Đuổi theo Vu Dịch, Diệp Tử Ái kéo chiếc váy cưới chạy trên cát ngay khi không còn chạy nổi nữa mới hét lên
"Vu Dịch"
Anh đứng khựng lại không vội quay đầu, bóng lưng cô độc đầy ẩn khuất đưa về phía cô, phải qua một lúc anh mới dám đối diện với gương mặt xinh đẹp
"Tử Ái...em hôm nay rất đẹp"
"Dịch, em có chuyện muốn nói với anh!"
Vu Dịch khẽ cười khẩy, anh biết chuyện cô muốn nói đến là gì, chắc hẳn cô sẽ trách móc anh, hận anh! Ngay sau khi anh phát hiện ra cô hồi phục lại trí nhớ, mỗi ngày mỗi giờ anh đều cảm thấy khó thở vô cùng, tựa như có ngàn những tảng đá to cứ đè nặng trong đáy lòng anh. Bạch Tử Ngôn là người đàn ông tốt, rốt cuộc không biết là anh ta có ý gì khi mời anh đến đây nhưng suy cho cùng khi tận mắt chứng kiến người con gái anh yêu kết hôn cùng người khác còn không giấu được hạnh phúc đang dâng tràn trên khóe môi, lòng anh cũng nhẹ hẳn đi. Lúc hôn lễ bắt đầu cho đến tận bây giờ cô chưa hề tắt đi nụ cười trên miệng cứ thế như ánh mặt trời soi sáng cả nơi góc khuất tối tăm của anh. Tưởng như có thể dừng lại tất cả thầm chúc phúc cho cô thì cô lại đuổi theo anh đến đây có phải là cô rất chướng mắt không?
"Anh biết em chắc chắn là không mong muốn sự xuất hiện của anh nơi này..."
"Không phải!" Diệp Tử Ái ngắt ngang
Con ngươi đen chợt khựng lại cố định vào đôi mắt của cô, anh không hiểu?
Không để cho Vu Dịch nói thêm câu nào, Diệp Tử Ái nâng cao giọng rõ ràng hướng về phía anh mà nói
"Em biết là anh đang cảm thấy vô cùng khó chịu về những việc đã qua...nhưng em muốn nói cho anh biết một điều rằng là em không hận anh! Càng không trách anh điều gì cả! Vu Dịch tình cảm này anh dành cho em quá nhiều rồi...anh hãy cố gắng sống tốt nhé! Sẽ có một cô gái khác tốt hơn em yêu anh"
Những mũi dao nhỏ từng chữ phát ra cắm sâu vào trái tim cô, đôi môi anh khẽ giật lên, tâm tư bất giác trùng xuống một cách lặng lẽ...cổ họng sớm đã nghẹn lại vào trong không thể nào thốt ra được từ ngữ thỏa đáng, anh nhìn cô bằng con mắt ấm áp, yêu thương như năm nào. Tuy giờ đây cô không còn thuộc về anh nữa nhưng chắc chắn một điều rằng quãng thời gian trước kia là hạnh phúc nhất đối với anh! Không gì có thể thay thế được.
Gương mặt Vu Dịch từ từ giãn ra, góc cạnh có chút hốc hác trông anh ốm hơn hẳn, làn da có chút xanh xao lại thêm quầng thâm ở mắt! Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Diệp Tử Ái biết được là anh đã đau khổ thế nào!
Vu Dịch hít một hơi thật sâu, tia mắt kiên định cùng dứt khoát nhìn cô, sau đó anh hét thật lớn về phía người con gái ấy
"Em cũng phải sống thật hạnh phúc nhé! Anh không muốn em buồn phiền thêm điều gì nữa đâu...tuy giờ đây chúng ta có lẽ không còn chung một con đường nhưng anh vẫn sẽ luôn ở phía sau dõi theo em. Diệp Tử Ái hứa với anh phải hạnh phúc nghe không!"
Nghe đến đây giọt nước mắt kiềm nén cuối cùng cũng lăn dài trên má, cô có thể cảm nhận được lồng ngực của mình vừa nhói lên một cái, nhìn nụ cười của Vu Dịch, anh vẫn là anh vẫn là chàng trai năm ấy cô từng yêu. Đúng vậy! Cô phải sống thật hạnh phúc để xứng đáng với tình yêu này!
Nén lại cảm xúc của mình, Diệp Tử Ái gật đầu lia lịa
"Em hứa với anh..."
Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Vu Dịch nhẹ nhõm đi phần nào, anh không nói gì nữa bóng lưng lại một lần nữa hướng về phía cô, cái cô độc đau vẫn theo sau anh. Diệp Tử Ái nương theo ánh mắt dõi theo anh sau đó cô khẽ cúi đầu xuống nói nhỏ một câu
"Dịch...anh cũng phải sống hạnh phúc nhé!"
Cảm xúc một lần nữa bị xáo trộn khi trước mặt cô là Bạch Tử Ngôn
"Anh ta chắc chắn sẽ tốt thôi"
Tim cô chợt khựng lại tựa như muốn ngừng đập sau khi biết đó là anh Diệp Tử Ái liền lao đến ôm lấy người Bạch Tử Ngôn mà nức nở
"Ngôn, em thật sự rất lo cho anh ấy"
Bạch Tử Ngôn đôi mắt u tối, anh cảm nhận được người con gái trong lòng đang khóc, tim anh cũng như bị ai đó xe ra làm đôi vậy, giọng nói trầm thấp vang lên đầy dịu dàng
"Không sao đâu...tuy anh vẫn còn chưa hết tức giận với anh ta nhưng thấy cách anh ta hối lỗi như vậy thì anh cũng không còn tính toán chuyện cũ nữa...điều quan trọng bây giờ là em đã làm vợ của anh rồi sau này không được khóc vì người đàn ông khác nữa nghe chưa!"
Diệp Tử Ái vội chùi đi vài giọt nước còn đọng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó gật đầu.
Sóng biển cứ đánh vào bờ cát vàng mịn, cuốn theo hết thảy mọi buồn phiền, u ám. Ai trong số chúng ta đều đã từng có một mối tình sâu đậm tuy không có kết quả nhưng lại để một dấu ấn khó phai. Đời người có quá nhiều điều bất ngờ mà Bạch Tử Ngôn chính là bất ngờ lớn nhất của cô! Chẳng ai có thể nói trước được tương lai chỉ có thể nhìn nhận một cách khách quan nhất...