Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 912: Cái điệu bộ phấn khích của mẹ kìa

Lẽ nào còn không phải sao? Mẹ đi soi gương mà xem, rõ ràng là cái đang phấn khích hết mức, còn không cho con nói?”

Tô Ngưng Mi ôm lấy mặt: “Thật sao?”

Nhạc Thính Phong đảo ngược mắt, ngồi đối diện với cô, vớ lấy một quả cam trên bàn.

“Lúc nãy mẹ cười to đến rách cả màng nhĩ, có chuyện gì vậy?”

Tô Ngưng Mi đứng lên, đi đến ngồi cạnh cậu: “Con trai, mẹ nói cho con biết, thì con đừng có không vui nhé, thực ra là chuyện của Nhạc Bằng Trình, ông ta ấy mà… gần đây thực sự là quá đen đủi.”

Cô liến thoắng một hồi, nói hết những chuyện mà hai ngày nay Nhạc Bằng Trình gặp phải.

“Con nói xem, có phải thật nực cười không, bây giờ hắn không xu dính túi, con bảo có phải chuẩn bị phải đi ăn xin rồi không?”

Nhạc Thính Phong bành miệng ra, “Chỉ có thế thôi?”

“Con… không thấy rất buồn cười à?”

Nhạc Thính Phong nhét hai múi cam vào miệng, “Nếu là con, thì trực tiếp cho người tóm hắn lên núi đào than, đỡ phải ô nhiễm môi trường.”

Tô Ngưng Mi vốn còn đang lo rằng con trai biết được, sẽ không vui, ai ngờ cậu lại tàn nhẫn như vậy.

Cô cười hehe: “Thế nghĩa là còn nhẹ tay với hắn?”

Con trai, còn một chuyện nữa mẹ muốn nói với con.

Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Mẹ nói đi, nhìn điệu bộ của mẹ, là biết chắc chắn không phải chuyện gì khiến con vui.”

“Cũng không phải, không biết chừng con sẽ rất vui đấy. Thì là…. chú Hạ nói hai hôm nữa chú ấy có thời gian, sẽ đến… thăm con.” Tô Ngưng Mi nói xong, nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhạc Thính Phong suýt nữa bị miếng cam chặn ngang cổ họng,”Khụ khụ… khụ, dừng lại, thăm ai cơ? Thăm… con á?”

“Có thể đừng nói vớ vẩn thế được không? Mẹ nói với lão hồ ly già đó rằng, đừng lấy con làm cớ. Con không cần hắn đến thăm, con cũng không muốn nhìn thấy hắn. Nếu hắn đến Lạc Thành, mà còn không dám nói là đến thăm mẹ, thì chuyện giữa mẹ và hắn, con như chấm dứt từ đây là xong.” Nhạc Thính Phong vẫn không có cảm tình với Hạ An Lan. Trong mắt cậu, nếu một người đàn ông muốn đến gặp người phụ nữ mà mình thích, mà lại cần phải viện cớ này nọ, thì thật là vô dụng. Sau này nếu cậu có người con gái mà mình thích, thì chắc chắn sẽ chẳng cần viện cớ như vậy.

“Ngày nào mẹ và chú ấy cũng gọi điện thoại, gặp hay không gặp thực ra không quá quan trọng. Chú ấy… là thực sự muốn đến thăm con.”

Nhạc Thính Phong giễu cợt nói: “Hehe… tưởng con ngốc giống mẹ chắc? Hắn ta đến thăm Nhạc Bằng Trình còn thuyết phục được con hơn là đến thăm con. Tên hồ ly già này quá là không thật thà. Con nói cho mẹ biết, nếu hắn ta cứ tiếp tục thế này, thì con sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu.”

Tô Ngưng Mi vội vàng nói: “Ai dà được rồi, mẹ không nói nữa là được chứ gì? Mai mẹ hỏi lại chú ấy, bảo chú ấy đổi lý do khác. Có điều Nhạc Bằng Trình sắp quay lại rồi, nhà chúng ta chắc sẽ không yên bình thế này nữa đâu.”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Đã nhiều năm rồi, cũng nên động đến vũng nước chết đó rồi.”

….

Ba ngày sau, sau khi Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, cuối cùng cũng vượt qua ngàn dặm, đến được Lạc Thành.

Sáng sớm tinh mơ, nhảy từ xe than xuống, mặt mũi và thân người của hai người họ đều đen đúa, chỉ còn nhìn thấy hai con mắt trắng, một cái miệng, đến cả răng cũng đen xì.

Nhạc Bằng Trình khóc lóc sụt sùi: “Cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi…”

Ba ngày nay khiến Nhạc Bằng Trình không muốn nhớ lại, bị móc túi đến mức chỉ còn lại hơn nghìn tệ đã đành, đen đủi không chỉ dừng lại ở đó.