Nặc Nặc: “Tiêu tổng, tôi…”
“Không cần nói nữa.” Tiêu Dật cắt ngang lời Nặc Nặc, bấm điện thoại, giọng điệu trầm trọng, “Lâm, gọi tất cả mọi người trong tổ Mạc Tử Uyên đến văn phòng tôi!”
“Nhưng…”
“Hứa Nặc, bây giờ tôi không muốn nói với cô.”
“…” Trong tích tắc, không khí ngột ngạt trong phòng khiến Nặc Nặc ngạt thở, cấm khẩu.
Mười phút sau, người trong phòng “Nhã Trúc Quán” đã tập hợp trong văn phòng Tiêu Dật, ông chú dung tục đứng cạnh dương dương tự đắc nhìn trò vui. Em Lâm có lẽ đã hiểu tình hình nên ho một tiếng, “Chuyện này Mạc lão đại có biết không? Còn nữa, Tiểu Trương phụ trách kịch bản, tốt nhất anh cũng nên giải thích xem.”
Nặc Nặc vụt đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Cử chỉ đó khiến mọi người kinh ngạc nín thở. Em Lâm cứng người hai giây sau rồi chạy ra ngoài kéo Nặc Nặc lại, “Nặc Nặc, cậu làm gì vậy?”
Nặc Nặc trầm tư, rồi lạnh lùng đáp không chút sợ sệt, “Nếu quý công ty sáng chế game phải dựa vào chuyện lật ngược trắng đen, xem trộm máy tính người khác và cả đường cong cơ thể, cảnh thân mật và những yếu tố sex như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này lắm.”
Dừng lại một lúc, Nặc Nặc mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng Tiêu Dật, “Tôi từ bỏ cơ hội được thành nhân viên chính thức!”
Rầm.
Một âm thanh cực lớn, Nặc Nặc sập cửa bỏ đi.
Ra khỏi văn phòng, Nặc Nặc đánh một văn bản xin nghỉ phép đưa cho trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi.
Trình tự xin nghỉ phép phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ.
Nhưng lúc này, Nặc Nặc đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi Nặc Nặc lại hay vờ như không thấy.
Cô Hứa Nặc này đến công ty chưa bao lâu, nhưng rất đặc biệt, Đại boss đích thân thông báo chuyển lên phòng Kế hoạch tầng mười bảy, Đại boss đích thân gật đầu cho vào tổ Hạng mục trước khi chuyển sang nhân viên chính thức, Đại boss đích thân giao cho quyền lấy cơm rửa bát, thế mà bây giờ… đến lãnh đạo cũng chưa xin mà đã bỏ về luôn???
Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của việc nịnh nọt sếp tổng, lúc này cô Hứa Nặc ấy thân phận chưa rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss và Mạc Tử Uyên, trước khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nên khi trưởng phòng Nhân sự còn đang băn khoăn có nên báo cáo cho cấp trên chuyện “Hứa Nặc chưa được phê chuẩn cho nghỉ phép đã tự ý về nhà”, thì Nặc Nặc đã lên xe buýt rồi.
Trên xe buýt, Nặc Nặc vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn có người nào đó làm đệm thịt cho mình trút giận một trận, mà cái đệm thịt ấy tốt nhất là họ Tiêu tên Dật.
Tiêu Dật chết tiệt, Tiêu Dật ngốc nghếch!
Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người phòng “Nhã Trúc Quán” đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ càng, đã giúp cái ông chú dung tục kia???
Nặc Nặc rất uất ức. Thực ra cô luôn tin tưởng Tiêu Đại boss, cảm thấy anh là người rất quả đoán, nhanh nhẹn, nói theo kiểu bà Hứa là “người làm việc lớn”. Nên đối với chuyện chuyển tổ, Nặc Nặc tuy luôn bất mãn, không nỡ rời bỏ “Kỳ Lân Sát” con trai cưng của mình cho người khác nuôi, nhưng cũng chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Tiêu Dật.
Có lẽ, Tiêu tổng cảm thấy ông chú dung tục kia thật sự là tài hoa, mong mình đến học hỏi…
Có lẽ, Tiêu tổng cảm thấy công ty chỉ có mình là nữ nhân viên kế hoạch, sau này rất nhiều game cho phái nữ mình đều phải tham gia, mong mình bây giờ bắt đầu tìm hiểu dần dần…
Có lẽ, Tiêu tổng cho rằng kịch bản “Kỳ Lân Sát” không có gì to tát lắm, muốn mình nhanh chóng đầu tư vào hạng mục tiếp theo – Nhưng… nhưng… không phải!!! Tất cả đều không phải!!!
Ông chú dung tục đúng là loại thối tha, tổ “Kỳ Lân Sát” cũng vì chuyện thay đổi người viết kịch bản mà bận đến bốn chân hướng lên trời rồi. Cô chỉ lợi dụng thời gian thừa để sửa kịch bản “Kỳ Lân Sát”, sao lại sai? Cô làm cũng là vì công ty thôi mà. Để cho game tinh tế hoàn mỹ hơn thôi!
Nặc Nặc càng nghĩ càng tức, về nhà tìm đại một lý do, bảo công ty cho nghỉ, rồi đóng cửa nằm trong phòng ngủ mở máy tính lên game đánh boss. Nặc Nặc thường ngày khi rảnh rỗi cũng lên mạng chém quái vật để giết thời gian. Nhưng hôm nay rõ ràng là muốn tìm một cái thùng rác để xả stress, chỉ muốn mỗi một đao chém quái vật đều chém tất lên người Tiêu Dật.
Kết quả, Nặc Nặc đã bị boss hành hạ một cách hoành tráng. >_
Thực ra, chuyện đó cũng là bình thường. Nặc Nặc chỉ là một tiểu kiếm hiệp cấp sáu mươi, trang bị đều toàn màu trắng dám đơn độc xông vào “Tuyết Ngọc Hồ” mà không cần đội nhóm, không có bố mẹ ông bà che chở, như vậy là thuộc dạng tráng sĩ không sợ chết, một đi đầu không quay lại. Thêm nữa, Nặc Nặc lại còn đi đánh boss, nên cuối cùng rơi vào thảm cảnh bị giết ngay tức khắc, đúng là… không đáng cho người khác thương hại.
Nặc Nặc bĩu môi ôm mặt, nhìn mình nằm dài trên đất trong game, mắt đã trợn trắng, vẫn bị Đại boss và vô số tiểu quái vật hành quân trên thi thể cứng đờ của mình. Cuối cùng đã bình tĩnh lại, Nặc Nặc khẽ thở dài, “Đến các người cũng bắt nạt ta nữa…”
Chỉ cần dính đến boss, đều sẽ bị giết ngay tức khắc, đều chẳng tốt đẹp gì! (╰_╯)#
Trong game đắc tội Đại boss, có bị chết thì nhiều nhất là rớt kinh nghiệm, xui xẻo thì mất chút trang bị, nhưng nếu đắc tội Đại boss trong cuộc sống thực tế thì sao?
Nặc Nặc đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc xem tương lai phải làm sao, trước mặt bao nhiêu người nói những lời quá quắt như thế, không chỉ làm mất mặt Tiêu Đại boss, mà còn chỉ trích công ty, dựa vào yếu tố sex để tấn công thị trường…
A a a a!!!
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc thấy đau đầu, chắc không còn cách nào ở lại công ty Kiêu Dực được nữa?
Nặc Nặc càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng đã bò lên bàn ngủ thiếp đi mất. -_-||| (cô bé này tốt ở chỗ đó, vô tâm vô tính.)
Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng cười nói của bà Hứa.
“Mẹ, ồn quá.” Nặc Nặc mang dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Nặc Nặc nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Tiêu Đại boss lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình, ung dung uống trà ăn trái cây, còn mẹ thì ngồi bên cạnh cười nói hỉ hả?
Có phải cô… vẫn chưa tỉnh ngủ?
Nặc Nặc bất giác dụi dụi mắt, mở ra đã thấy mẹ chạy đến gõ vào đầu mình, “Con bé này thật là, Tiểu Trương đến đã lâu thế, thấy con ngủ say nên mẹ mới không gọi dậy. Còn bây giờ, tỉnh rồi thì vào ăn mặc đàng hoàng rồi ra, xem này…”
Bà Hứa tức tối chỉ Nặc Nặc hét lên, Nặc Nặc chỉ cúi đầu nhìn.
Bởi vì lúc này đã là mùa hè… nên Nặc Nặc vừa về nhà, tắm rửa xong thay luôn áo ngủ đi lại trong nhà, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hình gấu trúc không tay, vô cùng bất lịch sự, mà lại… Điều khiến Nặc Nặc muốn đập đầu vào tường nhất là… cô không mặc áo lót!!! >_
Lại thêm mắt kèm nhèm vì mới ngủ dậy, (rất có khả năng trong mắt vẫn còn tàn tích) đầu rối bù như tổ quạ, Nặc Nặc nhìn trời nấc nghẹn, không tài nào tưởng tượng được mình rốt cuộc thê thảm đến mức nào, để lại bóng đen ám ảnh đến cỡ nào trong tim Tiêu Đại boss.
Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đây vẫn là giấc mơ đi!
Không khí có vẻ ngượng ngập, Nặc Nặc đầu tổ quạ không lui cũng chẳng tiến, đành đứng đờ ra đó nước mắt đầm đìa, bà Hứa cũng ngại ngùng mỉm cười với Tiêu Dật, thông minh chuyển chủ đề khác, “Tiểu Trương cháu cũng thật là… Đến chơi thôi, cũng đâu phải lần đầu gặp mặt, mua nhiều quà thế để làm gì?”
Nặc Nặc hơi nhướn mắt lên. Bên cạnh Tiêu Đại boss chất đống một núi quà. Nghe thế, Tiêu Dật đứng lên, lắc đầu, “Quà thì cháu vẫn nên mua, dù sao tối nay cũng là lần đầu ăn cơm với bố mẹ Nặc Nặc, ngoài ra hôm nay cũng xem như cháu chính thức làm quen với hai bác.”
Nghe câu đó, Nặc Nặc há hốc mồm, câu này nghe quái lạ thế nào ấy, càng nghe càng giống… con rể lần đầu đến thăm bố mẹ vợ tương lai? Nặc Nặc đang gặm nhấm suy nghĩ đó thì nghe bà Hứa hí hửng cười, “Ôi dào, Tiểu Trương, cháu thật…”
“Bác gái.” Bà Hứa chưa nói xong, Tiêu Dật đã nghiêm túc lắc đầu cắt ngang, dừng lại một lúc rồi nói, “Cháu là Tiêu Dật, sếp công ty Nặc Nặc, hôm nay đến làm phiền bác rồi.”
…
Bà Hứa mắt chữ A miệng chữ O, cằm như muốn rơi xuống đất, xúc động kéo con gái hỏi, “Nặc Nặc, đây… đây là Dứa của công ty con???” =_=
Nặc Nặc mồ hôi ròng ròng mẹ à, câu nói tiếu lâm của mẹ chả buồn cười tí nào.
Đợi khi Nặc Nặc ăn mặc chỉnh tề, pha một ấm trà cho Tiêu Đại boss rồi, bà Hứa lôi cô vào nhà bếp.
Bà Hứa nhìn ra phòng khách, xác định khoảng cách đủ xa để Dứa không nghe thấy mới thì thào, “Nặc Nặc, người ấy không phải tiểu văn thư mà bố con giới thiệu à? Sao lại biến thành Dứa của công ty con rồi?”
Khóe môi Nặc Nặc giật giật lần thứ một trăm lẻ một lên tiếng nhắc nhở bà Hứa, “Anh ấy không phải Dứa, mà là Tiêu Dật, Tiêu Dật, Tiêu Dật!”
Bà Hứa gật đầu như hiểu như không, vừa nấu ăn vừa lẩm nhẩm, “Gọt dứa thì gọt dứa (chữ Tiêu và chữ “gọt” phát âm giống nhau) chứ, chẳng trách đi xe tốt thế, lúc đầu mẹ nghe mẹ Lý trong khu nói chiếc xe đó những mấy chục vạn, đang lo tiểu văn thư tham ô. Có điều, sao con lại túm được sếp con thế?”
“…” Nặc Nặc ủ rũ vì câu “túm được” của mẹ, đừng nói khó nghe thế chứ, cô chỉ… Nặc Nặc nghĩ ngợi rồi vẫn nghiến răng trả lời, “Mẹ, thực ra anh ấy chính là đối tượng xem mắt đầu tiên của con.”
?_?
+_+
$_$
Trên đây là sự thay đổi nét mặt của bà Hứa trong vòng một phút. Từ “Cái gì? Sao lại thế?” đến “Con bé chết tiệt, đi xem mắt sếp mà về nhà cũng chẳng báo cho bố mẹ biết”, cho đến cuối cùng “Tuyệt quá, con gái tìm được sếp tổng của công ty to, con gái sắp thành phượng rồi!!!”