Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 604: Con gái là để yêu thương

Ngược lại cô lại có chút lo lắng, Thanh Ti liệu có bị chiều hư hay không.

Sau khi hai người đi khỏi, lão phu nhân bóc một quả quýt cho Thanh Ti: “Thanh Ti, đến ăn quýt nè, đừng viết nữa.”

“Nhưng mẹ nói, phải viết đủ một trăm chữ Đại. Bây giờ con mới viết được hai mươi chữ, vẫn còn thiếu rất nhiều.”

Lão gia lấy cây bút trong tay Thanh Ti xuống, “Mẹ con cũng đâu có nói phải viết liền một mạch đâu. Con đã viết hơn hai mươi chữ rồi. Con còn nhỏ, còn đang tuổi phát triển, viết chữ sẽ rất mỏi tay, nghỉ một lát đi hẵng viết tiếp.”

Thanh Ti gật đầu: “Dạ ông ngoại nói rất có lý.”

“Nào, ăn quýt đi.”

Thanh Ti há to miệng ăn miếng quýt bà ngoại đút cho: “Quýt này ngọt quá, bà ngoại bà cũng ăn đi...”

“Được, bà cũng sẽ ăn thử.”

Ba ông bà cháu, đem bút viết ném qua một bên, đợi khi Nhiếp Thu Sính trở về, Thanh Ti cũng chỉ viết được 20 chữ đó.

Nhiếp Thu Sính nhìn những chữ Đại mà Thanh Ti viết xong, có cảm giác cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Hai người già này đúng là khi đối mặt với Thanh Ti, chẳng ai còn chút nguyên tắc nào cả.

Cô nói: “Ba mẹ, ba mẹ không thể chiều nó quá.”

Lão phu nhân nhỏ nhẹ nói: “Thanh Ti còn nhỏ, 100 chữ nhiều quá, ít một chút đi.”

“Anh con nói khi anh ấy còn nhỏ, còn chưa lớn như Thanh Ti bây giờ, mẹ đã bắt anh ấy viết 500 chữ mà.”

Lão gia vội nói, “Việc này... Việc này không giống nhau. Anh con là con trai, sau này phải quản lý gia đình, nó học như vậy là đúng. Nhưng Thanh Ti là một cô bé, tuổi thơ sao phải vất vả thế chứ, vui vẻ là chính.”

Thanh Ti được bà ngoại ôm vào lòng, chớp chớp mắt.

Nhiếp Thu Sính... Cô cũng chẳng còn lời gì để nói.

Cô nghiêng đầu hỏi Du Dực: “Anh cũng thấy đúng à?”

Du Dực lần này có hơi khó xử: “Khụ khụ... Việc này, ba mẹ nói cũng không phải không có lý. Nhưng, tấm lòng của bà xã anh có thể hiểu được. Thanh Ti hiểu chuyện, học cũng giỏi, những việc thêu hoa trên gấm này, tùy tiện học là được rồi, có phải không?”

Nhiếp Thu Sính sờ trán, ôi, đau đầu quá!

Con đường dạy dỗ con gái, chướng ngại quá nhiều.

Xem ra, đợi sau khi anh cả trở về, để anh ấy thuyết phục ba mẹ sẽ tốt hơn.

...

Buổi tối, đợi Hạ An Lan xử lý công vụ xong, trở về nhà. Nhìn thấy một chiếc xe đang đậu trước cửa nhà, anh đoán chắc là xe của bạn anh, cậu ấy đã đến rồi.

Khi đi lướt ngang qua chiếc xe, mắt Hạ An Lan lướt qua biển số xe, anh dừng lại một lúc rồi lại quay trở lại.

Hạ An Lan nhìn kỹ dãy số trên biển số xe, trong đầu lập tức nhớ lại chiếc xe tối qua, còn có cô gái vẫy tay với mình. Anh bật cười một tiếng không ngờ. Chiếc xe bảo cảnh sát tìm mãi không thấy, nay, lại tự xuất hiện trước cửa nhà anh, việc này đúng là rất thú vị.

Vậy là, sắp có thể giải quyết tâm sự cho Thanh Ti rồi, hay lắm.

Tâm trạng Hạ An Lan rất tốt.

Trong nhà, anh cả Tô gia đang ngồi nói chuyện với ông bà Hạ, thấy Hạ An Lan bước vào, lập tức trách móc nói: “An Lan, cậu đúng là chẳng nghĩa khí gì cả. Bác trai bác gái cũng đến Hải Thành rồi, vậy mà trong điện thoại không nói cho tớ biết. Cậu tìm thấy Tiểu Ái, việc vui lớn như vậy cũng không hé chút tin tức cho tớ biết.”

Khi đến Hạ gia, gặp hai ông bà Hạ gia anh cũng rất bất ngờ. Sau đó lại nghe họ kể Hạ gia đã tìm thấy đứa con gái tưởng chết yểu mấy mươi năm trước.

Vậy mới hiểu, chẳng trách, trong điện thoại lại thấy Hạ An Lan vui mừng như thế.

Hạ An Lan mỉm cười, cởi áo khoác ra, “Nói trước thì sao gọi là bất ngờ nữa?”Anh nhìn xung quanh: “Chỉ có mình cậu đến thôi à?”