Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 512: Ngày mai tôi nhất định phải nhìn thấy cô bé ấy

Du Dực nói xong, không thèm nhìn sắc mặt của Hạ Như Sương, trực tiếp mang theo vợ con xuống lầu.

Hạ Như Sương nghiến răng. Không thu thập được cái gia đình này, cô ta quyết không bỏ qua.

Cô ta nắm chặt tay, hít thở sâu một hơi rồi cùng theo xuống dưới.

Dưới lầu, Du Hí chạy nhanh một bước đến trước Thanh Ti. Nó vênh váo đắc ý hỏi: "Cậu là ai, vì sao lại ở trong nhà chúng tôi?"

Hạ Như Sương còn đang ở trên bậc thang chưa kịp bước xuống liền quát: "Đó là em gái của con, đây cũng là nhà nó, Du Hí không được thiếu lễ phép."

Lúc này bà Du liền mắng: "Em gái cái gì? Nó là cái gì mà đòi xứng làm cháu gái của tao, đây là nhà họ Du liên quan gì đến nó?"

Nhiếp Thu Sính nghe xong liền bốc hỏa, bước nhanh tới chắn trước mặt Thanh Ti, lạnh mắt nhìn bà Du: "Con gái của con với bác không có chút liên quan gì, bác dựa vào gì mà mắng nó. Bác chẳng qua chỉ là một người lớn tuổi, cậy già lên mặt mới không kiêng nể gì ở đây. Cháu trai của bác trong mắt bác là bảo bối. Nhưng trong mắt con, nó chính là đứa không có giáo dục đầu óc ngu xuẩn. Bác mở miệng một cái là nhà họ Du, đừng lừa mình dối người nữa, nhà họ Du là gì chứ. Nói khó nghe một chút, cả cái nhà này ngoại trừ Du Dực, con không thấy một ai là người tốt. Nhất là bác, chanh chua, bác không nhìn một chút xem từ đầu đến chân bác có gì đáng để người khác tôn kính."

Bà Du tức giận đến xanh cả mặt: "Mày… mày... Chính con nghe đi Du Dực. Đây là người vợ mà con lấy đấy, cô ta làm phản rồi."

Du Dực đi qua: "Bảo con nghe cái gì? Nghe mẹ mắng con gái con như thế nào ư? Miễn là không làm quá mức thì mẹ có như thế nào với con, con cũng không để ý, nhưng là với vợ con con, không phải là thứ để cho mẹ xả giận. Mọi người phải có trách nhiệm với lời nói của mình, coi chừng sau này ân hận."

Du Dực không muốn nói với bà Du nhiều nữa. Cho dù nói đạo lý gì với bà, bà cũng sẽ không nghe.

Anh nói với Nhiếp Thu Sính: "Em và con bị oan ức rồi. Về sau, chúng ta sẽ không trở lại đây."

Bà Du gào lên: "Du Dực, nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau vĩnh viễn đừng có về cái nhà này."

Du Dực không quay đầu lại, nói: "Yên tâm đi, sau này cho dù mẹ có cầu xin, chúng con cũng sẽ không trở về."

Ngày này, đoán chừng sẽ không xa.

...

Ra khỏi nhà họ Du, Nhiếp Thu Sính liên tục an ủi Thanh Ti, sợ nó bị dọa.

Du Dực nói với cô: "Về sau chúng ta sẽ không tới chỗ này nữa, đừng sợ."

Thanh Ti lắc đầu: "Con không có sợ."

"Thanh Ti của chúng ta là dũng cảm nhất rồi."

Nhiếp Thu Sính hỏi Du Dực: "Đã tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, anh đem hai sợi dây chuyền hợp lại cùng một chỗ, được một mảnh lá cây ngân hạnh nguyên vẹn, đường vân chế tạo, ngay cả dây xích cũng giống nhau như đúc." Điều này làm cho suy đoán trong lòng Du Dực càng khẳng định hơn, càng làm cho anh căng thẳng.

"Có thể tra được dây chuyền này đến từ đâu không?"

Du Dực nhìn cô nói: "Có thể, hơn nữa rất nhanh sẽ biết."

Nhiếp Thu Sính cắn môi: "Em hy vọng sẽ không bị quá thất vọng bởi chân tướng..."

"Sẽ không đâu."

...

Ở văn phòng Thị trưởng, hội nghị vừa chấm dứt, thở một hơi còn chưa có uống nước, Hạ An Lan liền thúc giục: "Đã gọi điện thoại chưa, hẹn thời gian chưa?"

"Tôi lập tức đi gọi ngay. Thị trưởng, hai ngày hôm nay đều đã kín lịch, mãi cho đến sau 10 giờ tối mới có thời gian..."

"Vậy hẹn sau 10 giờ."

Thư ký khó xử: "Nhưng mà Thị trưởng à, 10 giờ tối ngài không ngủ, cô bé cũng phải ngủ đó!"

Hạ An Lan nhíu mày: "Ngày mai, chậm nhất là ngày mai tôi phải nhìn thấy cô bé đó, tất cả đều lui hẹn hết."