Bệnh viện Hope. 8h sáng
- " chào buổi sáng, bác sĩ Lâm ". Tiếp tân bệnh viện nói.
- " chào mọi người ". Lâm Nguyệt Y nở nụ cười rạng rỡ chào lại mọi người.
- " ây cha cha, Nguyệt Y, hôm qua vừa thất tình, ở nhà lôi tớ ra tâm sự, khóc lóc thảm thiết lắm mà, sao sáng nay tươi tỉnh dữ vậy ". Lưu Vy từ xa đi lại nói.
- " nè, đừng nói chuyện đó ở đây chứ, mất hình tượng tớ hết ". Lâm Nguyệt Y vội nắm tay áo Lưu Y đi ra chỗ khác.
Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy làm việc ở bệnh viên Hope được 3 năm. Lâm Nguyệt Y làm bên khoa ngoại, còn Lưu Ly làm y tá. Từ nhỏ họ đã chơi thân với nhau, Lâm Nguyệt Y có mặt ở đâu là Lưu Vy có mặt ở đấy.
Ở sảnh trước bệnh viện, giờ giải lao.
- " nè, y tá Lưu Vy, cô có nghe tin gì chưa? ". Tổ trưởng tổ y tế hỏi.
- " chuyện gì là chuyện gì?". Lưu Vy thắc mắc hỏi.
- " trời, tin động trời vậy mà không biết. Để kể cho nghe. Hai hôm trước, viện trưởng bán bệnh viện này rồi ".
Lưu Vy đang uống nước liền phun hết ra ngoài.
- " cái cái gì, bán bệnh viện này, mà.... mà bán cho ai, chẳng phải viện trưởng đang rất bình thường sao, sao lại bán? ". Lưu Vy hấp tấp hỏi.
- " ai biết đâu, tôi nghe được là, viện trưởng thiếu nợ một con số rất lớn, nên bán bệnh viện rồi, bán cho chủ nợ. Mà chủ nợ không phải là bác sĩ, không biết chút gì về ngành y hết. Nghe nói người thu mua là chủ tịch tập đoàn Cố Thị ".
- " chủ tịch tập đoàn Cố Thị? ". Lưu Vy không biết người này, nên hỏi lại.
- " đừng nói là y tá Lưu Vy không biết nha. Chủ tịch tập đoàn Cố Thị là một người đàn ông khoảng hai mấy gần ba chục tuổi gì đó, nghe nói lạnh lùng kiêu ngạo lắm, nhưng bù lại, hắn rất tài năng, còn đẹp trai nữa. Ở độ tuổi đó mà đã nắm trong tay số tiền không hề nhỏ, còn những tập đoàn khác nữa ".
Lưu Vy nghe đến đẹp trai là hai mắt sáng rực lên. Cô để ly nước xuống rồi chạy vào phòng làm việc của Lâm Nguyệt Y.
Phòng làm việc của Lâm Nguyệt Y.
Cạch, cửa phòng mở ra. Lưu Vy hối hãi chạy vào.
- " Nguyệt Y, có thông tin hot, muốn nghe không ".
- " thì nói đi, tớ nghe ". Lâm Nguyệt Y vẻ mặt khó hiểu nhìn Lưu Vy.
Lưu Vy đem mọi chuyện kể lại hết, nhưng vẻ mặt của Lâm Nguyệt Y vẫn bình thường, nàng không quan tâm, nàng quay sang hỏi một câu bằng giọng nói lạnh lùng.
- " thì sao?".
Lưu Vy nghe xong hai chữ " thì sao ", thì vẻ mặt cũng chùng xuống. Cô quên là Lâm Nguyệt Y không có hứng thú với trai đẹp, đặc biệt là người kiêu ngạo, cộng thêm Lâm Nghuyệt Y với chia tay bạn trai. Nêm dù thông tin có hot đến đâu, nàng cũng không quan tâm.
- " ờ, cũng không có gì, chỉ muốn kể cho nghe thôi, tại nghe nói tổng giám đốc Cố Thị đẹp trai, và hơn nữa, bây giờ bệnh viện này, hắn đã thu mua lại rồi, tất là mình là nhân viên dưới cấp của hắn ".
Lâm Nguyệt Y nhìn sang Lưu Vy rồi quăng ra câu nói hờ hững.
- " bệnh viện ai thu mua tớ không quan tâm, tớ chỉ biết nhiệm vụ của tớ là vào đây làm việc và chữa trị cho bệnh nhân cần đến tớ, tới tháng tớ lãnh lương, vậy thôi. Còn chuyện còn lại, tớ không quan tâm ".
Năm xưa Lâm Nguyệt Y vốn không muốn làm bác sĩ, chỉ vì ba mẹ nàng quá khắc khe.
Từ lúc vào làm trong bệnh viện Hope, nàng chỉ hoàn thành tốt công việc của mình, chỉ đơn giản đây không phải là ước mơ của nàng, bây giờ đi làm, cũng chỉ vì muốn kiếm tiền sống qua ngày. Năm xưa trước đi ba mẹ nàng qua Pari, nàng đã tự học cách kiếm tiền và không dùng đến tiền của ba mẹ. Nàng và Lưu Vy góp tiền lại mua căn nhà nhỏ ở gần bệnh viện. Dần dần thời gian trôi qua, nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, ban ngày đi là cùng cô bạn thân của mình, tan làm thì cùng nó đi la cà đâu đó, tối về thì ngủ. Mọi chuyện cứ như thế lập đi lập lại 3 năm và nàng đã trưởng thành.
- -------
Biệt thự Cố gia.
- " Boss, hai ngày nữa, tất là vào ngày 25/8 chúng ta sẽ có một cuộc họp ở Pari. Là cuộc họp về đối tác đầu tư trung tâm thương mại ". Phỉ Ngạn rõ cửa phòng rồi bước vào nói.
Một giọng nói lạnh băng thốt lên.
- " được, tôi biết rồi ".
- --------
Hai ngày sau, tại Pari.
- " bắt nó lại, lần này phải đem đầu nó về cho đại ca ". Một tên mặt vest đen lớn tiếng thét lên, một đám người tầm cỡ 8,9 người đuổi bắt Cố Thiên Vũ.
Cố Thiên Vũ lần này qua Pari họp, bàn về vấn đề mở trung tâm thương mại, nhưng khi trên đường về khách sạn, một đám người đuổi giết anh, do lần này vệ sĩ theo ít, với lại Phỉ Hạo không đi cùng anh, nên 36 kế, chạy là thượng sách.
Hôm nay, Lâm Nguyệt Y cũng đến Pari thăm ba mẹ, nhưng nàng không ngủ lại ở nhà ba mẹ mà về khách sạn.
8h tối, ở Pari khung cảnh đẹp hữu tình dưới những ánh đèn led, nhìn trông xa xa là tháp Eiffel cao sừng sững hiêng ngang. Không khí ở Pari vào mùa thu thật mát mẻ, với những cây phong đậm màu sắc. Bỗng trời đổ cơn mưa rào, từ từ trở thành cơn mưa lớn.
Lâm Nguyệt Y đang đi trong con hẻm số 17 của Pari, thì vội chạy vì cơn mưa. Nhưng, nàng vấp ngã vì có một vật cảng ngang đường. Nhìn kỹ lại, là một cái chân, là máu.
Một người đàn ông đang bị thương ở vai, ngồi dựa vào bước tường, do trời tối nên Lâm Nguyệt Y không nhìn rõ là người pháp hay là người nước khác. Là một bác sĩ, nàng không nghĩ nhiều nhe vậy, việc trước mắt phải làm là cứu người đàn ông này.
Lâm Nguyệt Y dìu người đàn ông này vào trú hiên trước nhà gần đó.
Cốc cốc.
- " Excuse me, is there anyone at home, someone was injured ". ( xin hỏi, có ai ở nhà không, có người bị thương).
Trong nhà bước đi một đôi vợ chồng trung niên, họ thấy có người bị thương nêm để Lâm Nguyệt Y và người đàn ông đó vào nhà.
- " Please ask, is there a hospital recently? ". ( xin hỏi, gần đây có bệnh viện không?). Lâm Nguyệt Y hỏi.
- " recently no ". ( gần đây không có) vợ chồng ấy trả lời.
- " I"ll be back, please watch over him". ( tôi sẽ trở lại, xin hãy trông chừng anh ấy).
Nói xong Lâm Nguyệt Y mượn cây dù của vợ chồng trẻ rồi chạy một mạch ra trạm y tế, cũng may trên đường trở về khách sạn, nàng tình cờ thấy, nếu không chắc không biết cứu người đàn ông kia như thế nào.
Khi trở lại, Lâm Nguyệt Y đã mua, nhíp, dao, cồn, băng gạt, bông gòn.
Người đàn ông ấy trúng đạn ở vai, cũng không sâu lắm, nhưng do dầm mưa lâu nên ngất, cũng nhờ đó mà thuận lợi để Lâm Nguyệt Y phẩu thuật lấy viên đạn ra.
Sáng hôm sau, trời đã tạnh. Lâm Nguyệt Y dìu người đàn ông đó lên taxi rồi chở đến bệnh viện.
Khi người đàn ông đó tỉnh lại. Lâm Nguyệt Y mới thấy đỡ lo hơn. Nàng cũng đã biết người đàn ông này là người trung quốc, khi lấy giấy căn cước của anh ta làm thủ tục nhập viện.
Dưới ánh đèn của bệnh viện, khuôn mặt người đàn ông hiện lên một cách hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, sóng mũi cao vút, đôi chân mày rậm, tất cả như một kiệt tác thần linh ban xuống, vẻ đẹp lạnh lùng.
- " chào anh, anh tỉnh rồi. Anh còn nhớ anh là ai, vì sao bị thương hay không? ".
Cảm giác đau từ bả bạ xuống cánh tay, lộ ra trên mặt người đàn ông này.
- " tôi tên Cố Thiên Vũ".
Chỉ giới thiệu tên, không nói gì thêm, mãi đến một hồi, anh mới hỏi.
- " cô đã cứu tôi? ".
- " ừ, tối qua anh ngất ở con hẻm số 17 ".
- " cô đưa tôi vào bệnh viện? ". Một sự ngạt nhiên hiện lên gương mặt Cố Vũ Thiên.
- " tôi đâu nào mạnh như vậy. Hôm qua tôi dìu anh vào nhà gần đó, họ cho tôi và anh ở nhờ. Tôi đi mua dụng cụ y tế, rồi lấy đạn ra cho anh, sáng hôm nay mới đưa anh vào bệnh viện ".
- " cô là bác sĩ? ".
- " ừ, tôi là bác sĩ, xem như anh may mắn gặp tôi đấy ". Lâm Nguyệt Y mỉm cười.
Nụ cười nhẹ nhàng mà làm cho tâm tình của Cố Thiên Vũ có xíu xao động. Cô gái này đã cứu anh một mạng. Còn tốt bụng đưa anh vào bệnh viện.
Trước giờ Cố Thiên Vũ cho rằng phụ nữ là sự phiền phức, cho nên anh chẳng bao giờ phải lòng một người phụ nữ nào cả, nhưng,,,, nhưng hôm nay, người con gái này đã cứu anh cho dù chưa biết gì về anh cả. Một người con gái vừa đẹp vừa tốt bụng. Có lẽ đây là duyên phận của Lâm Nguyệt Y và Cố Thiên Vũ