Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1876: Cảm ơn cậu đã cho tôi trưởng thành

Nhạc Thính Phong đơ ra một lúc mới đáp: “Cũng tốt, miền Nam rất đẹp, hơn nữa phát triển cũng nhanh, rất thích hợp để mẹ cậu gây dựng sự nghiệp.”

Cậu có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ Mã Siêu Kiệt. Thành phố này không phù hợp để hai mẹ con bọn họ tiếp tục sống nữa, tới miền Nam là lựa chọn tốt hơn.

Tống Cầm là một người phụ nữ rất thông minh, cũng rất biết nhận định tình hình.

Mã Siêu Kiệt gãi gãi đầu: “Ừm, mẹ tôi cũng nói như vậy,”

Nhạc Thính Phong hỏi: “Lúc nào thì đi?”

“Ngày mai, buổi sáng.”

Nhạc Thính Phong không biết nên nói gì, đáp lại: “Vậy, sau này… cố gắng.”

Mã Siêu Kiệt ngại ngùng nói: “Ừm, tôi…cũng muốn cố gắng học tập.”

Gặp phải biến cố lớn, hiện thực tàn nhẫn đã khiến cho Mã Siêu Kiệt nhận ra được hoàn cảnh, học cách trưởng thành.

Lộ Tu Triệt cười nói: “Cái này tôi có tư cách nói nhất, cố gắng, cố gắng, cố gắng…chỉ cần cậu cố gắng chắc chắn sẽ có kết quả.”

Mã Siêu Kiệt gật đầu “Ừm, tôi sẽ cố gắng.”

Nhạc Thính Phong trầm ngâm một lúc nói: “Sáng ngày mai đi… vậy sáng sớm mai cậu tới đây lần nữa đi, tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”

“Được.”

Mã Siêu Kiệt đứng dậy nói: “Cảm ơn các cậu hôm nay đã tới, tôi… tôi thật sự muốn tìm người để nói lời chia tay nhưng bạn bè trước kia của tôi… Haizzz, bỏ đi, bây giờ nghĩ tới tôi của trước kia, cảm thấy rất ngốc.”

Lộ Tu Triệt hết sức đồng cảm: “Đúng vậy, tôi nói cậu nghe, bây giờ mỗi lần tôi nghĩ về tôi của trước kia đều cảm thấy người như tôi trước kia thật ngốc nghếch. Sao có thể làm ra những chuyện như vậy.”

Mã Siêu Kiệt cười: “Đúng vậy, thật sự mất mặt, tôi…đi đây, sáng mai gặp lại.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Sáng mai gặp.”

Mã Siêu Kiệt đi rồi, chân của của cậu ta chắc đã bị ai đó đánh bị thương, khi bước đi bị khập khiễng.

Từ phía sau nhìn cậu ta rời đi, trong lòng Nhạc Thính Phong có chút thất vọng.

Nghiêm túc mà nói, trước kia pháo đài mà cậu ta ở là giả tạo, tuy là cậu ta cảm thấy hạnh phúc nhưng vốn dĩ nó là hão huyền.

Là Nhạc Thính Phong đã đập tan pháo đài giả tưởng đó, khiến cậu ta trở về với hiện thực, để cậu ta nhận thức được hiện thực tàn nhẫn.

Dĩ nhiên điều này rất tàn khốc với cậu ta, nhưng sự tàn khốc này tốt hơn nhiều so với sau này vô số người sẽ xô đổ pháo đài của cậu ta, đè bẹp cậu ta.



Ngày hôm sau, sáu giờ sáng, Nhạc Thính Phong đã tới sân vận động trường, chờ một lát Mã Siêu Kiệt cũng tới.

Cậu đưa cho Mã Siêu Kiệt một chiếc ba lô nặng trịch: “Đây là tất cả vở ghi chép của tôi, phương pháp học tập kiến thức lớp 6, lớp 7, rất có ích với cậu.”

Mã Siêu Kiệt sững sờ một lúc, không ngờ Nhạc Thính Phong lại đưa thứ quan trọng như vậy cho cậu ta.

“Cậu… cậu…”

“Cầm lấy đi, dù sao tôi cũng không dùng tới.”

“Cảm ơn… cảm ơn…”

Khóe mắt Mã Siêu Kiệt cay cay, cậu ta cúi đầu, sau khi nhà cậu ta xảy ra chuyện, lần đầu tiên có người quan tâm đến cậu ta.

Ôm chiếc ba lô nặng trịch, cậu ta nói: “Thật ra, hồi đầu khi tôi biết ba tôi bị người nhà của cậu đưa vào tù, tôi thấy rất hận cậu. Có cảm giác chính cậu đã hủy hoại cuộc sống của tôi. Sau này mẹ tôi đã cho tôi một cái bạt tai. Bà ấy nói, cho dù là bà ấy hay là tôi cũng đều nên cảm ơn người nhà cậu. Nếu không ba tôi sẽ còn có càng nhiều người hơn nữa. Tôi và mẹ tôi cũng có thể sẽ bị ba tôi hại chết…”

Mã Siêu Kiệt ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cậu ta tuy đau khổ nhưng lại mang một niềm hi vọng của một thiếu niên.

“Nhạc Thính Phong, cảm ơn cậu, tuy là… cậu khiến tôi trưởng thành, nhưng thật sự rất nặng nề.”