lẽo, không có chút lên xuống nào.

Lâu Lân cẩn thận nhìn Thời Sênh, hơi lo lắng nói, “Tranh Vanh ca ca đang ở trong tay chúng.”

“Ừ.”

Lâu Lân không biết Thời Sênh nói vậy là có ý gì. Cậu nhìn về phía Tranh Vanh một cái, cắn răng rồi quay người đi vào trong.

Tỷ tỷ không thích cậu chất vấn tỷ ấy.

Đó là điều cậu biết sau khi xảy ra chuyện đó.

Trong viện, sắc mặt Khiên Lạc trắng bệch ngồi dưới đất, cơ thể lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Còn Kỳ Ám đã không thấy tung tích nữa.

Lâu Lân nhanh chóng tiến lên dìu Khiên Lạc, “Khiên Lạc, Khiên Lạc, muội có sao không?”

Khiên Lạc mở miệng cười, khuôn mặt đáng yêu lúc này vô cùng nhợt nhạt, “Không sao, Lâu Nguyệt tỷ tỷ nói chỉ là mất máu quá nhiều thôi, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại.”

Lâu Lân nhanh chóng ôm Khiên Lạc vào trong, đến khi cậu ra ngoài thì đám người bên ngoài đã không thấy đâu nữa, Tranh Vanh bị ném ngoài cửa.

Phía xa truyền đến tiếng nổ lớn, liên tục một khoảng thời gian rất dài. Lâu Lân lại đưa Tranh Vanh vào trong. Khi cậu ra ngoài lần nữa thì âm thanh đằng xa đã biến mất.

Cậu đứng ngoài cửa đợi một lúc, mới có một bóng người chầm chậm đi tới.

Trên thanh thiết kiếm toàn là vết máu, kéo lê dưới đất, để lại một hàng máu ngoằn ngoèo.

“Tỷ tỷ…” Tranh Vanh hơi thất thanh.

Tình hình của tỷ tỷ hình như không được tốt lắm.

Thời Sênh nén xuống mùi máu tanh nồng đang dâng lên trong cơ thể, cố chống đỡ đi tới, “Đệ có sao không?”

Lâu Lân vội lắc đầu, cậu không sao cả, nhưng mà tỷ tỷ cậu hình như không được ổn lắm.

“Tỷ tỷ.” Lâu Lân muốn dìu Thời Sênh, nhưng cậu nhớ ra tỷ tỷ không muốn cậu chạm vào, nên cố nín nhịn, sắc mặt lo lắng, “Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Sắc mặt tỷ kém quá.”

“Không sao.” Không sao mới lạ đó, ông đây sắp chết rồi. Thời Sênh hít sâu một hơi, dùng thiết kiếm chống dưới đất, “Đệ đi xem xem trong các có bao nhiêu người còn sống.”

Đuối Lâu Lân đi, sắc mặt Thời Sênh bỗng trắng bệch, cô cắn môi, lấy mấy viên đan dược từ trong không gian ra uống.

Một lát sau mới bình thường lại.

Khi nãy Khiên Lạc phân tâm, suýt chút nữa thì thất bại.

Thật đúng là, sớm không đến muộn không đến, lại nhằm đúng lúc này đến.

Sau khi Thời Sênh dọn dẹp đám thi thể đó thì mới phát hiện, đây đều là chiêu sau do tên thiểu năng Mộ Bạch đó sắp xếp để lại.

Móng vuốt cũng vươn dài đấy, tính cả đến đây rồi.

Đáng tiếc là ông đây vẫn chưa chết.

Mẹ nó chứ cái đồ thiểu năng!

Có lẽ Mộ Bạch cũng nghĩ là không thể giết chết cô được, chỉ là vì gây thêm rắc rối cho cô mà thôi, đây chính là kiểu không giết được ngươi thì ta buồn nôn chết ngươi.

Biến thái!

Thời Sênh thăm hỏi mấy lần toàn bộ tông chi họ hàng nhà Mộ Bạch.



Khiên Vũ Các xảy ra chuyện lớn như vậy, đám sát thủ đang làm nhiệm vụ bên ngoài khi nhận được tin đều ngẩn người. Cũng may đa số người đều đang làm nhiệm vụ bên ngoài, chỉ có người của Ám Đường và Bạch An Đường là tổn thất nghiêm trọng nhất, không thể hồi phục ngay chốc lát được.

Lần này người trong giang hồ càng tổn thất nghiêm trọng hơn, người các môn phái đều yên phận xuống, tập trung dưỡng thương hồi phục nguyên khí.

Nhưng mối thù này đã kết thành rồi.

Trong giang hồ chính thức kéo ra cuộc vận động tiêu diệt Khiên Vũ Các, thề chết muốn dỡ bỏ Khiên Vũ Các.

Nhưng cho dù họ có tấn công thế nào thì Khiên Vũ Các cũng vẫn yên ổn đứng đó, không ai làm gì được.

Bầu không khí trong Khiên Vũ Các cũng không tốt lắm, Kỳ Ám vẫn chưa tỉnh lại, triệu chứng sinh mạng của hắn vẫn bình thường, nhưng mãi vẫn không tỉnh.

“Lâu cô nương, Chủ thượng vẫn chưa tỉnh lại.”

Thời Sênh cắn hạt dưa, dáng vẻ như không hề lo lắng chút nào, “Chưa tỉnh thì chưa tỉnh thôi.”

“Lâu cô nương.” Tranh Vanh vô cùng khó hiểu, cô ta không lo lắng sao? Còn có tâm trạng đi tìm đám người trong giang hồ đánh nhau, hoàn toàn không thể hiểu nổi trong lòng cô ta nghĩ thế nào nữa.

“Ngươi lo lắng thì có tác dụng gì, có lo lắng thì hắn cũng không tỉnh lại được.” Thời Sênh cắn hạt dưa kêu tách tách, “Nếu lo lắng quá thì đi chém đám người đang muốn chết kia mà xả nỗi lòng đi.”

Những cách có thể dùng đều đã dùng hết rồi, hắn còn không tỉnh, cô cũng tuyệt vọng lắm chứ!

Dù sao cũng chưa chết, không lo lắm.

Tranh Vanh: “…” Cho nên trước kia cô đi ra ngoài đánh nhau đều là đang xả nỗi lòng sao?

Bỗng thấy đồng tình với đám người đó.

Tranh Vanh lắc đầu rời đi, Thời Sênh thở dài nặng nề, ném hạt dưa xuống bàn, đứng lên đi về phía bên trong tòa lầu.

Trong phòng, nam tử yên lặng nằm trên giường, sắc mặt hồng nhuận, không thấy có chút trắng nhợt gì.

Thời Sênh ngồi bên giường, bắt mạch như hằng ngày, thầm thì trong miệng, “Chàng còn muốn ngủ bao lâu nữa, nếu còn ngủ tiếp, ông đây sẽ bóp chết chàng luôn đấy.”

Cơ thể vẫn bình thường như cũ, không có vấn đề gì.

Cô nhìn chằm chằm Kỳ Ám rất lâu, bỗng nhiên lấy chăn che mặt hắn lại.

[Ký chủ!] Không phải cô định bịt chết hắn đấy chứ? Hắn là Phượng Từ của cô đó, cho dù là thú cưng cũng phải có chút tình cảm chứ!

Khẩn trương cái gì, chỉ là ta nhìn thấy khuôn mặt đó thì thấy phiền thôi.

Đã bao lâu rồi vẫn chỉ một biểu cảm này.

Cô muốn nhìn thấy hắn xấu hổ, nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của hắn…

[…] Tư duy của Ký chủ vẫn cứ kỳ lạ như thế, thôi bỏ đi, nó vẫn nên offline thì hơn.

Nhóm dịch: Mèo Xinh