Boss đen tối, đừng chạy!

Chương 27

BỒN TẮM

Bố mẹ ơi,con muốn về nhà.

Tiêu Đại boss uy vũ sau khi gọi điện cho Nặc Nặc xong, thì điện thoại của cô quả nhiên... hoạt động lại. =_=

Sau khi mở máy, ngoài ba tin nhắn từ Tiêu Đại boss, một cuộc gọi nhỡ ra, còn có một tin nhắn từ "em trai". Nặc Nặc ngớ người rồi mới nhớ ra là Tiểu Tuấn. Lúc đầu hai người vì muốn trốn tránh vòng vây thập diện mai phục của Tiêu Đại boss nên mới bất đắc dĩ lấy một cái tên mơ hồ như thế, suýt nữa thì Nặc Nặc không nhận ra.

Nặc Nặc mở tin ra xin, nội dụng rất ngắn gọn súc tích:

"Nhận được nhắn lại ngay !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Nặc Nặc giật bắn mình, đến di động cũng văng đi vì một loạt dấu cảm thán kia, vội vàng gọi điện cho Tiểu Tuấn, điện thoại vừa reo một tiếng thì bên kia đã nghe máy, văng vẳng tiếng khóc ai oán.

Thì ra, Tiểu Tuấn vừa thi tốt nghiệp xong đang phải đối mặt với bước chuyển quan trọng nhất cuộc đời - điền nguyện vọng. Tiểu hoàng tử, tiểu công chúa nhà người khác vào thời khắc quan trọng này, đừng nói là bố mẹ đều ra mặt giúp đỡ chọn trường, chọn ngành, mà ngay cả ông bà nội, cô dì chú bác đều vây quanh giúp sức, nhưng với Tiểu Tuấn, thì hiện thực trước mắt lại là:

Bố mẹ đều đang tham gia giảng ở các trường đại học ...

Ông anh đi công tác...

Chú và dì đang đi du lịch mùa hè...

Ông bà nội đang mỉm cười trên thiên đường...

Thế là, Tiểu Tuấn đáng thương ôm hồ sơ điền nguyện vọng nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho Nặc Nặc, kết quả lại là... điện thoại đang khoá máy...

Nặc Nặc nghe chuyện, cảm thấy tim đau nhói. Nhớ đến đôi mắt đen sũng nước, trong sáng đáng thương như một chú hươu nhỏ, và cả tình hình hiện tại, tình mẹ vĩ đại của con gái tự dưng xuất hiện và không thể thu hồi.

Nặc Nặc nghĩ khi Tiểu Tuấn không có ai trợ giúp người mà cậu ấy nghĩ đến đầu tiên không phải cô chủ nhiệm mà là mình, nhưng lúc ấy điện thoại của cô lại đang ở trong tình trạng khoá thì hổ thẹn vô cùng. Chiều hôm ấy cô đã xin nghỉ nửa ngày mà không hề do dự, chạy thẳng đến nhà Tiểu Tuấn.

Thỏ trắng vốn nghĩ rằng, Tiểu Tuấn là một cậu bé, khi trải qua thời khắc quan trọng thế này mà lại chẳng ai quan tâm, sẽ vô cùng... vô cùng đau buồn. Nhưng trên thực tế, Tiểu Tuấn đến trạm xe đón Nặc Nặc lại tỏ ra vui vẻ như ánh nắng, sung sướng nhảy nhót, hai tai dỏng lên, phía sau dường như còn có chiếc đuôi đang vẫy vẫy, sao mà ...không giống vẻ đáng thương vì bị sốc nhỉ.

Nhưng dù là thế thì Nặc Nặc vẫn ngốc nghếch bị lừa ... Khụ khụ, không đúng, là bị đưa đến nhà Tiểu Tuấn.

Khi Nặc Nặc ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn tấm ảnh chụp toàn gia đình treo trên tường mới tỉnh ngộ trong tích tắc, nhà Tiểu Tuấn chẳng phải là nhà Tiêu Đại boss hay sao? Nhìn Tiêu Dật trong ảnh đặt tay lên vai bà Tiêu cười dịu dàng hiền lành, trái tim bé nhỏ của Hứa Nặc đập thình thịch điên cuồng, trong phút chốc, gương mặt đỏ bừng lên.

Gay rồi gay rồi, chỉ nhìn ảnh của Tiêu Đại boss đã thế, vậy đến khi anh công tác xong quay về gặp người thật, chắc cô sẽ phun máu tử vong quá?

Tiểu Tuấn bên kia đã chuẩn bị xong trà nước, thấy Nặc Nặc nhìn chăm chú tấm ảnh thì cũng cười hì hì, giới thiệu: "Đây là bố mẹ em, còn đây ...là ông anh đại gia trưởng của em."

Nặc Nặc sợ bị Tiểu Tuấn phát hiện mình nhìn chằm chằm vào Tiêu Đại boss thì vội vàng quay đi, đánh trống lảng, "Bác trai, bác gái trẻ quá."

"Không trẻ thì sao chứ?" Tiểu Tuấn nhún vai, chớp mắt, "Hai vị giáo sự ngoài giảng dạy, nghiên cứu ra thì chẳng quan tâm đến chuyện khác. Không lo nghĩ gì thì cứ trẻ mãi thôi mà."

Nặc Nặc xoa đầu Tiểu Tuấn an ủi, "Được rồi, em muốn chị giúp điền nguyện vọng phải không? Mang hồ sơ ra đây, chúng ta cùng xem xem em thích học đại học gì."

Tiểu Tuấn được Nặc Nặc xoa đầu thì mắt sáng lên, chiếc đuôi sau mông vừa biến mất lại vẫy vẫy, "Không vội, không vội, muộn nhất là ngày kia mới phải nộp. Nặc Nặc, lần đầu chị đến nhà em, em đưa chị đi tham quan nhé, được không?"

Nghe câu đó, tim Nặc Nặc "cách" một tiếng, tay cứng đờ đặt trên đầu Tiểu Tuấn quên cả rút lại.

Tham quan...phòng...

Tức là, có thể nhìn thấy phòng ngủ, phòng làm việc, và cả... bồn tắm để ngâm mình của Tiêu Đại boss sao ? Nặc Nặc nghĩ đến đó, mắt mở to như chiếc chuông, trong đầu xuất hiện cảnh gợi cảm liên quan đến bồn tắm.

Nặc Nặc choáng thấy máu tăng vùn vụt lên đỉnh đầu, phun ào ào, lại bị máy lạnh thổi gió lớn quá, một dịch thể nong nóng ẩm ướt chảy ra khỏi mũi.

{{{(>_

Nặc Nặc hai tay ôm mũi, khóc ròng, chưa kịp nghe Tiểu Tuấn gọi đã lao vào nhà vệ sinh. Trời ơi....mất mặt quá, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, tại sao cô lại... mơ màng "cảnh xuân"?

Nặc Nặc trốn vào nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau máu mũi. Không đúng, không đúng, là do thời tiết quá nóng, là bị say nắng. Khó khăn lắm Nặc Nặc mới đứng trước gương bình tĩnh lại. Bỗng nghe Tiểu Tuấn ngoài kia cuống quýt gõ cửa, hình như đang kêu gào gì đấy, nhưng nhà vệ sinh khá kín nên Nặc Nặc ở trong không nghe rõ lắm.

Chắc không phải là...làm cậu bé sợ hãi chứ ?

Nặc Nặc sờ sờ đầu mũi, nghĩ cũng phải, lúc nãy mình đột ngột đứng phắt dậy, ôm mũi chạy vào nhà vệ sinh, nếu mình là Tiểu Tuấn cũng sẽ cảm thấy rất kỳ cục. Nặc Nặc cười khan hai tiếng, mặc kệ ngoài kia có nghe thấy hay không, nói to:

"Chị không sao, rửa mặt một cái...."

Nặc Nặc vừa nói vừa vặn vòi nước, muốn rửa mặt cho mát rồi ra ngoài, kết quả là...

Chưa nói xong Nặc Nặc đã bị dòng nước phun vào, trong tích tắc, Nặc Nặc giữ nguyên tư thế mở vòi nước, bị "suối nước" phía sau phun ướt như chuột lột, hoá đá tại chỗ.

Tiêu Đại boss, anh có thể nói cho em biết vòi nước nhà anh là kiểu gì không?

Tiểu Tuấn ngoài kia nước mắt đầm đìa, vừa đập đầu vào tường vừa than, “Em ở ngoài đã cố hét to, báo với chị vòi nước nhà em bị hỏng, tại sao chị lại không nghe!!!”

Hậu quả mở vòi nước rất nghiêm trọng, Nặc Nặc đau buồn.

Nặc Nặc ướt như chuột lột đứng giữa phòng khách, nhìn Tiểu Tuấn vẻ cam chịu, lại nhìn ghế sô-pha, không dám ngồi xuống. Hôm nay cô bỗng có hứng, mặc một … bộ váy liền trắng dài qua gối, lúc nãy bị phun nước vào, đã biến thành ống nước di động.

Từ nhà vệ sinh ra đến phòng khách, vừa đi vừa rỏ nước, cô mặt mũi nào “ngồi xuống bình tĩnh” lại được. Nặc Nặc nhìn nước đang rơi xuống, ướt đầm đìa rồi nhìn Tiểu Tuấn, bỗng dưng muốn khóc.

Tại sao mình lại xui xẻo thế…

Thế mới nói, nghĩ đến “cảnh xuân” là tà niệm. Tại cái bồn tắm mà cô bị trừng phạt thế này. Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là mùa hè, nên váy liền của Nặc Nặc rất mỏng, bị nước phun vào người, cả nội y cũng ướt sũng.

Cho nên…

Nặc Nặc lúc nãy áo váy ướt sũng dính vào người, thực ra chả khác gì là không mặc. Sắc mặt cô lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, dù Tiểu Tuấn là một cậu bé thì vẫn là con trai, tình huống này khiến cả hai người đều khá – là – ngại – ngùng!

Gương mặt đẹp trai của Tiểu Tuấn cũng đỏ hồng, nhìn sang nơi khác để tránh mang tiếng lợi dụng, ho khẽ, “À… tuy bây giờ là mùa hè, nhưng Nặc Nặc, chị như vậy rất dễ bị cảm lạnh, hay là đi tắm một cái đi. Phòng vệ sinh nhà em trừ vòi nước kia bị hỏng thì những cái khác vẫn còn dùng được.”Nặc Nặc nhăn nhó vẻ khổ sở, lúng túng gật đầu, “Ừ, nhưng mà…”. Nhưng mà, tắm xong rồi, mình không thể mặc lại bộ đồ ướt sũng đó ra ngoài được, còn giặt giũ quần áo thì thế nào ?

Nặc Nặc cắn môi, ấp úng mãi vẫn không hỏi được.

Bên kia Tiểu Tuấn hình như cũng hiểu tâm tư Nặc Nặc, nắm tay đưa lên miệng, ho khẽ vẻ thiếu tự nhiên, “Em đi tìm cho chị một bộ của mẹ em, chị tắm xong thay vào, hong khô váy rồi hãy mặc lại. Còn nữa… còn nữa…”

Tiểu Tuấn ngập ngừng, vành tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nặn ra câu quan trọng nhất, “Còn quần áo lót của mẹ em, em… em sẽ nói với chị chỗ để, chị đi lấy một bộ đi, đồ trên người chị ướt quá, có lẽ…tạm thời không khô được…”

Tiếng sét giữa trời quang!

Nặc Nặc ướt như chuột lột chỉ mong muốn sét đánh xuống, đánh cho mình văng về nhà cho rồi. Cô lại… lại đi thảo luận vấn đề quần áo lót phụ nữ với một cậu nhóc mười tám tuổi, mà mất mặt nhất là phải đi mượn áo lót mẹ người ta mặc!

Làm sao đây làm sao đây? Da thỏ của cô đã xấu hổ đến đỏ tía rồi đây này.

Nặc Nặc tuy ngần ngừ nhưng xét ra đi tắm rửa mặc quần áo khác còn hơn là để ướt sũng thế này. Vậy nên cứ mặt dày chui vào phòng bà Tiêu, lấy trộm quần áo lót và váy, rồi lại mặt dày chui vào phòng vệ sinh. Cả quá trình tắm rửa, Nặc Nặc không dám có chút suy nghĩ viển vông và tơ tưởng dung tục nào với bồn tắm nữa, cứ thế mà hoàn thành quá trình tắm táp một cách kính cẩn thành ý vô cùng. Sau khi tắm xong, Nặc Nặc lại vội vàng giặt sạch quần áo và nội y của mình, chuẩn bị mang ra ngoài để sấy khô.

Quần áo lót của bà Tiêu, thực ra Nặc Nặc không muốn mặc. Loại đồ này quá riêng tư, mặc quần áo lót của người khác thực sự là một chuyện rất kỳ cục. Nhưng Tiêu gia đối với Nặc Nặc, vẫn thuộc hoàn cảnh xa lạ, cô không thể chỉ mặc váy mà ra ngồi “thản nhiên trò chuyện” với Tiểu Tuấn được.

Nên đấu tranh do dự mãi, cuối cùng thỏ trắng vẫn khóc lóc mặc tài sản riêng tư của bà Tiêu vào. Quá xấu hổ, nên Nặc Nặc đã ngần ngừ ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi mới ra ngoài, quãng đường từ phòng vệ sinh đến phòng khách cũng trở nên quá dài, thỏ trắng hít thở thật sâu, cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn của mình, rồi mới cố tỏ vẻ nhẹ nhõm thoải mái, vừa lau tóc vừa cười ha ha bước vào phòng khách.