Boss đen tối, đừng chạy!

Chương 3

“Người của đinh mệnh” la tác phẩm của tỗ Phỉ Long chúng tôi, đã xem kíến nghị của Hứa Nặc, quả thực rất đáng suy ngẫm. Suy nghĩ trước đây của chúng tôi trước đây đa phần đứng ở góc độ game thủ nam, có thễ đã bỏ sót một số yêu cầu trong phần hỗ trợ tình cảm của nam nữ chính trong game do các game thủ nữ đưa ra.

Xin thụ giáo !

Phì Long

Nặc Nặc tròn mắt đọc một lúc lâu, rồi lại đọc kỹ nội dụng email thêm lần nữa mới xác định là đúng như vậy. Cô lại được hai vị chế tác tán đồng, hơn nưa lão đại của tổ Phỉ Long còn dùng hai chữ “thụ giáo” nữa chứ, a…a….

Nặc Nặc cảm giác cằm như rớt xuống bàn, hoàn toàn chìm đắm trong bong bóng màu hồng hạnh phúc. Hai vị chế tác siêu đẳng đều khen ngợi tôi, tôi chắc có thể là nhân viên chính thưc nhanh thôi nhi? Không chừng chưa đến hai tháng đã có thể…

Nặc Nặc đang kiêu ngạo thì hộp thư lại vang lên một tiếng “đing”, Nặc Nặc nín thở, không thể tưởng tượng được lại là ai, thế là cô nhắm luôn mắt lại, mở email ra.

“Người của định mệnh” là game PC được tạo ra để nhắm vào các game thủ sơ cấp, tính giản chi tiết để game dễ chơi hơn. Là nhà sáng chế, đầu tiên phải tôn trọng nguyên tắc kim tự tháp ngươc khi chế tạo game, căn cứ vào nguyên đố đỉnh kim tự tháp ngược để tạo game.

Nguyên tố chủ yếu của “ Người của định mệnh” nằm ở hệ thống chiến đấu và background, căn cứ đỉnh nhọn kim tự tháp đễ lựa chọn tình tiết cần thiết và bắt buộc. Hứa Nặc là nhân viên kế hoạch mà chỉ nghĩ đến những chi tiết vụn vặt mà không tôn trọng nguyên tắc kim tự tháp ngược là hoàn toàn mất căn bản. Tử Uyên là người hướng dẫn mà chưa truyền thụ rõ ràng những kiến thức cơ bản này là thất chức; Phì Long là người chế tác game mà vì mấy câu kiến nghị đã phá bỏ nguyên tắc là thất sách.

Do đó, thứ bảy bắt đầu huấn luyện lại cho Hưa Nặc từ đầu, Tử Uyên phụ trách, tổ công tác Phỉ Long tham dự.

Tiêu Dật

Đọc đến doạn cuối, Nặc Nặc hoàn toàn đần mặt.

Là đại boss quản lý mấy trăm người, Tiêu Dật lại đích thân trả lời email…Chết tiệt, cô quả nhiên…bị anh ta ghét rồi!

Lúc Nặc Nặc vừa bước vào công ty chế tác Kiêu Dực, đã cảm thấy rất quái lạ.

Người hướng dẫn lúc nào cũng gửi bảng nhiệm vụ đến qua hộp thư, trước khi tan sở cô bắt buộc phải reply lại tình hình làm việc, mà nội dung email phải CC cho cả các trưởng nhóm chế tác, trưởng phòng kế hoạch, các lãnh đạo cấp trên có liên quan và cả Đại boss Tiêu Dật.

Nặc Nặc lúc ấy đã nghĩ, Tiêu Dật là người tổng phụ trách công ty, mỗi ngày sẽ nhận được bao nhiêu email loại này đây? Đến cô là nhân viên quèn thử việc trước khi tan sở cũng phải CC email cho cả đại boss, có lẽ hộp thư anh ngày nào cũng đầy ứ nhỉ?

Nặc Nặc không hề biết rằng, thực ra hộp thư của đại boss ngày nào cũng có nhân viên chuyên trách xử lý, phân ra từng loại như cực kỳ gấp, quan trọng, không quan trọng, người quen và email công việc để xử lý từng cái sau đó căn cứ mức độ nặng nhẹ của nó mà báo cáo với Tiêu Dật.

Vậy nên đại boss thực sự rất bận, không rỗi để đích thân xem email của mình, nên Nặc Nặc đúng là họa từ trên trời rơi xuống đâm vào đầu cô, cực kỳ may mắn. Cuối tuần này Tiêu Dật xử lý xong một email gấp, trả lời khách hang xong vẫn chưa kịp tắt hộp thư, đing đang, bạn có email mới.

Thế là, Tiêu Dật tiện tay mở ra…

Chỉ bấm một cái, mà đã mở ra lớp huấn luyện cuối tuần, Nặc Nặc tuy không rõ nội tình, nhưng cảm giác Đại boss ngàn năm hiếm có một ngày lại rút thời gian ra giáo dục nhân viên quèn là cô, nếu không phãi do cô quá tệ thì tức là đại boss quá nhàm chán.

Hiển nhiên tất cả mọi người bao gồm cả Nặc Nặc, đêu muốn nghiêng về vế trước.

Có điều với tinh trạng bây giờ, Nặc Nặc có phần không giữ vững chủ ý.

Trong phòng họp, người hướng dẫn Mạc Tử Uyên sắc mặt lãnh đạm vừa viết trên bảng vừa giảng giải, thành viên tổ Phỉ Long ai cũng mở to mắt nhìn, vẻ rất tập trung, cầu gì được đó, ngược lại Nặc Nặc là người cần được huấn luyện thì lại lơ đãng.

Ðúng lúc này, trước khi Đại boss Tiêu Dật vào phòng họp. thành viên tổ Phỉ Long còn đùa giỡn hi hi ha ha. hoặc ngủ gật, học chơi game di động điều chỉnh không âm thanh, Mạc Tử Uyên tuy vẫn nghiêm túc nhưng trong lúc giảng giải thỉnh thoảng cũng chen vào xvài ví dụ nhỏ về game hoặc vài câu chuyện nhỏ.

Lão đại Phi Long bèn kéo tay Nặc Nặc, vẻ mặt hối hận. Nặc Nặc thấy thế thì tỏ ra ngượng ngùng, trước khi bắt đầu bồi dưỡng, cứ xin lỗi mọi người rối rít, vốn là thế mà, nếu không vì cái email chết tiệt của cô, thì mọi người giờ đây đã có thể ngủ nướng, đi chơi hoặc ở nhà với bố mẹ chồng con gì gì đó… chứ không phải đến đây với cô. Kết quả, người của tổ Phì Long nghe xong lại không phản ứng gì mấy, lão đại Phì Long thở dài tổng kết, “Chuyện này à, không thể trách cô, có trách thì trách cô xui xẻo thôi.”

“?” Nặc Nặc không hiểu, chớp mắt nhin người hướng dẫn của mình.

Mạc Tử Uyên gật đầu, nói khẽ: “Tổng chỉ huy kế hoạch của game “Người của định mệnh” là Tiêu Dật.”

!!!!!

Nặc Nặc cằm như muốn rơi xuống đất, tất cả… chỉ trong thầm lặng.

Chẳng trách Đại boss phản ứng mạnh mẽ đến thể, ai lại chịu được khi nhân viên của mình cứ khăng khăng bảo tac phấm mình làm không được tốt?

Nặc Nặc vẫn chưa hoàn hồn thì lão đại Phì Long lại bổ sung, “Thực ra, với mạng hỗ trợ tình cảm nam nữ trong game, tổ chúng tôi lúc ấy thật sự có làm một vài tình tiết có liên quan, có em phòng mỹ thuật còn giúp chúng tôi làm poster tuyên truyền game nũa, kết quả đều bị sếp gạt hết.”

“Ù ừ.” Một thành viên nào đó trong tổ Phỉ Long gật gù tán đồng,“Tiêu ca rõ ràng là đàn áp người ta quá đáng! Ðúng là càng lúc càng cường quyền!”

“Ồ? Cường quyền? Vậy có cần làm một cuộc cách mạng?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng rơi từ trên trời xuống, Nặc Nặc giật mình quay đầu lại, thấy Tiêu Dật không biết đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt băng giá, cô lại hóa đá lần nữa.

Cách mạng gì gì đó, tư nhiên sẽ bị vũ lưc đàn áp. Tiêu Đại boss nghe thế đã ngồi xuống cạnh Nặc Nặc để cùng nghe giảng bài, không khí trong phòng họp thoáng chốc hạ xuống dưới 0 độ. Nặc Nặc lại bắt đầu nghi ngờ Đại boss thật sự rất rảnh rỗi rất nhàm chán, tự dưng trả lời email của cô thì không nói rồi, còn chạy đến tham dự lớp bồi dưỡng trong ngày nghỉ nữa chứ.

Suốt cả buối sáng, cho dù là người bồi dưỡng hay kẻ được bồi dưỡng, đều cảm thấy cạn kiệt sức lưc, mọi người khéo léo từ chối thỉnh cầu được mời mọi người đi ăn trưa, người thì về nhà, kẻ lại đưa vợ đi xem phim. Tiêu Dật nghe một cuộc điện thoại trước khi buổi học kết thúc, rồi cũng biên mất không thấy bóng dáng đâu, Nặc Nặc tự giác ở lại làm công việc dọn dẹp phòng hợp, đoán chừng có lẽ Đại boss cũng không quay lại, nên ra khỏi công ty định ngồi xe buýt về nhà.

Kết quả là, lúc đứng đợi xe buýt, một chuyện rất choáng, rất bực bội đã xảy ra với cô.

——Tôi là đường phân cách đợi xe—–

Nặc Nặc nhân thời gian đợi xe, đã đặt một nickname Đại boss – SÁT THỦ CUỐI TUẦN!

Chính xác, Đại boss chính là Sát thủ cuối tuần giết người không chớp mắt, thiếu nữ, bà già, thiếu phụ sát thủ gì gì đó đều out hết, nhìn Tiêu Đại boss của chúng tôi đây, chuyên nhân lúc cuối tuần mọi người thư giãn nhất thoải mái nhất là hạ thủ khiến bạn hoảng loạn không biết đường đâu mà lần, tuần trước là xem mắt, hại cô suốt hai hôm không ngủ ngon, tuần này lại bồi dưỡng, tuần sau… Nặc Nặc nghĩ đến tuần sau có thể lại bị sát thủ cuối tuần nhăm nhe chú ý, không nén được rùng mình một cái.

Nặc Nặc đang lơ đãng thì phía trước bỗng xuất hiện một bức tường thịt, cô hơi chú ý lại, thì thấy đó là một cậu bé e thẹn lúng túng khoảng mười bảy mười tám tuổi. Hỏi đường? Nặc Nặc không để tâm lắm, cách hai người không xa còn có hai ba cậu bé trạc tuổi cậu nhóc này đang thò đầu ra tò mò nhìn về phía này.

“Ồ…” Nặc Nặc ý thức được tình huông này không giống hỏi đường lắm, nhưng vẫn nhịn không lên tiếng trước. Nhìn đồng phục cậu nhóc ấy có vẻ như là học sinh của trường gần đây, hình như phía trước có trường trung học XX?

“À ờ…” Cậu bé túm tóc, lắp bắp hồi lâu ,mới nói được một câu hoàn chỉnh, “À ờ, xin… xin hỏi đi đến công viên Tây Lâm thì đi đường nào?”

Nặc Nặc chớp mắt, ngộ ra, ồ, đúng là hỏi đường thật.

“Đứng đây đợi xe số 12, đến trạm Tây Lâm thì xuống, đi khoảng ba phút nữa là đến.”

“Cám… cám ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Cậu bé hỏi đường xong, gương mặt vẫn tỏ ra không cam chịu, hồi lâu sau lại thốt ra một câu: “À tôi… có thể xin số điện thoại của bạn được không”.

Nặc Nặc lại chớp mắt, lại ngộ ra, Ồ! Thì ra hỏi đường chỉ là cái cớ, thực chất là bày trò, có điều cậu bé này qué nhỏ! Ít nhất cũng nhỏ hơn cô những năm tuổi, như thế mà cũng dám hỏi xin số điện thoại?

Cậu nhóc thấy Nặc Nặc cứ im lặng mãi thì ngỡ cô không chịu cho, bèn cuống lên, gãi đầu gãi tai nói: “Tôi sợ đến lúc đó không tim được đường, có thể gọi điện cho bạn hỏi đường.” =.=

Nhóc con, cậu có thể tìm ra lý do làm quen nào cho hợp lý hơn không?

Nặc Nặc nghĩ hai giây rôi nghiêng đầu, “Ồ, cậu cần số điện thoại của tôi chỉ để hỏi đường à?”

Cậu bé nghe thế thì mặt đỏ bừng lên, thấy nụ cười ngọt ngào khích lệ của Nặc Nặc thì càng cứng lưỡi hơn: “Không, không phải… thực ra… dạo này lúc tôi đợi xe thường thấy bạn, tôi… chúng ta có thể làm bạn không?”

Mấy tên phía sau thây cậu bé thổ lộ thì cười rộ.

“Ồ, tên nhóc kia cuối cũng cũng nói ra rồi, tập cả mấy ngày trời đấy!”

“Xùy, nếu là tao thì nhiều nhất là nửa tháng đã cưa đổ con bé kia rồi, biết đâu bây giờ đã hôn rôi cũng nên.”

“Ha ha ha…”

Nặc Nặc nghe thấy những lời trêu chọc xấu xa của đám nhóc ấy thì trán nổi gân xanh, nắm tay chặt. Cậu bé thấy thế thì hơi cuống lên, vội giải thích: “Bạn, bạn đừng quan tâm, bọn nó là thế…

Còn chưa nói dứt, Nặc Nặc đã hóa thân thành “nữ hoàng phun lửa” trừng trừng nhìn cậu: “Mấy tuổi rồi?”

Cậu bé chưa phản ứng kịp, Nặc Nặc đã nói tiếp: “Cậu mới tí tuổi đầu mà đã học người ta tỏ tình cái gi?”

Vừa nói xong, cậu bé đã đần mặt ra, Nặc Nặc vẫn cảm thấy chưa hả giận, chống nạnh liếc xéo đám tiểu quỷ lấp ló ở góc kia, chỉ trích: “Các cậu còn bé tí không học hành cho tốt mà dám trêu ghẹo chị đây, xem tôi không tìm thầy cô, bố mẹ các cậu…”

“Xì…” Chưa nói xong, một tên tiểu quỷ đã ra mặt, “Già với ai được mà bày đặt? Đừng có tưởng bạn không mặc đồng phuc thì đã là dân công sở đẩy nhé!”

Nghe cậu đó xong… Nặc Nặc như bị sét đánh trúng, hóa đá tại chỗ.

Cái đám nhóc ranh này… Chẵng lẽ xem cô là bạn học cùng trường đấy chứ?

Chẵng trách dám to gan đến xin số điên thoại.

Ú ớ~! Trong tích tắc, Nặc Nặc muốn khóc mà không ra nước mắt. Cô thừa nhận là cô hơi trẻ con, dù trang điểm ăn mặc khêu gợị thì gương mặt tròn trịa ấy cũng rất giống học sinh, nhưng… cô đã đi làm, lăn lộn xã hội hơn hai năm rôi mà! Cho dù không chút phong sương thì trên gương mặt cũng phải có vết tich tuổi già mới đúng?

Tại sao, tại sao…

Đầu óc Nặc Nặc đã bị đám nhóc làm cho hồ đồ, thời khắc tỏ tình quan trọng thể này mà lại đánh mất mắt xích chính, không phải nghĩ Xem phải giáo dục đám nhóc này thế nà0, cũng không phải gặm nhấm xem nên từ chối cậu bé kia thế nào, mà câu nói đang xoay vòng trong đầu lại là:

Nhìn thế nào đi nữa thì mình cũng là sinh viên đại học mà! Tại sao lại bị học sinh trung học để ý? Sỉ nhục, quá sỉ nhục!

Cậu bé thấy sắc mặt Nặc nặc tái nhợt thì nghĩ cô bị đám bạn mình chọc nghẹo tức quá nên khóc, thế là vội vàng an ủi: “ Bạn đừng thế, bọn nó… không có ác ý đâu. Nếu…nếu bây giờ bạn không muốn cho tôi số điện thoại, sau này tối nào tôi cũng cùng bạn tan học xong ngồi xe về nhà, được không?”

Nặc Nặc bị bốn chữ “cùng bạn tan học” sét đánh bay vèo, vẫn chưa kịp phản ứng thì một chiếc Volvo màu đên đã chầm chậm… dừng lại trước trạm xe buýt.