Boss Là Nữ Phụ

Chương 1096: Các chủ có lệnh (23)

Trên đường trở về, Kỳ Ám luôn trầm mặc, khi cô nói ra câu nói đó, thì ở sâu trong lòng hắn lan tràn một nỗi khủng hoảng.

Hắn không quá hiểu được nỗi khủng hoảng ấy đến từ đâu.

Không hề phản cảm, mà là…

Đó là thứ cảm xúc khiến hắn cũng không thể nói rõ ra được.

“Trác Việt chết rồi, chàng còn muốn giết ai nữa?”

Kỳ Ám cúi đầu không phản ứng, Thời Sênh nhíu mày, đưa mặt qua, “Ta hỏi chàng đó, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Kỳ Ám chợt hoàn hồn lại, hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh giây lát rồi lắc đầu, “Không có gì.”

“Được, vậy chúng ta cùng đến một nơi.”

“Đi đâu?”

“Tìm một tên thiểu năng.”

“Thiểu năng?”

Dưới ánh chiều tà màu đỏ sẫm như máu, bóng hai người kéo thật dài nhưng vẫn luôn dựa sát bên nhau.



Tin tức Trác Việt bị giết nhanh chóng lan khắp giang hồ.

Hung thủ cũng nhanh chóng được xác định là Thời Sênh, tuy nhiên Thời Sênh cảm thấy đám người đó chỉ đổ bừa, đoán bừa nhưng chẳng may lại trúng thì có.

Nhưng hung thủ lại chính là cô, cô cũng không có gì để biện minh cả.

Vậy nên khi có người tìm đến tận nơi, Thời Sênh đã phóng khoáng thừa nhận.

Họ chất vấn cô tại sao lại giết Trác Việt.

Thời Sênh trả lời một câu rất tưng tửng – vì nhìn hắn ngứa mắt.

Nhìn hắn ngứa mắt thì ngươi liền giết sao?

Vậy nếu như ngươi không vừa mắt toàn bộ người trong giang hồ thì sẽ giết hết toàn bộ người trong giang hồ hả.

Nhưng không bao lâu sau, trên giang hồ lại bắt đầu có một số tin đồn, nói là Trác Việt thực chất là tên biến thái cuồng ngược đãi.

Nhân sĩ chính nghĩa trong giang hồ khẳng định là không tin!

Trác Việt thể hiện là một người vô cùng cương trực chính nghĩa, sao bỗng nhiên biến thành một tên biến thái cuồng ngược đãi được chứ, chắc chắn là có người tạo tin đồn.

Đám người này càng không tin, khi chứng cứ bày ra trước mặt họ càng thấy như bị đánh vào mặt.

Một người vẻ ngoài là quang minh chính đại, nhưng trong bóng tối thì so với người xấu xa thì còn xấu xa bẩn thỉu hơn.

Kỳ Ám đứng trước cửa sổ quán rượu, nghe những lời dị nghị không ngớt bên dưới, vẻ mặt hiện lên sự nguy hiểm không nhìn thấu được.

“Khi cha mẹ ta chết, ta tận mắt nhìn thấy, cứ thế giương mắt đứng nhìn họ gục xuống trước mặt ta.” Giọng nói hắn bỗng vang lên, chầm chậm nhưng trong trẻo, không có thêm ngữ điệu dư thừa.

“Trác Việt đã giết họ, rồi đưa ta về Trác gia, nhốt ta cùng đám trẻ con kia. May mắn là ta đã chạy thoát… rồi gặp sư phụ, chính là các chủ Khiên Vũ Các tiền nhiệm. Ông ấy dạy ta võ công, dạy ta giết người, dạy ta vô tình vô dục.”

Quá trình chạy trốn chỉ được Kỳ Ám mô tả đại khái bằng mấy chữ, nhưng từ trong ngữ điệu chầm chậm ấy có thể nghe ra được quá trình chạy trốn không hề thuận lợi, mà cái giá phải trả còn không thể tưởng tượng được.

Kỳ Ám tiếp tục nói: “Sư phụ nói, một khi sát thủ bị rung động thì tức là đã uống vào thứ độc dược mãn tính, nguy hiểm chí mạng.”

Kỳ Ám ngừng lại, quay người nhìn nữ tử đứng đằng sau, “Nhưng sư phụ lại nói, tương lai ta sẽ là các chủ Khiên Vũ Các, ta không giống họ.”

Kỳ Ám giơ tay ra, lòng bàn tay hắn có một chiếc bình nhỏ màu trắng, khóe miệng hắn hơi cong lên, “Lâu Nguyệt, uống nó đi, sống chết bên nhau.”

Thời Sênh nhìn hắn, lấy ra chiếc bình sứ nhỏ trong tay hắn, bên trong là một viên dược. Cô ngửi thử, bên trong có mùi vị của máu.

Cô trả lại chiếc bình sứ, lắc đầu.

Bên trong có máu.

Kỳ Ám khẽ cười, nắm chặt chiếc bình, mí mắt cụp xuống, che đi sự hung ác đang cuồn cuộn nơi đáy mắt, không thể làm tổn thương nàng ấy.

… Nàng ấy sống cũng tốt.

“Đưa tay.” Nữ tử trước mặt đột nhiên lên tiếng.

Kỳ Ám áp chế sự tàn ác trong lòng, một lát sau mới đưa tay ra, khi ngẩng đầu, trên mặt hắn đã không còn biểu hiện gì.

Thời Sênh lấy dao găm, cắt xuống dưới từ cổ tay Kỳ Ám, cơ thể Kỳ Ám cứng đờ, để mặc cho Thời Sênh tiếp tục.

Cô cũng cắt cổ tay mình, đưa cổ tay lại gần hắn, “Nhắm mắt lại.”

Kỳ Ám nhìn cô giây lát rồi nhắm mắt lại.

Trên cổ tay bắt đầu truyền đến cơn đau nhói, sau đó là một loại cảm giác ấm áp dễ chịu, có một dòng ấm áp đang chầm chậm chảy vào trong cơ thể hắn.

“Ta họ Thời, nay ký kết khế ước linh hồn với người đối diện…”

[Cảnh báo --]

[Khởi động phương án đối phó khẩn cấp, đóng băng thời gian…]

Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, thời gian bị đóng băng ở khoảnh khắc đó.

[Ký chủ, cô điên rồi!] Tiếng Hệ thống thất thanh vang lên trong không trung.

“Điên rồi.” Thời Sênh gật đầu.

Mãi lúc sau Hệ thống mới lên tiếng, rõ ràng đã bình phục lại.

[Cô không thể làm vậy ở thế giới ảo… sẽ làm tổn thương đến hắn.]

“Ý gì?”

[Dù sao thì cô cũng không thể làm vậy. Ký chủ, hãy tin tôi một lần đi.]

“Từ miệng ngươi có thốt ra được lời nào đáng tin sao?”

[Lần này nếu tôi lừa cô, tôi sẽ không bao giờ gặp được chủ nhân nữa.] Thề vậy đã đủ độc chưa!

Thời Sênh nhíu mày, nhìn người ở trước mặt, hắn vẫn đang giữ nguyên tư thế khi nãy, mi tâm có nét dịu dàng…

Không thể ký kết khế ước linh hồn…

Rốt cuộc thì hắn có thân phận gì chứ?

Thời Sênh nhanh chóng bổ não mấy thứ đồ chơi mà không thể làm ký kết khế ước linh hồn ra… khóe miệng co giật, có lẽ không phải đâu.

[Ký chủ, đừng bổ não quá độ.] Hệ thống sợ Thời Sênh bổ não thêm thứ đồ kỳ lạ gì đó, rồi cứ thế vứt bỏ Phượng Từ, như vậy thì lớn chuyện rồi.

Nó không hề nghi ngờ sự lạnh lùng và lý trí của Ký chủ, nếu bổ não phải thứ đáng sợ gì đó thì chắc chắn sẽ không do dự mà lôi Phượng Từ ra khỏi thế giới của cô.

“Được rồi, ta biết rồi.”

[Hủy bỏ đóng băng thời gian, đếm ngược thời gian hồi phục… 3… 2… 1…] Ký chủ vẫn luôn là người hiểu chuyện. Hệ thống cũng không cần nói nhiều liền khôi phục không gian trở lại trạng thái bình thường.

“Ta tên Lâu Nguyệt, ký kết khế ước cùng sinh với Kỳ Ám…”

Kỳ Ám cảm thấy lời thoại của nữ tử đối diện hình như thay đổi, nhưng lại dường như không thay đổi, vế sau đọc rất thần bí, hắn nghe không hiểu lắm, giống như một loại thần chú cổ xưa nào đó.

Nó được cô đọc ra bằng giọng nói trong trẻo, tốc độ không nhanh không chậm, vô cùng dễ nghe.

Nhưng hắn rất không có thời gian để xoắn xuýt nữa, bởi vì khi cô vừa nói xong, hắn đã cảm giác trong cơ thể có thêm một mối liên hệ kỳ lạ.

Mối liên hệ với cô.

Thời Sênh băng bó tay cho Kỳ Ám, giọng nói nhàn nhạt, “Khế ước này chàng sống thì ta sống, chàng chết thì ta chết.”

Kỳ Ám giơ tay sờ lên trái tim, “Tại sao?”

“Cái gì tại sao?” Thời Sênh tùy tiện cầm máu cho cổ tay mình, ngồi lên chiếc ghế dựa bên cạnh.

“Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?” Nàng thật sự cam tâm tình nguyện đồng sinh cộng tử với chính hắn.

Thời Sênh hơi co mắt lại, khóe môi ẩn chứa nụ cười, không đáp.

Kỳ Ám nín thở chờ câu trả lời của cô, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy âm thanh. Hắn chầm chậm lại gần, ôm lấy cô từ đằng sau, “Chúng ta ở bên nhau là được.”

Những thứ khác không quan trọng.

Hắn không muốn truy cứu thêm nữa, hoặc có lẽ hắn đã có trực giác là cho dù có truy cứu thì cuối cùng cũng không có được đáp án gì.

Hoặc cũng có thể là, hắn không muốn.

Thứ hắn muốn có, chỉ là người đang đứng trước mặt hắn lúc này đây.

Cho dù cô là ai, cô có mục đích gì, thì cô vẫn chỉ là cô mà thôi.