Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 481: Khóc cũng không giúp cô, cứ độc ác thế đấy!

"Phía bệnh viện chúng tôi cũng khó xử, không có tiền chúng tôi không thể kê đơn thuốc được."

Ông Hạ hỏi: "Tình trạng hiện tại của Hạ Như Sương gay go vậy thật sao?"

Trong lòng ông vẫn tồn tại một chút hoài nghi.

Y tá nói: "Tôi cũng không giấu gì ngài, sau này bệnh nhân không thể có con được, hơn nữa cho dù cơ thể cô ấy về sau đã khỏe hẳn, thì dù là nửa năm hay một năm cũng khó điều dưỡng lại như trước, cơ thể như đã mất đi một nữa. Vấn đề bây giờ là cô ấy không nhận được một sự chăm sóc tốt, hơn nữa tình hình bây giờ cũng rất không ổn, bệnh viện chúng tôi cũng khó lắm mới cứu được người về, kết quả lại khiến bệnh nhân chết đi vì không được hồi phục tốt sau khi phẫu thuật."

Ông Hạ không nói gì thêm, ông đang trầm mặc, đang suy nghĩ về chuyện này.

Y tá lắc đầu với Hạ Như Sương: không thấy nói gì hết.

Không nói gì…

Hạ Như Sương cắn môi ngón tay quấn chặt ra giường, không nói gì vậy chứng minh là ông ấy đã mềm lòng, ông ấy sẽ giúp cô, chắc chắn sẽ giúp cô.

Một lúc lâu sau, ông Hạ nói: "Hạ Như Sương bây giờ đã tỉnh chưa?"

Y tác vội vàng nhìn sang Hạ Như Sương, nói: "Ngài đợi một chút, tôi đi xem thử, bây giờ cô ấy gần chìm trong như hôn mê cả ngày."

Y tá làm theo lời Hạ Như Sương đi lại xung quanh phòng, phát ra tiếng bước chân, để Hạ lão gia nghĩ rằng cô ta đang đi bộ.

Qua một lúc sau cô ta đáp: "Hạ tiên sinh, bây giờ cô ấy đã tỉnh, ngài có muốn nói chuyện với cô ấy không?"

"Được…"

Hạ Như Sương kích động đến phát run, cơ hội của ả đến rồi, đây là cơ hội duy nhất của ả, ả phải nắm chặt lấy nó.

Ả tiếp lấy điện thoại, run rẩy nói: "Chú Hạ là chú sao?"

Giọng nói của ả vốn dĩ đã rất yếu ớt, nằm trong bệnh viện nói chuyện càng nghe suy yếu hơn.

Ông Hạ thở dài: "Bây giờ con ra sao rồi?"

Hạ Như Sương vừa khóc vừa nói: "Con biết sai rồi chú… Con thật sự đã biết sai rồi… Bây giờ con rất hối hận, thật sự rất hối hận…"

"Đã biết như thế cớ gì lúc đầu lại... "

"Chú, sau này con sẽ sửa sai, người nhà họ Du bây giờ rất hận con, con biết con sai, họ làm thế con cũng có thể hiểu được, nhưng... Con thật sự sắp chết rồi... Con xin chú hãy cứu lấy con... "

Thật ra ông Hạ biết rất rõ Hạ Như Sương sẽ nói gì với ông, sau khi ông nghe xong những lời y tá nói, ông thật sự đã mềm lòng, ông nói: "Chú sẽ chuyển tiền cho bệnh viện."

Hạ Như Sương vội vàng nói: "Chú ơi… Con xin chú, con không dám cầu xin sự tha thứ của chú, con cũng không dám nói sau này có thể bước vào nhà họ Hạ, con chỉ xin chú... Xin chú gọi một cú điện thoại đến cho bố chồng con, ít ra... cũng chừa cho con một đường sống, dù con đã phạm lỗi nhưng cũng không đến mức phải chết mà... "

Dù gì ông Hạ cũng là người đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, nên ông cũng không thấy kỳ lạ với yêu cầu của Hạ Như Sương, ông cũng biết có lẽ đây mới là mục đính chính của nó, nhưng ông không thể giúp nó được.

"Như Sương, chú không phải cha con, việc duy nhất chú có thể làm là chuyển tiền cho con, kêu bệnh viện nhờ một hộ sĩ tới lo cho con. Còn về nhà họ Du, chú không có khả năng, chú đã lớn tuổi, chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình vui vẻ mà thôi.

Thật ra ý của ông Hạ là: Có thể cho tiền, nhưng gọi điện thoại thì dẹp đi, cô đừng đẩy những chuyện phiền phức của mình lên người tôi.

Trong lòng ông Hạ sao lại không rõ, một khi ông gọi điện đến nhà họ Du thì đồng nghĩa với việc nói với nhà họ Du rằng sau lưng Hạ Như Sương vẫn có nhà họ Hạ chống lưng. Việc này là gì? Lấy quyền thế đè người?

Nếu là chuyện khác, thì ông Hạ có lẽ sẽ gọi cuộc gọi này.