áng sớm hôm sau bầu không khí nóng bức vẫn còn ngự trị trên thị trấn Lan Phương. Khi Địch công trở lại văn phòng riêng của mình sau cuộc đi bộ buổi sáng của ông, ông cảm thấy rất bực bội vì chiếc áo bằng vải bông đã ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào đôi vai rộng lớn của mình. Ông lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun từ tay áo của mình và đặt nó trên bàn làm việc. Sau đó, ông đi đến hộp đựng quần áo trong góc nhà. Sau khi đã thay đổi thành một chiếc áo mùa hè sạch sẽ bằng vải bông màu xanh, ông mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Người phụ tá vạm vỡ Mã Tông của ông đang đi qua sân đá lát của tòa án, vác theo một con lợn quay trên đôi vai của mình. Anh ta vừa đi vừa ngân nga một bài hát. Âm thanh của nó nghe có vẻ kỳ lạ giữa cái sân trống trải.
Quan án đóng cửa sổ lại và ngồi xuống bàn làm việc của ông, trên đó đặt rải rác các giấy tờ. Vừa chà sát khuôn mặt của mình, ông vừa nghĩ rằng mình phải rất hạnh phúc vào cái ngày đặc biệt này. Đôi mắt của ông tình cờ nhìn vào cái hộp nhỏ bằng gỗ mun ông đã đặt ở cuối bàn làm việc. Cái vòng tròn màu xanh ngọc trang trí trên lớp gỗ mịn màu đen tỏa ra một ánh sáng mờ đục. Khi đi dạo vào sáng nay, ông đã nhìn thấy cái hộp qua cánh cửa sổ tại một cửa hàng đồ cổ dưới phố và đã mua nó. Các vòng tròn bằng ngọc bích tạo thành hình chữ “ Thọ”, làm cho cái hộp trở thành một món quà có ý nghĩa cho một dịp như ngày hôm nay. Miền đất này đã làm cho ông cảm thấy ngột ngạt. Ông đã tự đánh mất bản thân mình. Cuộc sống ảm đạm trong một thị trấn biên giới xa xôi đã làm cho ông bồn chồn khó chịu. Ông không thể để cho những tâm trạng bực bội thường xuyên ấy biến thành bệnh trầm cảm.
Với một cử chỉ dứt khoát, ông dọn dẹp một chỗ trống trên bàn làm việc phía trước của ông bằng cách đẩy một chồng hồ sơ cồng kềnh sang một bên và vỗ tay để gọi một gia nhân. Ăn sáng sẽ giải quyết được cảm giác nôn nao của dạ dày. Sự nóng nực chắc chắn sẽ có một cái gì để giải quyết với nó, có lẽ thế. Ông nhặt một cây quạt lông lớn. Dựa lưng vào chiếc ghế bành chạm khắc bằng gỗ mun ông quạt lấy quạt để.
Cánh cửa mở ra và một ông già ốm yếu buớc vào. Ông mặc một chiếc áo dài màu xanh và đội một cái nón nhỏ màu đen che phủ mái tóc bạc của mình. Ông chúc quan án một buổi sáng tốt lành và cẩn thận đặt chiếc khay chứa đồ ăn sáng trên chiếc bàn bên cạnh. Khi ông bắt đầu đặt ấm trà cùng chiếc dĩa đựng cá muối với rau lên bàn. Địch công nói với nụ cười:
- Ông nên để cho gia nhân mang bữa sáng lại cho ta, bác Hồng! Ông cần gì phải mất công thế này?
- Tôi vừa đi ngang qua nhà bếp lúc nãy, thưa ngài. Tôi thấy Mã Tông đã tìm được ở cửa hàng lợn quay một con lợn to nhất mà tôi từng thấy!
- Phải, đó là món ăn chính cho tối nay. Nào, đưa cho tôi ấm trà đó, tôi có thể tự phục vụ cho bản thân mình! Ngồi xuống, bác Hồng!
Nhưng ông lão lắc đầu. Ông nhanh chóng rót cho quan án một tách trà nóng và đặt chén cơm trước mặt ngài. Sau đó ông mới ngồi xuống trên chiếc ghế thấp ở phía trước bàn làm việc. Ông lén lút quan sát khuôn mặt buồn rầu của Địch công. Là một người sống trong nhà họ Địch từ lúc Địch công còn là một chú bé, ông biết rằng ông chủ của mình đang có nhiều tâm trạng. Cầm đũa lên, quan án nói:
- Tôi đã không có một giấc ngủ ngon vào đêm qua, bác Hồng! Bữa ăn sáng thân mật này có thể vực dậy tinh thần của tôi.
- Đó là do khí hậu không tốt tại đây, ở Lan Phương này – lão Hồng nhận xét trong giọng nói khô khan, chính xác như mọi khi – mùa đông thì lạnh lẽo và ẩm ướt, sau đó mùa hè thì nóng như đổ lửa, cái lạnh lướt qua từ sa mạc đến vùng biên giới này. Ngài phải giữ gìn sức khỏe, thưa đại nhân. Ở đây rất dễ dàng bị cảm lạnh. Ông nhấp một ngụm trà sau đó dùng ngón tay trái quẹt qua hàm ria mép thưa thớt của mình. Sau khi đặt cốc xuống, ông lại tiếp tục:
- Đêm qua tôi thấy phòng đại nhân vẫn còn sáng đèn cho đến quá nửa đêm. Tôi hy vọng không có trường hợp quan trọng nào phát sinh?
Quan án lắc đầu:
- Không, không có gì đặc biệt. Không có gì xảy ra ở đây, bác Hồng, sau khi tôi phục hồi trật tự và luật pháp tại nơi này cách đây nửa năm ( xem truyện “Bí mật mê cung” để biết những gì đã xảy ra tại Lan Phương khi Địch công vừa đến đây nhậm chức ). Một vài trường hợp ngộ sát, một hoặc hai vụ trộm cắp, đó là tất cả! Công việc hiện nay của chúng ta chỉ gồm các việc hành chính thông thường: đăng ký sinh, kết hôn và tử vong, giải quyết các vụ tranh chấp nhỏ, thu thuế…. Rất yên bình, rất thanh bình nếu như tôi có thể nói như thế! - Ông cười, nhưng lão Hồng nhận thấy đó là một cái cười gượng gạo.
- Xin lỗi, bác Hồng – quan án nói nhanh – tôi thu hoạch được một chút gì đó, đó là tất cả. Đối với tôi thế là quá đủ. Nhưng có điều khác nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi đang rất lo lắng về các bà vợ của tôi. Cuộc sống nơi đây quá ảm đạm đối với họ. Họ hầu như không có một người phụ nữ địa phương nào để làm bạn và tại đây hầu như chẳng có gì để vui chơi giải trí. Không có sân khấu biểu diễn, không có nơi nào để đi chơi thoải mái … Và ảnh hưởng của văn hóa Tartar rất mạnh mẽ nơi đây, ngay cả những ngày lễ truyền thống của Trung Quốc hầu như không thể tìm thấy tại cái thị trấn nhỏ bé này. Đó là lý do tại sao ta rất vui mừng khi tổ chức lễ sinh nhật cho đệ nhất phu nhân của ta.
Ông lắc đầu và tiếp tục ăn trong im lặng. Sau đó ông buông đũa xuống và ngã lưng vào chiếc ghế của mình.
- Bác hỏi về việc đêm qua, bác Hồng. Phải, trong khi lục lọi trong kho lưu trữ của tòa án ta thấy có một hồ sơ đáng ngờ còn chưa được giải quyết, một vụ trộm cắp xảy ra tại địa phương này. Vụ trộm vàng nổi tiếng của Thủ quỹ Hoàng gia.
- Tại sao ngài lại quan tâm đến vụ đó, thưa đại nhân? Nó xảy ra từ năm ngoái. Trước khi ngài nhậm chức tại Lan Phương!
- Chính xác! Nó đã xảy ra vào ngày hai tháng tám năm Tỵ. Tuy nhiên, những vụ án chưa được giải quyết luôn làm ta quan tâm, bất kể nó cũ hay mới!
Lão Hồng chậm rãi gật đầu.
- Tôi nhớ đã đọc được tin này trong công báo Hoàng gia về hành vi trộm cắp đó lúc chúng ta còn ở Phổ Dương. Nó đã làm xôn xao tất cả những quan chức tại kinh thành. Thủ quỹ đã đi ngang qua nơi đây trên đường đến với Khan của người Tartar gần biên giới. Ông đặt hàng để mua một bầy ngựa Tartar tốt nhất từ Khan để cung cấp cho chuồng ngựa hoàng gia. Ông mang theo bên người 50 thỏi vàng nặng.
- Phải, và số vàng đó đã bị đánh cắp trong đêm và được thay thế bằng những thỏi chì. Kẻ trộm không bao giờ được tìm thấy và …
Có tiếng gõ cửa và Mã Tông xuất hiện với nụ cười nở rộng:
- Tôi đã mua được con lợn quay tuyệt vời nhất, thưa đại nhân!
- Ta đã nhìn thấy ngươi vác nó, Mã Tông. Chúng ta chỉ có một người khách đêm nay, một phụ nữ bạn của vợ ta và bà ta là người ăn chay. Vì vậy, sẽ có rất nhiều thịt lợn quay để lại cho các ngươi. Ngồi xuống đi. Ta đang nói chuyện với lão Hồng về các hành vi trộm cắp vàng của người thủ quỹ vào năm ngoái.
Người phụ tá cao lớn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Một người thủ quỹ Hoàng gia có nghĩa vụ phải biết làm cách nào để bảo vệ vàng của chính phủ giao phó cho anh ta – Mã Tông nhận xét một cách thờ ơ – Đó là những gì mà anh ta được trả tiền để làm! Phải, tôi nhớ trường hợp này. Không phải là một đồng nghiệp của chúng ta đã bị sa thải từ vụ án này?
- Đúng là ông ta đã bị sa thải – Địch công trả lời – không biết ai là kẻ trộm và vàng cũng không bao giờ được tìm thấy. Tuy nhiên, trường hợp này đã được điều tra rất kỹ lưỡng.
Ông đặt tay vào chồng hồ sơ trước mặt ông và nói tiếp:
- Đây là hồ sơ vụ án đó, Mã Tông, một bài học quá đắt giá. Người thẩm phán, đầu tiên đã thẩm vấn đội trưởng và sau đó là các người lính hộ tống Thủ quỹ. Ông ta lý luận rằng đối với một sự vận chuyển vàng lớn như thế chắc chắn nó sẽ được bảo vệ chặt chẽ và bí mật, chỉ duy nhất có viên Thủ quỹ biết được nhiệm vụ của mình, kẻ trộm phải là một người trong đoàn hộ tống. Hành lý của Thủ quỹ bao gồm ba hộp bằng da, giống hệt nhau về hình dạng, kích thước và màu sắc, nắp đậy của ba cái hộp cũng có ổ khóa giống hệt nhau. Chỉ có một sự khác biệt nhỏ là chiếc hộp chứa vàng một bên hơi bị nứt. Bây giờ, chỉ có một cái hộp đã bị mở ra. Hai cái hộp khác, trong đó chứa quần áo và vật dụng cá nhân của Thủ quỹ không hề bị mở ra. Đó chính là lý do tại sao thẩm phán lại nghi ngờ viên Thủ quỹ.
- Mặt khác – lão Hồng quan sát mọi người – kẻ trộm đã thay thế vàng bằng chì. Rõ ràng hắn ta hy vọng Thủ quỹ chỉ phát giác ra sự mất mát sau khi mở hộp, lúc đã vào lãnh thổ của bọn man rợ. Điều này rõ ràng chỉ ra kẻ làm việc này là một người bên ngoài. Tất cả những người trong đoàn hộ tống đều biết một quy tắc đặt ra là phải kiểm tra hộp chứa vàng trước khi đi ngủ và sáng hôm sau vào lúc thức dậy.
Địch công gật đầu.
- Chính xác là như thế. Tuy nhiên, người tiền nhiệm của ta được coi là một người rất thông minh, đã ghi chú thêm rằng kẻ trộm có thể là người bên ngoài.
Mã Tông đứng lên và đi về phía cửa sổ. Sau khi quan sát cái sân trống rỗng với đôi mắt của mình, anh cau mày và nói:
- Tôi tự hỏi những gì mà tên đội trưởng lười biếng đang làm! Anh ta nên tập luyện cho các bộ đầu của mình vào mỗi buổi sáng!
Thấy cái nhìn khó chịu của Địch công, anh vội nói nhanh:
- Xin lỗi, thưa đại nhân! Nhưng hiện nay Triệu Thái và Tào Can đang ở thủ đô để thảo luận về việc giảm số quân đồn trú của chúng ta, tôi phải chịu trách nhiệm về các bộ đầu và việc bảo vệ an ninh cho tất cả chúng ta.
Anh ngồi xuống một lần nữa và hỏi tiếp để thể hiện sự quan tâm của mình:
- Tên trộm không để lại bất kỳ manh mối nào à?
- Không – quan án trả lời cộc lốc – cái phòng mà viên Thủ quỹ trú ngụ tại tòa án của chúng ta chỉ có duy nhất một cửa ra vào và một cửa sổ. Cửa ra vào được bảo vệ suốt ngày đêm bởi bốn binh sĩ ngồi ở hành lang bên ngoài. Kẻ trộm đã đột nhập vào phòng bằng cửa sổ. Hắn xé một trong những tấm giấy, thò tay vào và bằng cách nào đó nhấc thanh ngang cài cửa.
Lão Hồng kéo tập hồ sơ dày về phía mình và đọc lướt qua nó. Ông nhìn lên và lắc đầu:
- Phải, vị thẩm phán đó đã trình bày tất cả các chứng cứ. Khi nó đã được công bố thì tất cả mọi nghi ngờ đều chỉ vào viên Thủ quỹ, y có tất cả các yếu tố của một tên kẻ cắp thành thị và đã bí mật trộm số vàng đó. Hơn nữa, y …
- Ông ta đã sai lầm – Địch công ngắt lời – cụ thể là việc điều tra của ông ta tại huyện Lan Phương.
- Tại sao lại như thế? - Mã Tông hỏi – hành vi trộm cắp được thực hiện tại đây, phải thế không?
Quán án ngồi thẳng lên.
- Đó là sự thực. Nhưng nó đã được chuẩn bị ở nơi nào đó trước khi viên Thủ quỹ đến Lan Phưong. Vì vậy, ta đã bắt đầu điều tra từ Tông Cang, một huyện lân cận của chúng ta nằm ở phía bên kia dãy núi. Thủ quỹ đã ngủ một đêm tại đó. Có người nào đó đã biết bằng cách này hay cách khác rằng ông ta có mang theo một gia tài nhỏ và nó được cất giữ trong một cái hộp bằng da có vết nứt. Đó là một thông tin quý giá đã truyền đi trước khi Thủ quỹ đến Lan Phương. Gọi người thư lại cao cấp của chúng ta, Mã Tông!
Lão Hồng có vẻ nghi ngờ. Giật mạnh chòm râu dê mỏng của mình, ông nói;
- Nếu là lý do đó, thưa đại nhân, thì tên kẻ trộm có thể biết được bí mật ở bất cứ nơi đâu trên chuyến hành trình từ lúc ra khỏi thủ đô. Hoặc thậm chí là ngay cả trước khi viên Thủ quỹ xuất phát tại thủ đô.
- Không, lão Hồng, thực tế đã chứng minh là tin tức đó chỉ bị rò rỉ ra ngoài kể từ lúc đến Tông Cang. Thủ quỹ trong lời khai chính thức của ông ta tại đây có nói rõ một bên hộp vàng bị nứt ngay trước khi ông ta đến Tông Cang. Có lẽ vì trọng lượng quá nặng của số vàng bên trong?
Mã Tông bước vào cùng với một ông già gầy gò. Người thư lại cúi mình thi lễ trước Địch công và chúc ngài một buổi sáng tốt lành. Sau đó, ông kính cẩn chờ đợi quan án ra lệnh cho ông.
- Ta đang thu thập bằng chứng về các hành vi trộm cắp vàng của Thủ quỹ Hoàng gia – Địch công nói với ông – Ta muốn ngươi đi đến Tông Cang và đến quán trọ nơi người Thủ quỹ đã nghĩ đêm trước khi đến Lan Phương. Ngươi sẽ báo cáo với tòa án tại địa phương đó và cố gắng tìm xem có một ai đó nhớ lại chuyện người Thủ quỹ đã từng đến đó. Ta muốn biết liệu Thủ quỹ có tiếp bất kỳ người khách nào vào cái đêm ông ta ở lại đó, cho dù là một cô gái địa phương được cung cấp cho anh ta, hay là một tin nhắn nào đó, tóm lại, tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta.
Ông lấy một tờ giấy trên bàn làm việc của mình và viết vài dòng giới thiệu cho người đồng nghiệp của ông tại Tông Cang. Sau khi ông đóng dấu vào tờ giấy với con dấu đỏ của tòa án, ông đưa nó cho người thư lại.
- Ngươi sẽ đi ngay bây giờ. Trong khi mã phu đang chuẩn bị ngựa cho ngươi, hãy đọc qua tờ giấy này. Ngươi cố gắng quay trở về đây vào ngày kia.
- Tôi sẽ làm tốt, thưa đại nhân.
Người thư lại cúi chào và ngay lúc đó Mã Tông hỏi ông ta:
- Ông có biết người đội trưởng bộ đầu ở đâu không?
- Anh ta đã bắt giữ một tên lang thang, thưa ngài. Có một cuộc tranh cãi dữ dội đã xảy ra trong quán rượu dưới phố đêm qua và tên lang thang đã giết chết một kẻ trấn lột chuyên nghiệp.
- Phải – Địch công cho biết – đó là một tội ác bạo lực, chuyện thường xảy ra trong thế giới ngầm, nó không cần phải có giấy tờ nhiều. Vì vậy, ngươi hãy lên đường cho sớm, chúc may mắn!
Khi người thư lại cao cấp đi khỏi, Mã Tông nói một cách chua chát:
- Ra vậy, đó là những gì mà người đội trưởng tốt của chúng ta đang làm! Bắt giữ một kẻ giết người. Mà không cần đưa ra bằng chứng tin cậy, thế đó! Nếu đồng nghiệp của tôi không tự chăm sóc bản thân mình, anh ta sẽ bị mắc bệnh từ những công việc linh tinh trong những ngày này!
- Đáng tiếc, chúng ta đã không giữ lại được Phương đô đầu – lão Hồng nhận xét – mà cái hộp nhỏ trên bàn đại nhân là gì thế, tôi nhớ chưa từng gặp nó trên bàn làm việc của ngài trước đây.
- Một cái hộp? – Địch công hỏi lại, ông chợt nhớ ra – À, chính là nó! Ta đã mua nó tại tiệm đồ cổ trên góc đường phía sau đền Khổng tử. Ta nhìn thấy nó cách đây nửa giờ lúc đang đi dạo vào buổi sáng. Ta mua nó như là một món quà nhỏ để tặng cho Đệ nhất phu nhân của ta. Ta sẽ đưa cho bà ấy vào buổi ăn tối chúc mừng sinh nhật được tổ chức vào đêm nay.
Địch công và món quà sinh nhật
Ông cầm cái hộp và đưa cho hai phụ tá của mình xem.
- Chữ “Thọ” trên nắp hộp làm cho nó thích hợp để tặng như là một món quà sinh nhật. Cái vòng tròn bằng ngọc bích này được chạm khắc rất đẹp và mang phong cách cổ - ông chỉ tay qua vai – chính xác là phong cách tương tự như những chữ được sử dụng để trang trí trên cánh cửa sổ này đây.
Ông đưa cái hộp cho Mã Tông, anh ta cầm lấy ngắm nghía sau đó nhận xét:
- Cái hộp này có kích thước phù hợp để đựng danh thiếp.
Sau đó anh để cái hộp gần với mắt và quan sát thật kỹ lưỡng.
- Đáng tiếc là có vài vết trầy xước trên nắp hộp. Một thằng ngốc nào đó lại ghi chú từ “lối vào” ở đây trên đĩa tròn của chữ “Thọ”. Và ở phía đối diện hắn lại viết một cái gì đó giống như là “bên dưới”. Hãy đưa nó cho tôi, thưa đại nhân. Sau phiên tòa tôi sẽ mang nó đến cho một người thợ thủ công tôi quen biết gần cổng thành phía Nam. Anh ta sẽ đánh bóng lại cái nắp như mới.
- Phải, đó là một ý kiến không tồi. Ngươi đang tìm kiếm cái gì thế?
Mã Tông tình cờ mở nắp hộp. Bây giờ anh đang rà soát phía bên tronghộp.
- Có một mảnh giấy nhỏ bị mắc kẹt ở đây – anh lẩm bẩm.
- Chắc là giá tiền cái hộp – quan án nói - lột bỏ nó đi, được không ?
Người phụ tá của ông đặt móng tay của mình dưới góc tờ giấy. Đột nhiên anh ta nhìn lên:
- Không, không phải là giấy ghi giá tiền, thưa đại nhân. Tôi thấy có hai dòng chữ ngược nhau và viết bằng mực đỏ. Tốt, để xem nó viết gì. Bây giờ có thể lấy nó ra. Chữ viết vụng về. Tôi không thể đọc được nó.
Anh đưa mảnh giấy nhỏ cho quan án, ông nhíu đôi lông mày rậm của mình và đọc to lên:
- Tôi đang chết vì đói và khát, hãy đến và cứu tôi ra khỏi đây. Ngọc. Ngày mười hai tháng chín năm Tỵ.
Quan án nhìn lên và tỏ vẻ khó chịu.
- Tại sao lại dán một điều ngớ ngẩn như thế vào bên trong cái hộp này?
- Có lẽ nó không phải trò đùa, thưa đại nhân! – Mã Tông hào hứng nói - Một cô gái tên là Ngọc và chắc chắn là một thiếu nữ xinh đẹp! Cô ta bị bắt cóc, tất nhiên!
Lão Hồng mỉm cười khoan dung. Ông đã quá quen với những đam mê của Mã Tông. Ông lặng lẽ nói:
- Anh luôn sẵn sàng để làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh bạn Mã Tông. Nhưng điều này rõ ràng chỉ là một mảnh giấy rách từ trang giấy của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, hoặc một vở kịch nào đó.
- Vô lý! - Mã Tông giận dỗi nói – Người thiếu nữ nghèo đã viết nó bằng máu của chính mình, sau đó đặt nó vào bên trong cái hộp này và ném nó ra ngoài cửa sổ của căn phòng cô ta đang bị giam cầm như một lời kêu cứu. Các dòng chữ vẫn còn ướt, và khi cái hộp rơi xuống đất nó đã bị bùn đất bao phủ. Nó đã xảy ra gần một năm trước đây, nhưng điều này không phải là lý do chúng ta để những tên vô lại đã làm cô ấy chết đói có thể thoát khỏi sự trừng phạt!
Quay sang quan án, anh hỏi hớn hở:
- Ngài nghĩ thế nào, thưa đại nhân?
Địch công dọn sạch các mẫu thức ăn thừa trên bàn làm việc của mình và kiểm tra lại xem nó đã sạch hết chưa. Ông nhìn lên:
- Lý do của ngươi đưa ra rất thông minh, Mã Tông. Tuy nhiên ta đồng ý với lão Hồng. Nếu đây thực sự là một thông điệp cầu cứu, sau đó…
Ông quay lại và nhìn ra cửa:
- Vào đi!
Đội trưởng bước vào và nhanh chóng cúi chào. Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên gương mặt thô lỗ của anh ta, được bao quanh bởi hàm râu quai nón.
- Tôi xin báo cáo việc tôi đã bắt giữ một kẻ giết người, thưa đại nhân. Một kẻ lang thang được gọi là A Lưu. Anh ta đã giết một kẻ trấn lột tại địa phương đêm qua sau một cuộc tranh cãi trong…
- Phải, người thư lại đã nói với ta rồi. Làm tốt lắm, đội trưởng! Ta sẽ nghe trường hợp này trong phiên tòa buổi sáng. Có nhân chứng không?
- Quá dư thừa, thưa đại nhân! Chủ quán, hai tên cờ bạc và …
- Tốt. Ta muốn họ có mặt tại tòa án.
Sau khi đội trưởng lui ra, Địch công đứng lên. Ông nhặt cái hộp gỗ mun và trầm ngâm quan sát nó, dùng tay cân thử trọng lượng. sau đó ông đút vào tay áo của mình.
- Chúng ta sẽ điều tra về bức thông điệp trong chiếc hộp này – ông nói với hai người phụ tá – chúng ta có một giờ hay hơn trước khi phiên tòa buổi sáng bắt đầu. Không biết vấn đề của tin nhắn là gì nhưng nó đã làm hỏng điềm lành của một món quà sinh nhật. Vì vậy, ta quay trở lại cửa hàng đồ cổ để chọn một món quà khác. Sau đó sẽ hỏi người chủ tiệm bằng cách nào ông ta có cái hộp đó. Lão Hồng, ông đi đến nơi lưu trữ hồ sơ của huyện và xác minh xem trong tháng chín của năm Tỵ có một người phụ nữ nào tên Ngọc đã được báo cáo là mất tích hay không. Mã Tông đi cùng ta đến cửa hàng đồ cổ. Nó gần đây nên chúng ta sẽ đi bộ tới đó.