Boss Là Nữ Phụ

Chương 1002: Chuyên gia phá án (16)

"Nạn nhân bắt gặp ông ta và phó tổng bàn tính chuyện bẩn thỉu, Đổng Thuần sợ bà ta nói ra nên mới giết bà ta. Năm người chết kia cũng điều tra rõ rồi, đều là do Đổng Thuần sai người làm. Họ không chỉ đòi giá cao, còn giật dây người khác, không trả tiền thì không giao đất ra. Đổng Thuần lập kế hoạch giết mấy kẻ cầm đầu gây chuyện, giành được những mảnh đất đó về thành công.”

“Đổng Thuần nhận tội rồi à?”

“Nhận rồi, nếu không nhận thì chúng ta cũng sẽ không kết án nhanh thế này được!” Giọng điệu của Hà Tín nghe có vẻ cũng không nhẹ nhõm lắm, “Nhưng không có manh mối gì liên quan đến R, trừ bức thư kia ra thì không thấy có động tĩnh gì khác nữa. Thôi được rồi, tôi không nói nữa đâu, cô lo công chuyện xong thì mau quay lại đội đi.”

“Tút tút tút…”

Thời Sênh giơ điện thoại lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Hà Tín lấy đâu ra số điện thoại của cô?

Số lúc trước cô dùng bị ông ta thu đến giờ đã trả lại cô đâu?!

Thời Sênh lại gọi lại cho Hà Tín, Hà Tín nói là Tần Dật cho người để lại. Cô từng gọi điện thoại cho Tần Dật, nên ông ta có cũng không có gì lạ.

“Cô Tần, bác sĩ gọi cô.” Vệ sĩ từ bên cạnh bước qua.

Thời Sênh nhét điện thoại vào túi, đi cùng vệ sĩ đến phòng bác sĩ.

Bác sĩ nói cho Thời Sênh biết, muốn lấy thứ bên trong chân ra, 90% là phải cưa chân, tỉ lệ mạo hiểm quá cao.

Dù không phải cưa chân, thì khả năng anh có thể đứng lên cũng rất nhỏ.

“Cô Tần, cô bàn bạc với cậu Giang một chút, bàn bạc xong rồi thì báo lại cho tôi, để chúng tôi tiện sắp xếp phẫu thuật cho cậu ấy.” Bác sĩ khách sáo tiễn Thời Sênh ra khỏi phòng.

Thời Sênh khẽ gật đầu rồi cầm đồ quay về phòng.

Đi đến ngoài phòng bệnh, Thời Sênh xoa mặt một cái rồi mới đẩy cửa bước vào.

Hình như Giang Túc đã ngủ rồi, nhưng khi cô bước vào cửa, anh lập tức bừng tỉnh, ánh mắt cảnh giác quét về phía Thời Sênh, bắp thịt toàn thân cũng căng lên.

Nhìn rõ người ở cửa, trong đầu Giang Túc bất giác lóe lên hình ảnh vừa rồi cô hôn anh, vành tai chợt nóng đỏ.

Thời Sênh bình tĩnh đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống, đưa tài liệu trong tay ra trước mặt anh, “Anh tự chọn đi.”

Giang Túc nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tập tài liệu và Thời Sênh.

Một lúc lâu sau anh mới cầm tập tài liệu, nhanh chóng xem hết một lần, sự oán hận trong đáy mắt dâng lên như thủy triều, hai tay không ngừng siết chặt, mấy trang giấy cũng bị lực tay của anh siết đến biến hình.

Một đôi tay từ bên cạnh đè anh lại, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng lọt vào tai anh, “Những kẻ đã hại anh, tôi sẽ không tha cho một kẻ nào cả. Bây giờ anh chỉ cần chọn một hướng, dù anh có thể đứng lên hay không, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

Giọng Giang Túc hơi run rẩy, “Vì sao?”

Trước giờ cô và anh chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết.

Vì sao lại muốn đối xử với anh như thế này?

Cả phòng bệnh rơi vào sự trầm mặc kỳ dị, Giang Túc chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, rất rõ ràng.

Thịch…

Thình thịch…

Anh nghe thấy tiếng của cô, như tiếng vọng phát ra trong căn phòng trống trải này, mỗi một chữ đều như bị kéo dài thành những sợi tơ, quấn chặt lấy cánh cửa trái tim anh, lẻn vào trong trái tim đang đóng chặt của anh, ánh hào quang rực rỡ như xua tan cả màn đêm…

“Vì anh là người tôi đang tìm, người sẽ cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.”

Giang Túc còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng, giọng nói của Thời Sênh đã lại vang lên, lần này thì không khách sáo như thế nữa, “Mau chọn đi, lề mà lề mề mãi thế hả?”

Giang Túc: “…” Thế mà vừa rồi anh còn cho rằng cô ấy thích mình, đúng là nực cười!

Thái độ gì tồi tệ thế này!

Sự lựa chọn đó quyết định cả cuộc sống sau này của anh, vậy mà cô lại dùng cái thái độ như đang chọn xem thứ nào đẹp hơn để bắt anh lựa chọn à?!

Cánh cửa trái tim vừa mới hé ra một khe nhỏ, lập tức lại đóng sầm lại.

Giang Túc chọn một tập tài liệu đưa cho Thời Sênh.

“Không hổ là người ông tôi thích.” Thời Sênh thỏa mãn gật đầu, “Yên tâm, nếu anh thật sự không thể đi được, tôi sẽ rất sẵn lòng ngày ngày bế anh đi.”

Giang Túc: “…” Đây là tiếng người sao?

Tự dưng rất muốn bóp chết cô ấy.

Vì muốn chuẩn bị trước khi phẫu thuật, mỗi ngày Giang Túc đều bị giày vò tới bến. Thời Sênh vẫn đứng bên cạnh như đứng xem kịch. Trước đây Giang Túc không hề biết cô gái này lại xấu xa như vậy.

Nhưng mỗi lần anh đau đớn đến cùng cực, cô đều rất kiên nhẫn, nghiêm túc ở bên cạnh anh.

Giang Túc không hiểu cô, ít ra là không hiểu cái cách cô thể hiện ra.

Có lúc dường như cô rất quan tâm bản thân anh, nhưng có lúc lại như không quan tâm anh đến thế.

“Cái này là cái gì?” Giang Túc nhìn thứ mà Thời Sênh đưa ra trước mặt mình, đen sì sì, mặt anh đầy vẻ kinh tởm.

“Đồ tốt, há miệng.”

Giang Túc ngậm chặt miệng, không dám ăn, ai mà biết được cô ấy cho mình ăn cái gì.

“Nói lần cuối, há miệng.”

Giang Túc mím môi lắc đầu.

“Ông nói tử tế anh lại không nghe, cứ thích ép ông dùng bạo lực.” Thời Sênh giữ chặt cằm Giang Túc, thô lỗ ấn thứ kia vào mồm cho anh ăn.

Giang Túc: “…” Sao đám ngu ngốc kia chưa tới cứu anh?!!!

Đút cho anh ăn xong, Thời Sênh mới lẩm bẩm, “Có vẻ không có tác dụng phụ.”

Giang Túc: “…” Rốt cuộc cô cho tôi ăn cái gì mà có tác dụng phụ hay không cô cũng không biết hả?!!

Từ sau ngày hôm đó, Giang Túc được thưởng thức việc liên tục bị Thời Sênh ép ăn đủ thứ kỳ kỳ quái quái, có lúc ăn xong có phản ứng, có lúc thì không.

Chắc chắn cô gái này không thể nào thích anh được!!!

Tuyệt! Đối! Không! Thể!

Ngày Giang Túc làm phẫu thuật.

Thời Sênh im lặng đưa anh đến bên ngoài phòng phẫu thuật.

Sắc mặt cô rất nặng nề, Giang Túc cho rằng cô sẽ nói câu gì đó cảm động, ai ngờ cô đột nhiên buông ra một câu, “Tôi hy vọng lúc anh vẫn còn sống khi ra khỏi phòng.”

Giang Túc: “…” Có phẫu thuật thất bại thì chẳng qua cũng chỉ mất chân thôi, căn bản không đến mức mất mạng, cô ấy nói câu này cứ như thể anh sắp chết đến nơi rồi vậy! Cô có ý gì hả?!

Y tá đẩy Giang Túc vào phòng phẫu thuật, Thời Sênh đi theo hai bước, bị y tá ngăn lại: “Cô Tần, mời cô chờ bên ngoài.”

Thời Sênh đẩy y tá ra, lao đến bên Giang Túc, đè xuống giường bệnh, khom người hôn Giang Túc.

Một phút sau Thời Sênh mới buông anh ra, nháy mắt với anh, “Bao giờ anh ra sẽ đưa anh đi báo thù.”

Giang Túc vô thức liếm khóe môi, ở đó vẫn còn lại hơi ấm của cô, cũng không hề ghê tởm như lúc trước anh nghĩ, ngược lại còn có chút…

Lưu luyến.

Thời Sênh chậm rãi buông tay, nhìn y tá đẩy anh vào trong phòng phẫu thuật.



Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, Thời Sênh ngồi đợi bên ngoài. Cô vẫn luôn chơi điện tử, nhìn có vẻ không có chút gì căng thẳng, vệ sĩ bên cạnh cũng đều không hiểu được rốt cuộc cô nghĩ thế nào.

Trong trò chơi không ngừng có người ngã xuống, ánh sáng kỹ năng tươi đẹp lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh của cô.

Giang Túc phẫu thuật bao lâu, Thời Sênh giết bằng đó người, tên của cô đã đỏ tới mức biến thành màu đen luôn rồi.

Khi đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, ngón tay Thời Sênh buông lỏng, màn hình điện thoại lập tức tối thui, nhân vật nằm trên mặt đất, trên màn hình hiện lên khung thông báo.

Nhân vật của bạn đã tử vong, xin lựa chọn hình thức sống lại.

Sống lại tại chỗ.

Về thành sống lại.

Người trong phòng phẫu thuật đi ra, đầu tiên là y tá, sau đó là bác sĩ.

Bác sĩ nhìn Thời Sênh, “Phẫu thuật rất thành công.”

Khóe môi Thời Sênh dần cong lên, người của cô làm sao có thể toi dễ dàng như thế được?

Lật bàn! Ông dùng đồ tốt như thế lên người anh ấy, nếu vẫn con mẹ nó không thành công, thì chỉ có thể phá nát luôn không gian này để yên tĩnh một chút thôi.