Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1195: Tâm sự của tôi chính là cậu đó!

M**, có phải ngay từ đầu Nhạc Thính Phong đã muốn đánh cậu rồi không?

Lộ Tu Triệt càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Cậu chắc chắn không đánh lại Nhạc Thính Phong, vừa nghĩ đến việc cậu sẽ bị đánh giống như bọn tép riu vừa nãy quỳ gối xin tha, trong lòng Lộ Tu Triệt đã khóc thành sông.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát kiếp nạn này đây, cậu thật sự không muốn ăn đòn!

Nhạc Thính Phong bước đi vài bước, thấy Lộ Tu Triệt không đi theo, quay người lại thấy cậu ấy vẫn đang đứng đó không biết đang nghĩ gì, "Này, sao còn chưa đi?”

Lộ Tu Triệt hoàn hồn vội đuổi theo: "À... Đến đây!”

Nhạc Thính Phong thấy cậu không tập trung, liền hỏi: "Hình như cậu có tâm sự à!”

Trong lòng Lộ Tu Triệt đang ra sức gật đầu: Đúng vậy, đang có tâm sự! Sợ bị cậu đánh!

Cậu rất muốn nói: Nhạc Thính Phong nể tình tôi đã giúp cậu hai lần, cuối tuần có thể nương tay một chút không! Tôi không muốn chết đâu!

Nhưng, Lộ Tu Triệt cũng là người cần thể diện, câu này đến cùng vẫn không thể nói ra được, cậu kiên quyết lắc đầu: "Không có, tôi có thể có tâm sự gì chứ.”

Trong lòng cậu bấy giờ đang gào thét: Tâm sự của tôi chính là cậu đó!

...

Sau khi trở về lớp, những học sinh khác trong lớp lại nhìn thấy hai người đi vào cùng nhau, hơn nữa nhìn điệu bộ hình như quan hệ rất tốt. Tuy đây không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng trong lòng họ khó tránh khỏi bất ngờ.

Họ rất hiếu kỳ Nhạc Thính Phong này rốt cuộc có nội tình gì, cậu ấy đã làm gì, có thể trong thời gian ngắn như thế khiến tên nhóc khó giải quyết như Lộ tiểu thiếu gia chấp nhận cậu ấy, còn làm bạn với cậu ấy nữa?

Tại sao, họ cùng lớp với Lộ Tu Triệt đã lâu như thế, cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta được mấy câu?

Nhất thời học sinh trong lớp ai nấy đều có suy nghĩ riêng của mình! Nhưng chẳng ai dám bước đến hỏi trực tiếp.

Chỉ còn lại hai tiết, cuối cùng Nhạc Thính Phong có thể yên tĩnh ngồi học. Lộ Tu Triệt ở bên cạnh không biết đang nghĩ gì, im lặng đến kỳ lạ, khiến Nhạc Thính Phong cũng có chút không quen. Cậu quay sang hỏi cậu ta hai lần, lần nào cậu ta cũng dùng dáng vẻ chẳng muốn nói chuyện, khiến Nhạc Thính Phong cũng vô cùng khó hiểu.

Sau đó, cậu dứt khoát không hỏi nữa, dù gì, cũng không phải chuyện của cậu.

Tan học, Nhạc Thính Phong thu dọn cặp sách, nói với Lộ Tu Triệt: "Tôi đi trước đây, chiều gặp lại.”

Lộ Tu Triệt gật đầu, ủ rũ, không muốn nói chuyện.

Nhạc Thính Phong trước khi đi còn vỗ vỗ vào vai cậu ấy: "Có chuyện gì cần tôi giúp, thì cứ nói.”

Đôi mắt Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng sáng lên một chút: "Được!”

"Tôi đi đây.”

Nhạc Thính Phong xách theo balo, nhanh chóng rời khỏi lớp.

Lần này, không có ai dám đập xe của cậu nữa, chiếc xe đạp màu hồng yên tĩnh nằm ở một góc, hoàn hảo không trầy xước gì.

Trên mặt Nhạc Thính Phong nở một nụ cười khinh thường, bọn người đó đúng là thèm ăn đòn, không đánh họ một trận, họ sẽ không nhớ mà.

Cậu đang muốn đi, nhìn thấy không xa trước có một người lén lén lút lút nhìn qua phía cậu. Thính Phong không quen biết người đó, nhưng nhìn gương mặt bị đánh rất thảm đó, Nhạc Thính Phong mới cảm thấy hơi quen quen.

Cậu vẫy tay, bảo người đó bước đến.

Người đó vốn muốn bỏ chạy, nhưng bị phát hiện, hắn chỉ đành run cầm cập chạy đến trước mặt Nhạc Thính Phong: "Anh... Anh Nhạc, anh có gì dặn dò ạ.”

Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: "Nói với đại ca của cậu, sau này xe của tôi bất kỳ xảy ra vấn đề gì, tôi cũng sẽ tính với cậu ấy.”

"Hả? Nhưng... Nếu đó không phải bọn em làm thì sao ạ?”

Nhạc Thính Phong: "Tôi không cần biết, biết đâu các cậu tìm người khác làm gì sao.”

"Vâng... Vâng... Em trở về, nhất định... sẽ nói với anh Đông... ”