Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1626: Khi nhìn người khác lúc nào cao cao tại thượng

Nhất là hai tên nam sinh mà cậu còn chưa biết tên kia, toàn thân đồ hiệu, khi nhìn người khác lúc nào cũng cao cao tại thượng, lúc nhìn cậu lại giống như đang bố thí vậy. Chỉ riêng ánh mắt của bọn họ đã khiến cậu ta có cảm giác bị đạp xuống bùn lầy.Dư Viễn Phàm ghét nhất là bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà dám nhìn cậu ta như vậy?

Vừa nhìn là đã biết hai tên này chỉ là loại dốt nát kém cỏi, chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng qua là ỷ vào việc nhà mình có tiền mà ở trong trường học tác oai tác quái mà thôi.

Không sớm thì muộn, cậu nhất định sẽ cho cả hai tên đó nếm thử sự lợi hại của mình

Di động của Dư Viễn Phàm đổ chuông, cậu không thèm để ý, vẫn đứng ở chỗ cái ghế không hề động đậy, di động vẫn kêu. Cậu xoay người bước tới chỗ lúc nãy mà mình bị trước ngã, cẩn thận kiểm tra nhưng trên mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, không hề có bất cứ dấu vết gì.

Quả nhiên không có bất cứ thứ gì cả, hại cậu đến chứng cứ xác thực cũng không tìm thấy được.

Chẳng lẽ lần này cậu lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?

Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên. Dư Viễn Phàm cáu kỉnh lấy ra xem thì thấy là mẹ cậu gọi tới, cậu nhìn một hồi rồi thẳng tay tắt đi.

Dư Viễn Phàm vốn không thích mẹ mình, từ lúc còn rất nhỏ cậu đã biết mẹ cậu căn bản không hề đối xử tốt với cậu, không đánh thì mắng, mãi cho đến khi cậu học đến tiểu học năm thứ hai mẹ cậu mới ý thức được rằng cậu có giá trị lợi dụng nên mới bắt đầu đối xử với cậu tốt hơn một chút.

Nhưng những chuyện tốt lành mà mẹ cậu làm trước đó, Dư Viễn Phàm vẫn nhớ rõ ràng.

Dư Viễn Phàm nghiến răng nói: “Chuyện hôm nay tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”

Cậu còn muốn giẫm nát Lộ Tu Triệt dưới chân mình, còn muốn để cho tất cả mọi người biết rằng cậu mới là đứa con ưu tú nhất của nhà họ Lộ. Tất cả những chuyện phát sinh hôm nay, cậu sẽ coi nó là chuyện để rèn giũa mình.

Dư Viễn Phàm rời trường, bắt taxi về nhà.

Trên đường, cậu gọi điện cho Dư Mộng Nhân, nói rằng mình đang về nhà, tiện thể hỏi thăm luôn xem Lộ Hướng Đông có gọi điện thoại tới không.

Dư Mộng Nhân lắc đầu, ngày hôm nay, Lộ Hướng Đông không hề có chút tin tức nào.

Dư Viễn Phàm cười lạnh, hừ, một chút tin tức cũng không có à!

Cậu chán ghét Dư Mộng Nhân, nhưng cậu còn ghét Lộ Hướng Đông hơn. Một gã đàn ông vô dụng, tốt xấu gì ông ta cũng đã sống đến ngần này tuổi nhưng ngay cả chuyện nhà của mình cũng không thể tự quyết định được.

Mồm thì nói là sẽ nhanh chóng để cậu bước vào nhà họ Lộ nhưng tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Còn nói là hôm nay sẽ đưa cậu tới trường, vậy mà tới giờ vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Tất cả những gì mà người đàn ông này từng nói, dường như chưa có điều gì được thực hiện cả.



Ngồi trên xe, Lộ Tu Triệt cười đến chảy cả nước mắt: “Ha ha, buồn cười chết mất, chết mất… Bộ dạng ngu xuẩn của Dư Viễn Phàm hôm nay, thật sự là tớ càng ngẫm càng thấy buồn cười.”

Hôm nay chạm trán Dư Viễn Phàm, Lộ Tu Triệt cảm thấy cỗ áp lực của mình bỗng nhiên nhỏ lại, thằng anh trai tiện nghi của cậu quả đúng là chuyên gia gây cười cho mọi người mà.

Thanh Ti ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong, có chuyện gì xả ra ư?

Lộ Tu Triệt xoa xoa khoé mắt đang chảy nước mắt vì cười: “Tớ vốn tưởng rằng tên Dư Viễn Phàm kia có thể lợi hại hơn nữa kìa, không ngờ người tới lại là loại não tàn hai lúa đến vậy!”

Nhạc Thính Phong bóc một chiếc kẹo, bón cho Thanh Ti: “Đúng là có chút não tàn, nhưng có phải hai lúa hay không thì tạm thời chưa biết.”

Lộ Tu Triệt vẫn còn đang cười: “Sao vậy?”

Nhạc Thính Phong sờ sờ bím tóc của Thanh Ti, thấy bộ dáng hưởng thụ của cô bé khi ăn viên kẹo thì trong mắt đều là một mảnh dịu dàng.

Cậu nói: “Hôm nay Dư Viễn Phàm vốn đang rất sốt ruột. Kỳ thật, tên đó không kém cỏi như vậy. Thêm nữa là ở trường học cũ hắn được thổi phồng rất cao nên sau khi tới nơi này mới có chút không thích ứng kịp với sự chênh lệch quá lớn giữa dòng sông và biển lớn, cho nên mới muốn tìm cách thể hiện bản thân để xác lập địa vị cho mình, nhưng nói cho cùng thì vẫn là tuổi tên đó còn quá nhỏ, không biết rằng có câu “dục tốc bất đạt””.