Diệp Tử Ái thốt lên tiếng kinh ngạc, Nhã Tịnh bên cạnh thấy sắc mặt cô xanh méc không khỏi lo lắng hỏi
"Cậu không sao chứ?"
Diệp Tử Ái cố gắng giữ bình tĩnh quay sang nặn ra nụ cười gượng gạo
"Tớ không sao"
"Ê khoan đã! Anh ấy chính là cái người hôm trước bế cậu đi đúng không?" Nhã Tịnh chăm chú quan sát gương mặt đang tỏa sáng trên sân khấu kia thắc mắc nói
Lôi Vũ bật cười vỗ vỗ vai của Nhã Tịnh "Đúng rồi a...chính là Bạch Tổng của Ngôn Thị nổi tiếng trong truyền thuyết đó nha"
Đột nhiên bị vỗ vai Nhã Tịnh trừng mắt nhìn cậu ta biểu cảm mất tự nhiên đẩy tay cậu ta ra
"Nè nè đừng có đụng vào tôi"
Lôi Vũ thấy phản ứng của cô như vậy không khỏi cười nhạt càng manh động hơn trực tiếp khoát vai cô ủy mị nói
"Thôi nào bạn học Nhã...dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu vậy rồi đụng chạm chút có sao đâu!"
Nhìn bộ dạng bỡn cợt của cậu ta khiến cô càng ngứa mắt. Quen biết sao? Đúng ra là chỉ biết tên thôi chứ rất ít khi cô với cậu ta nói chuyện với nhau. Chưa kể cậu ta lúc nào cũng bày bộ dạng này đi trêu ghẹo những cô gái khác. Nghĩ đến đây gương mặt cô càng khó coi hơn không hiểu sao lại có chút tức giận.
"Hai cậu đợi mình chút mình đi vệ sinh một lát"
Diệp Tự Ái như không còn đủ kiên nhẫn để nghe những lời phát biểu của Bạch Tử Ngôn ở trên kia, lồng ngực cô như bị cái gì đó đè nén khó thở vô cùng, cô cần phải đi điều chỉnh lại tâm trạng. Người đàn ông này quả là không đùa được, không ngờ rằng anh ta lại là cổ đông lớn nhất trường của cô hèn gì lâu lâu anh ta cứ lại xuất hiện thần bí gặp cô Lưu. Giờ đây cô như đã hiểu ra.
"Ừ cậu đi đi" Nhã Tịnh mỉm cười vui vẻ nói.
Nói đoạn Diệp Tử Ái cố gắng chạy thật nhanh ra ngoài, lúc này tầm mắt của Bạch Tử Ngôn cũng bị một cô gái nhỏ nhắn thân hình quyến rũ đang lướt qua giữa đám đông. Từ lúc bước lên đây mắt anh luôn luôn hướng về phía cô. Hôm nay quả thực cô rất xinh đẹp, khi vừa nhìn thấy cô tâm tình anh lập tức vui vẻ. Cảm giác nhớ nhung cô cứ dồn dập làm anh không thể không để mắt tới người con gái này, vậy mà giờ đây cô lại bỏ ra ngoài không biết là đang đi đâu?
Ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo anh nói nhỏ với cô Lưu gì đó rồi cũng nhanh chóng đi theo cô.
Diệp Tử Ái sau khi thoát khỏi nơi đông đúc ngột ngạt khi nãy tâm trạng liền cảm thấy đỡ hơn một chút. Lúc này cô nhìn xung quanh rồi toan đi tìm nhà vệ sinh khi chân còn chưa đi được bước nào thì đã bị một giọng nói quen thuộc kêu lại
"Tử Ái..."
Cô theo bạn năng quay đầu theo hướng phát ra giọng nói đó. Ánh mắt cô chợt dừng lại nơi gương mặt Vu Dịch. Anh ta cũng đến đây sao? Không phải chứ? Cô mới vừa thoát khỏi tên Bạch Tử Ngôn kia mà, giờ lại gặp anh ta ở đây! Đúng là ý trời.
Diệp Tử Ái vờ như không nghe thấy liền xoay người bỏ đi. Bất ngờ cổ tay cô bị một lực kéo lại va vào người anh.
"Em định đi đâu?"
"Bỏ tôi ra...Vu Dịch sao anh lại ở đây?" Diệp Tử Ái cố gắng gỡ tay của anh ra nhưng không thể nào làm gì được đành tức giận trừng mắt nhìn Vu Dịch
Vu Dịch cũng không hề né tránh ánh mắt đang tức giận không vui của cô liền không nhanh không chậm đáp lại
"Em quên rồi sao? Anh cũng là cựu học sinh của trường mà..."
Diệp Tử Ái lúc này nhớ lại lời của Nhã Tịnh nói lúc ở cửa hàng quần áo là buổi lễ này còn có sự góp mặt của cựu học sinh đàn anh khóa trước của trường về.
Tầm mắt cô vô tình nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ tươi được gói rất đẹp đang ở trên tay của Vu Dịch. Không hiểu sao tim cô lại như mất phanh đập mạnh liên tục. Nhận ra ánh mắt của cô Vu Dịch khẽ cười dịu dàng nói tiếp
"Tử Ái bó hoa này anh đặc biệt đặt người ta làm để tặng cho em đó. Em thích không?"Nói rồi tay đang cầm hoa cũng nhanh chóng đưa trước mặt cô
Diệp Tử Ái gương mặt cứng đờ, không hiểu vì sao anh ta lại tặng hoa cho cô. Đáy lòng càng trở nên nặng trĩu nhưng cô không thể nào để mình bị sa lầy thêm lần nữa, sắc mặt càng trở nên cứng rắn nghiêm túc
"Anh không cần phải làm những chuyện này...giữa chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi! Người anh nên tặng bó hoa này không phải là tôi"
Những lời nói của cô như từng chiếc kim nhọn đâm vào trái tim anh rỉ máu không ngừng, anh càng cảm thấy mình thật có lỗi với cô hơn nhưng không biết làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô 2 năm trước. Ánh mắt không còn nét cười nhìn cô đầy sầu não
"Em vẫn còn giận anh sao? Anh thật sự là có nổi khổ riêng nên mới đính hôn với Khiết Tần Lam. Chuyện 2 năm về trước là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh em biết không? Từ trước tới nay anh luôn và chỉ yêu một mình em...Tử Ái chúng ta bắt đầu lại có được không hãy để anh chăm sóc em như trước...được không?"
Nổi khổ riêng sao? Diệp Tử Ái thật sự không biết Vu Dịch có chuyện gì không thể nói cho cô biết nhưng dù cho có là gì như nữa sự thật là anh vẫn đã đính hôn với người khác cũng như đã quay lưng lại với cô!
"Anh không cần giải thích với tôi làm gì! Chuyện của anh tôi không liên quan càng không muốn bị dây vào. Anh buông tha cho tôi đi có được không? Tôi cầu xin anh!" Không hiểu sao vừa nói với Vu Dịch câu này khóe mắt cô có chút cay. Cô đau lòng sao?
"Không! Anh nhất định sẽ không buông tay em thêm lần nào nữa...Tử Ái hãy tin anh" Vu Dịch nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô bắt cô đối diện với anh
Diệp Tử Ái như không còn sức chịu đựng được nữa cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi đây thoát khỏi Vu Dịch vì càng ở đây lâu cô sợ mình sẽ bị anh làm cho điên đảo lên mất. Lập tức cô hất tay anh ra giọng lạnh như băng nói
"Buông tôi ra...anh đừng chạm vào tôi. Mau bỏ tay tôi ra mau"
"Tử Ái..." Vu Dịch cố gắng níu kéo lấy cô không để cô có cơ hội chạy thoát.
Một màn đưa đẩy như vậy vô tình lọt vào mắt của Bạch Tử Ngôn tia lửa giận bừng bừng bộc phát. Anh liền đi đến chỗ hai người kia sau đó liền nắm lấy tay còn lại của Diệp Tử Ái kéo về phía mình.
Bất ngờ bị nắm lấy tay kia Diệp Tử Ái tròn xoe đôi mắt xinh đẹp hốt hoảng quay sang nhìn
"Bạch Tử Ngôn? Anh làm gì vậy?"
Anh nhìn cô không nói gì nhưng vẫn khiến cô cảm thấy rét run. Cơ thể cô bất giác bị đông cứng lại. Tình huống này thật sự là không tin nổi mà cô lại bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông này một lần nữa!
"Lại là anh? Mau buông Tử Ái ra" Vu Dịch thấy mặt cô đã sớm tái xanh khi nhìn thấy người đàn ông này cơn bực tức cũng không kìm chế được liền lên tiếng.
"Tôi là Bạch Tử Ngôn...bạn trai của Tiểu Ái"
Hả?
Cả cô và Vu Dịch đều thốt lên một tiếng cả kinh. Bạn gái? Sao cô không hề biết mình có một người bạn trai như anh ta vậy chứ?
Vu Dịch không giận ngược lại còn bật cười lớn nhìn Bạch Tử Ngôn
"Anh thật biết nói đùa...Tử Ái sao lại là bạn gái của anh chứ? Cô ấy là của tôi"
Bạch Tử Ngôn nghe xong khóe miệng liền nhếch lên tỏ ra khinh bỉ, chán ghét.
"Bạch Tử Ngôn tôi xưa nay chưa từng nói đùa...cậu đã tàn nhẫn bỏ rơi cô ấy vào 2 năm trước bây giờ cô ấy đã là người của tôi! Cậu có tư cách gì mà nói là của cậu?"
Dù đứng ở giữa nhưng Diệp Tử Ái vẫn cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó tỏa ra từ người đàn ông này khiến cô không khỏi lo sợ. Lỡ như anh ta làm gì với Vu Dịch thì sao? Cô thật không dám nghĩ Bạch Tử Ngôn sẽ như thế nào nếu mà nổi cơn giận dữ lên. Nghĩ đến thôi là tim cô đã như muốn ngừng đập mặt cắt không một giọt máu.
"Anh biết cái gì mà xía vào chuyện giữa tôi và cô ấy? Tốt nhất là anh nên tránh xa cô ấy càng sớm càng tốt nếu không thì đừng trách tôi."
Lời đe dọa của Vu Dịch bất giác làm Bạch Tử Ngôn không khỏi bật cười. Tên này quả là không biết trời cao đất dày là gì! Còn dám thách thức anh? Người con gái này sớm đã thuộc về anh nhất quyết anh không để cho bất cứ tên nào dám đụng đến cô.
"Cậu khá lắm! Nhưng mà có điều tôi muốn nhắc nhở cậu là đừng có bao giờ thách thức giới hạn của Bạch Tử Ngôn tôi sẽ có ngày cậu phải hối hận đấy"
Vu Dịch vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ, anh không hề biết lai lịch của anh ta càng khôny biết anh ta đang có ý gì nhưng qua những lời nói này có thể thấy anh ta chắc chắn không hề dễ đối phó! Diệp Tử Ái sau khi anh đi lại quen biết người đàn ông này sao? Cô thật sự không cần anh nữa à? Cho dù là vậy thì anh cũng không thể nào để mất cô thêm lần nữa.
Sự kiêu ngạo không cho phép Vu Dịch thất thế liền nhanh chóng hướng mắt xuống Diệp Tử Ái
"Tử Ái...em không cần phải sợ đi theo anh"
Đột nhiên bị Vu Dịch kéo đi lại bị lực còn lại níu lấy cả người cô như một sợi dây đang căng ra đau đến truyền đến hai tay khiến cô không thể nào chịu nổi.
"Người cô ấy nên đi theo là tôi!" Câu nói đầy gian ác của Bạch Tử Ngôn khiến đầu Diệp Tử Ái quay như chong chóng chưa kể là anh ta còn dùng lực mạnh hơn không để Vu Dịch có cơ hội cướp lấy cô.
Tình thế giằng co này khiến cả người Diệp Tử Ái như sắp xé ra làm hai. Đến mức giới hạn rồi cô vung hai tay thật mạnh sau đó quát lớn
"Hai người có thôi đi cho tôi không?"
"Tử Ái! Anh xin lỗi đã làm đau em...em có sao không?" Vu Dịch thấy trên cổ tay cô có một vết lằn đỏ nổi bật dưới làn da trắng tuyết đẹp đẽ, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương xót.
Diệp Tử Ái liếc nhìn anh sau đó là Bạch Tử Ngôn. Dáng vẻ của anh ta vẫn cứ dửng dưng không chút biểu tình thay đổi. Gương mặt lạnh lùng trầm tính nhìn cô đinh ninh. Ánh mắt đó tràn đầy sự tức giận nhưng lại bị anh che giấu rất giỏi chỉ tỏa ra khí lạnh chết người khiến cô run lên bần bật.
"Các người thật quá đáng"
Nói rồi cô quay người chạy đi một mạch để lại Vu Dịch đang khó xử nhìn theo.
***
Không biết là cô đã chạy bao lâu chỉ thấy khi đôi chân không còn sức để chạy tiếp nữa liền ngã ra đất kêu lên một tiếng đau đớn thì lúc đó cô mới dừng lại. Đôi chân thon thả trắng ngần bị bao bọc bởi đôi giày cao gót kia đang sưng tấy lên, Diệp Tử Ái khó khăn cố gắng để mình ngồi dậy nhưng lại không thể nào nhấc nổi cơ thể của mình. Cô tức giận cởi đôi giày cao gót ra sau đó không thương tiếc ném đi
"Ngay cả mày cũng làm tao đau sao?"
Lúc này mọi sự kìm nén khi nãy đều bộc phát, Diệp Tử Ái ngồi bất lực khóc ra tiếng. Cô thật không nghĩ rằng sẽ có một ngày cô lại trở nên khó coi thế này! Vừa mới bị hai người đàn ông kia hành hạ đôi tay còn xoay cô như chong chóng giờ đây lại bị đôi giày cao gót này làm chân cô bị thương có phải số cô xui quá rồi không? Sao cuộc đời cô không lúc nào được vui vẻ hết vậy?
Từ khi còn nhỏ cô đã chịu cảnh cha bỏ rơi mẹ mất sớm phải sống nương tựa vào gia đình nhà bác mà lớn lên vậy mà đến khi cô gặp được Vu Dịch tưởng đâu anh ấy là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô giúp đỡ cô sống tốt hơn là nguồn động lực để cô có thể tiếp tục đi trên con đường này vậy mà anh ấy cũng bỏ rơi cô mà đi! Mọi thứ đến với cô đều chẳng có gì tốt đẹp cả. Cô đã làm gì sai chứ?
Tiếng khóc đầy uất ức của Diệp Tử Ái khiến ai nhìn vào cũng thấy xót. Vậy mà ngay chính lúc đó một đôi giày da đen bóng loáng đang đứng trước mặt cô. Diệp Tử Ái nhìn xuống đôi giày da đó ánh mắt dần di chuyển lên trên. Cô càng kinh ngạc hơn khi thấy Bạch Tử Ngôn đang đứng sừng sững trước mặt cô cúi đầu nhìn xuống.
"Anh có phải thấy tôi rất đáng thương không? Rất muốn cười tôi đúng không?"
Bạch Tử Ngôn khó hiểu nhìn người con gái dưới đất, anh không quan tâm những lời cô vừa nói vì lúc này tầm mắt anh lại bị thu hút vào đôi chân trần đang bị trầy xước đến chảy máu của cô. Có lẽ là do khi nãy cô chạy quá nhanh còn đi giày cao gót thế nào không bị trật chân cũng bị đôi giày làm cho bong tróc! Sao lại ngu ngốc đến vậy? Cứ phải tự làm bản thân mình bị thương thì cô mới vui sao? Lúc nào cũng để người khác lo lắng.
Đôi chân mày anh chau lại một điểm, anh nhìn xung quanh thì phát hiện đôi giày cao gót sớm đã bị cô trút giận ném ra đằng xa. Không nhanh không chậm Bạch Tử Ngôn tiến đến nhặt lấy đôi giày của cô sau đó đi về phía Diệp Tử Ái cẩn thận ngồi xuống.
Thấy hành động này của anh Diệp Tử Ái có chút bất ngờ, anh ta lại tính làm gì? Cô bất giác có chút lo lắng đôi mắt long lanh vẫn còn đọng lại vài giọt nước trông thật xinh đẹp nhìn anh.
"Em sao lại không cẩn thận như vậy? Cứ khiến tôi lo lắng mãi mà được à?" Bạch Tử Ngôn cầm lấy chân cô xem kĩ vết thương
Tim cô như trùng xuống một nhịp, có phải cô nghe nhầm không? Anh ta rõ ràng là đang lo lắng cho cô! Cảm giác này rất quen thuộc ánh mắt của anh ta giống y như lúc lau vết thương trên tay cho cô dịu dàng cẩn thận trông rất giống những người yêu quan tâm cho nhau!.
Diệp Tử Ái lập tức cả kinh cô đang nghĩ gì vậy? Anh ta sao có thể yêu cô được chứ! Quá ảo tưởng rồi cô gái trẻ.
"Ai cần anh lo lắng chứ...tự tôi làm được không cần anh phải quan tâm"
Vừa dứt câu Diệp Tử Ái hung hăng đẩy tay của Bạch Tử Ngôn ra sau đó cố gắng xoa nắn đôi chân. Nhìn bộ dạng đau đớn nhưng lại cố kìm nén của cô làm anh càng thêm bực tức. Đến lúc này rồi mà cô còn cứng đầu anh thật sự sao phải quan tâm đến cô ấy chứ? Chỉ là bị thu hút nhất thời thôi không phải sao?
Nhưng mà khi nhìn đến gương mặt nhăn nhó kia đang cố gắng ngồi dậy lại khiến anh không thể nào chịu được nhanh chóng xoay lưng lại nói
"Em còn muốn tự mình làm sao? Đứng lên còn không được thì em còn tính làm gì? Nhanh lên lưng tôi đi...tôi cõng em!"
Sao? Cõng á? Đầu Diệp Tử Ái vang lên một tiếng cô không nghĩ rằng tên Bạch Tử Ngôn này lại dám hạ mình cõng cô. Một người như anh ta tính khí thất thường, hung hăng kiêu ngạo lại muốn cõng cô có phải là điên rồi không? Nhìn tấm lưng dài rộng chắc khỏe như bức tường thành vững trải bất giác làm Diệp Tử Ái rung động một chút. Cô bối rối xua tay vội nói
"Không cần đâu...tôi có thể tự đi được!"
Bạch Tử Ngôn quay mặt lại nhìn cô thấy gương mặt cô có chút phiếm hồng như có vẻ đang ngượng thật đáng yêu, anh khẽ cười...tiếng cười trầm thấp làm cô khó hiểu
"Anh cười cái gì?"
Bạch Tử Ngôn vẻ mặt đầy sự khiêu khích trêu đùa thản nhiên đứng dậy nói
"Nếu em không ngại phải ngồi đây cả đêm thì tôi không ép em nữa nhưng mà chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở em...đó là đoạn đường này có rất nhiều dã thú nguy hiểm nó có thể ăn em bất cứ lúc nào. Với bộ dạng em bây giờ muốn chạy cũng hơi khó đó nha. Đến lúc đó đừng có mà hối hận!"
Diệp Tử Ái nghe xong sắc mặt liền thay đôi sợ đến xanh méc. Dã thú sao? Cô lại không hề biết nơi này còn có dã thú nữa...à mà khoan ở thành thị thì làm gì có dã thú? Diệp Tử Ái trừng mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Ngôn
"Anh gạt con nít à? Chỗ đô thị như thế này thì làm gì có dã thú? Đồ điên!"
"Haha...em có phải quá ngây thơ rồi không ý của tôi nói dã thú ở đây là đàn ông đó cô gái nhỏ ạ" Bạch Tử Ngôn cười không ngớt ánh mắt bỡn cợt nhìn cô trông chẳng đứng đắn xíu nào.
Diệp Tử Ái bị anh chọc cho tức điên nhưng vẫn phải kìm lại dù sao anh anh ta nói cũng rất có lý. Lỡ như cô gặp phải kẻ xấu thì có trốn đằng trời! Không thể để bản thân lâm vào nguy hiểm được. Nghĩ vậy cô bắt đầu quay sang nhìn anh. Không còn vẻ mặt hung hăng tức giận khi nãy nữa mà thay vào đó là vẻ mặt rất đáng yêu với đôi mắt to long lanh, đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
"Vậy anh cõng tôi đi"
Bạch Tử Ngôn bị cô chọc cho cười thành tiếng quả là thay đổi 180 độ mà. Mới hù dọa cô chút xíu đã ngoan ngoãn nghe lời rồi. Lập tức anh ngồi xuống đưa tấm lưng săn chắc của mình cho cô.
Diệp Tử Ái ngẩn người nhìn vài giây sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới choàng tay lên cổ anh đưa cơ thể mình lên người anh để anh cõng đi.