Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1893: Chờ nó rơi đài

Giờ còn làm ầm ĩ lên hại ông ta mất luôn chức chủ nhiệm lớp, vất vả lắm ông ta mới được làm chủ nhiệm lớp A. Ông ta cho rằng một năm này sẽ vô cùng vinh quang và hãnh diện, nhưng còn chưa tới một ngày đã bị hạ bệ, ông ta biết phải làm sao bây giờ?

Lúc vừa biết tin mình là chủ nhiệm lớp A, ông ta đã tuyên truyền cho tất cả mọi người biết, có không ít phụ huynh còn tới nhà tặng quà, hy vọng ông ta có thể giúp con cái họ vào được lớp A.

Mỗi chủ nhiệm lớp đều có được hai danh ngạch, thầy Tần còn đang tính toán phải lợi dụng thật tốt hai danh ngạch này, nhưng giờ thì tốt rồi, đừng nói danh ngạch, những lễ vật đã nhận rồi không biết phải làm sao.

Còn có đám họ hàng của ông ta nữa, lúc trước nghe nói ông ta trở thành chủ nhiệm lớp A năm ba của trường trung học Ngoại ngữ này thì thái độ đối với ông ta cũng quay ngược 180 độ so với trước đây, chỉ hận không thể thân thiết hơn được.

Thầy Tần cho rằng bản thân có thể xoay người, giờ thì tốt rồi, tất cả đều không còn gì.

Hơn nữa, sau này ông ta phải sống ở cái trường này như thế nào đây, chủ nhiệm lớp được một ngày liền bị thôi, đám thầy cô khác mà biết chuyện chẳng cười thẳng vào mặt ông ta ấy chứ?

Thầy Tần tức tới nghiến răng nghiến lợi, tất cả đều tại thằng nhóc Nhạc Thính Phong kia, chẳng có ai lắm chuyện như nó cả.

Nhưng thầy Tần cùng tận mắt chứng kiến thái độ của hiệu trưởng với Nhạc Thính Phong nên chẳng dám nói gì nữa, chuyện này dù ông ta có ghi hận trong lòng thì cũng không thể tiếp tục đi tìm Nhạc Thính Phong tính sổ được, trừ phi ông ta không muốn dạy ở đây nữa.

Xem ra, chỉ có thể chờ sau này rồi tính.

Ông ta chờ nhìn Nhạc Thính Phong xấu mặt. Một thằng ranh không biết trời cao đất dày còn tưởng rằng với sự khôn lỏi của mình mà có thể huênh hoang được sao?

Rời khỏi lớp A, không có thầy cô ưu tú dạy, thành tích của nó sớm muộn gì cũng rớt xuống mà thôi.

Đến lúc đó nó sẽ phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay. Thầy Tần căm giận suy nghĩ, ông ta thật sự không chờ nổi ngày được nhìn thấy Nhạc Thính Phong rớt đài.

Hiện tại chủ nhiệm mới của lớp A còn chưa chọn được, thầy Tần do dự một chút rồi lại đi về lớp.

Trong lớp đang vô cùng ầm ĩ. Sau khi thầy Tần rời đi, Vương Di Khả vừa mới nhậm chức lớp trưởng đứng ở trên bục giảng như một cô giáo trẻ, yêu cầu mọi người không được mất trật tự.

Nhưng học sinh trong lớp lại không thèm để ý tới cô ta, mà những học sinh từng học cùng lớp trước đây lại càng không thích, vì thế chẳng ai thèm nghe Vương Di Khả nói. Vương Di Khả tức giận mắng: các cậu cứ chờ bị thầy giáo trách phạt đi.

Mà bên kia, lúc này thầy hiệu trưởng cũng đang lật xem lý lịch sơ lược của các thầy cô đang dạy năm ba. Ông ta muốn tìm một vị giáo viên tài giỏi, cẩn trọng, biết cách cư xử tới dẫn dắt lớp A, không thể tiếp tục để thầy Tần làm chủ nhiệm lớp này được. Lật tới lật lui, cuối cùng tầm mắt hiệu trưởng dừng lại trên lý lịch của thầy Tề - một thầy giáo dạy toán sẽ về hưu sau 2 năm nữa.

Ông cảm thấy người này được nên vội vàng gọi điện cho thầy Tề, bảo ông ấy đến chỗ mình.



Thầy Tần vừa bước vào lớp đã nghe thấy âm thanh nói chuyện ầm ĩ, Vương Di Khả đứng trên bục giảng nói đủ thứ nhưng chẳng ai nghe cô ta cả.

Thầy Tần đen mặt đi vào: “Ầm ĩ cái gì hả? Nhìn các em đi, có còn là học sinh giỏi nhất của năm ba nữa không? Trên đường tôi đi tới đây, tôi chẳng thấy lớp nào ồn ào như cái lớp này cả.”

Nói xong lại răn dạy Vương Di Khả: “Còn em nữa, làm lớp trưởng kiểu gì mà duy trì trật tự cũng không xong thế?”

Giờ thầy Tần thấy Vương Di Khả cũng rất không vui, nói tới nói lui cũng tại con bé này. Nếu không phải nó muốn Nhạc Thính Phong làm lớp phó học tập, nếu không phải nó cứ kiên trì nhắc mãi vinh dự tập thể, cùng nhau tiến bộ thì ông ta cũng không nắm lấy Nhạc Thính Phong không bỏ…

Giờ nhìn thấy người, thầy Tần càng thấy bực bội trong lòng.