Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 721: Sao cậu không để tôi yên tâm chút nào vậy?

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Hạ Như Sương chết rồi, sau khi báo cáo cho Hạ An Lan, anh ta tưởng rằng có thể an tâm đi ngủ rồi, ai ngờ rằng, mới ngủ có một tiếng, ông chủ lại có việc tiếp.

Hạ An Lan lạnh lùng nói: “Còn hai tiếng nữa là trời sáng rồi, thanh niên mà yếu thế sao?”

“Không phải, thị trưởng, tôi...”

“Thế nào? Không chịu làm?”

Bên đầu dây bên kia, thư ký cũng thấy lạnh cả người, anh ta vội vàng lắc đầu: “Không không không, ngài yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay cho ngài, ngài đợi chút.”

Một tiếng sau, Hạ An Lan lên phi cơ riêng, từ sân bay Hải Thành cất cánh đi thủ đô.

Trên máy bay, thư ký ngủ gà ngủ gật.

Đến sân bay thủ đô rồi, Hạ An Lan mới gọi anh ta dậy.

Vừa ra khỏi máy bay, thư ký đã cảm thấy một luồng gió lạnh ùa vào, hai vai anh ta run rẩy: “Trời sáng rồi, thời tiết thủ đô lạnh hơn Hải Thành chúng ta nhiều.”

Hạ An Lan hít một hơi làn gió lạnh buổi sớm, không nói gì cả.

Thư ký đi đằng sau khịt khịt mũi, anh ta nói lỡ mồm rồi, không phải Hải Thành chúng ta, bởi thị trưởng của họ sẽ không lưu lại Hải Thành mãi, không bao lâu nữa, đã là thủ đô chúng ta rồi.



Trên xe, thư ký hỏi: “Thị trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu, đi thăm lão tiên sinh và tiểu thư ạ?”

Hạ An Lan nhắm mắt: “Không, đi gặp tổng thống trước.”

“Nhưng mà bây giờ, ngài tổng thống, vẫn chưa bắt đầu làm việc ạ?”

“Đến nhà ông ta.”

Thư ký chần chừ một chút rồi nói: “Ôi… bây giờ đi quấy rầy ngài tổng thống thì không được hay lắm, dù sao thì, trước khi chúng ta đến cũng không nói với ngài ấy một câu, hay là, trước tiên cứ đến…”

Hạ An Lan ngắt lời anh ta: “Cậu đã bây giờ còn quá sớm,mà lại đến quấy rầy cha mẹ với em gái tôi hay sao?”

Thư ký lập tức hiểu ra, nuốt nước bọt không dám nói gì nữa.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng thị trưởng vội vàng đi gặp tổng thống là vì coi trọng việc công, kết quả nói một hồi hóa ra là vì còn sớm quá, không muốn quấy rầy người nhà nghỉ ngơi, thế nên… chỉ có thể đi quấy rầy tổng thống trước thôi, thật lòng chia buồn với tổng thống.

Tới dinh thự tổng thống, mới chưa đến 7 giờ.

Lúc đó, tổng thống cũng vừa mới dậy, đang chuẩn bị ăn sáng. Lúc ông nhìn thấy Hạ An Lan, cực kỳ ngạc nhiên:: “An Lan, sao lại đến đột ngột thế, xảy ra chuyện gì rồi?”

Hạ An Lan nói: “Có một chuyện tôi muốn báo cáo trực tiếp với ngài.”

“Chuyện gì mà quan trọng thế, nhìn sắc mặt cậu… không phải là tối qua cậu không ngủ đấy chứ? Lại đây, ngồi xuống ăn sáng đã, vừa ăn vừa nói.”

Hạ An Lan nói: “Thôi ạ, tôi không ăn đâu, có lẽ đợi ngài nghe tôi báo cáo xong, chắc muốn đuổi tôi ra khỏi cửa lắm.”

Anh để bụng để về nhà ăn sáng cùng Tiểu Ái và người nhà, ăn ở đây chẳng có vị gì cả.

Tổng thống nghe thế bật cười: “Haizz, nghe có vẻ không phải chuyện gì tốt lành, cậu nói đi.”

“Tôi muốn điểm tên tố cáo bố con nhà họ Tăng, đây là tài liệu.” Hạ An Lan không phí lời, đưa tay ra đỡ lấy tập tài liệu từ tay thư ký, đặt xuống trước mặt tổng thống.

Tổng thống sững người: “Cậu nói muốn làm gì?”

Hạ An Lan mở tài liệu ra, sau đó chỉ mặt đọc tên những đối tượng mà anh muốn tố cáo.

“Toàn bộ những người này, đây là những chứng cớ phạm tội của họ mà tôi đã nắm được. Tôi hy vọng có thể xử lý nghiêm khắc công khai.”

Tổng thống nhìn danh sách dài dằng dặc, bỗng nhiên cảm thấy căng đầu quá. Mới sáng sớm, Hạ An Lan đã đến đây, quả nhiên không có chuyện gì hay.

“Cậu nói đúng đấy, bây giờ tôi thật sự muốn đuổi cậu ra ngoài. Sao cậu không để tôi bớt lo lắng chút nào vậy?”