nh nhìn chằm chằm vào chỗ con ma vừa hiện ra. Sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu anh là vào đêm trước bóng ma đã dẫn anh đến con đường ẩn. Như vậy con ma đó bây giờ… Anh chạy tiếp trên con đường.
- Anh Triệu, tôi…
Tiếng của Xuân Vân gọi từ phía sau. Đột nhiên bóng ma đưa cả hai tay lên khỏi đầu của nó. Ánh trăng chiếu xuyên qua ống tay áo dài màu bạc của bóng ma. Mã Tông dừng lại đột ngột, anh không biết phải làm gì trước cử chỉ đe dọa của bóng ma. Cô gái từ đâu chạy tới sau lưng anh. Tại thời điểm đó một mảng tường phía trước đổ sụp xuống, chỉ cách bàn chân anh vài tấc.
Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đứng bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khối lượng gạch vỡ sụp đổ phía trước con đường
- Đã xảy ra việc gì...? Cái gì thế...? – cô gái thở hổn hển phía sau.
- Điều này dành cho chúng ta! - anh rít lên – Đứng tại đó!
Anh nhanh chóng trèo lên đống gạch. Từ đó anh có thể nắm các chỗ nhô ra để leo lên bức tường. Anh leo lên, trèo lên đầu tường và nhảy xuống sân sau của ngôi đền, chỉ vừa kịp thoáng thấy một hình dạng màu đen biến mất qua cánh cửa sau của hội trường chính.
Mã Tông chạy đến cửa, gần như vừa chạy vừa bò và nhanh chóng len lỏi vào bên trong. Anh cúi xuống dựa lưng vào tường, chui tọt vào cánh cửa bên phải sẵn sàng chụp lấy đôi chân kẻ nào đó đang đứng rình bên trong. Nhưng không có gì khuấy động trong bóng tối. Anh cẩn thận khám phá không gian xung quanh bằng cách đưa tay ra mò mẫm nhưng chẳng thấy gì. Ở tận cuối hành lang anh nhìn thấy một ánh sáng mờ nhạt. Đó có lẽ là từ cửa lưới mắt cáo trên sáu cánh cửa ra vào chính. Một lần nữa anh lại ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm, khủng khiếp của ngày hôm trước. Âm thanh duy nhất anh nghe được chỉ là tiếng đập cánh của một con dơi đang sợ hãi. Tuy nhiên, kẻ giết người đang có mặt tại đây, ở một nơi nào đó trong đại sảnh tối tăm này. Tại đây chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến giữa họ. Anh mỉm cười một cách ảm đạm khi nghĩ rằng anh đang có lợi thế, mặc kệ kẻ thù được trang bị vũ khí. Đối với Mã Tông những cuộc chiến trong bóng tối như thế này đã thường xuyên xảy ra khi anh còn là “ nghĩa hiệp rừng xanh “ và anh biết tất cả mọi thủ đoạn. Và nhờ chuyến viếng thăm trước đây của anh đến ngôi đền cùng bản sơ đồ của XuânVân, nên anh đã có một phác thảo trong đầu về địa hình nơi đây.
Với một sự cẩn thận tối đa, anh bò dọc theo tường tiến từng bước ở phía góc bên trái, vai phải sượt trên bề mặt tường, cơ bắp căng thẳng chuẩn bị cho những hành động bộc phát, đôi tai căng thẳng nghe ngóng mọi âm thanh phát ra.
Đến góc nhà, bàn tay trái mò mẫm về phía trước đột nhiên vướng vào một mảnh vải. Anh bắn mình về phía trước, vươn dài cánh tay ra để tóm lấy đôi chân của đối thủ. Nhưng không có gì và anh đập mạnh đầu vào tường. Còn đang choáng váng vì cú va chạm anh nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vã phía trước. Sau đó có tiếng kim loại trượt trên nền đá. Điều đó có nghĩa là đối thủ của anh có một thanh gươm. Anh vẫn còn nằm bất động tại đó. Sau đó mò mẫm và hiểu được những gì đang xảy ra. Cái mà anh tưởng là một mảnh áo của người nào đó hóa ra chỉ là một đám mạng nhện khô cứng vì dính đầy bụi bẩn.
Đầu óc của anh đang quay cuồng nhưng anh biết rằng mình phải chạy thật xa ra khỏi cái góc đó càng nhanh càng tốt. Cánh cửa phụ dẫn đến các căn phòng của các tu sĩ không xa nơi đây. Sau khi anh bò dọc theo bức tường một thời gian, những ngón tay anh đã chạm vào bề mặt thô ráp của các tấm gỗ. Đây là nơi để cất giữ các vũ khí dùng cho nghi lễ. Phải, anh sờ thấy hai cái cán. Hai cây mâu vẫn còn tại đó. Nhưng ngoài hai cây mâu này thì không còn gì cả. Bây giờ anh đã biết vũ khí của đối thủ: đó là cây rìu Tartar thứ hai.. Anh mỉm một nụ cười châm biếm khi nghĩ rằng mình rất may mắn. Đối với cây rìu, đó không phải là một vũ khí nhẹ để sử dụng cho một cuộc chiến trong bóng tối nhưng cây mâu là một vũ khí tuyệt vời. Anh biết cách sử dụng một cây mâu thế nào trong vòng mười bước chân, mũi nhọn của nó dễ dàng đâm xuyên qua áo giáp bằng da, lưỡi dao sắc bén bên dưới dễ dàng chia đôi hộp sọ và cái móc độc ác có thể kéo ngã một kỵ sĩ từ con ngựa của anh ta hoặc móc vào chân một người lính đang chạy trốn. Và anh đang có hai cây mâu trong tay, một cây dùng để chiến đấu và cây kia để dọ thám và đặt một cái bẫy. Anh đứng thẳng lên và lấy hai cây mâu một cách yên lặng từ giá đỡ chứa vũ khí. Trong khi đứng bất động, chờ đợi cho cơn đau đầu lắng xuống, anh cố gắng để định hướng cho mình. Nơi anh đang đứng bây giờ là cây cột cuối cùng của hàng cột phía bên trái của lối vào. Trên bàn tay trái của anh là khoảng không gian trống trước bàn thờ. Anh cầm cây mâu trong tay phải và dùng nó để dò dẫm khoảng không gian trên sàn nhà. Khi đã xác định rằng không có ai trong khoảng không gian hẹp giữa các hàng cột và bức tường anh quay lại. Giữ thẳng đứng hai cây mâu trong tay anh nhón chân đi đến trung tâm của đại sảnh và đứng đó đối mặt với lối vào.
Các hình chữ nhật của sáu tấm lưới mắt cáo hiện ra rõ ràng. Tất nhiên người đàn ông kia sẽ tránh đứng ở ngay trung tâm đại sảnh giữa hai hàng cột vì hắn ta sẽ bị phát hiện khi bóng của hắn sẽ chắn ánh sáng của cửa ra vào. Hắn ta phải trốn trong không gian phía sau hàng cột bên phải của cửa ra vào, bên trái của Mã Tông. Một nụ cười hài lòng hiện ra trên khuôn mặt anh.
Anh bước chậm rãi từng bước một về bên trái cho đến khi anh đi đến cây cột cuối cùng. Anh đứng trước cây cột và dựng cây mâu thẳng đứng dưới đất, vịn nó bằng tay trái. Tay kia anh cầm chắc cây mâu còn lại. Bây giờ anh sẽ đá cây mâu đang dựng đứng đó để nó kêu vang trong khoảng không gian phía sau những cây cột. Đối thủ của anh sẽ đi ra và bóng của hắn sẽ hiện trên cánh cửa ra vào. Sau đó anh có thể tấn công hắn với cây mâu đang cầm trên tay.
Cùng một lúc anh nín thở. Anh nghĩ rằng mình nghe được một tiếng động nhỏ ở phía bên kia cây cột anh đang đối mặt. Đột nhiên một bóng đen bắn về phía trước đánh bật cây mâu anh đang cầm trong tay phải sang một bên và lao về phía cánh cửa lưới, Mã Tông phóng cây mâu về phía trước nhưng anh đã quá muộn, bóng đen bỏ chạy vượt qua khỏi tầm tay. Với một lời nguyền rủa, Mã Tông thả rơi cây mâu đang cầm trong tay trái và chạy theo hắn ta. Bóng đen dừng lại trước cửa. Một vật nặng rít qua đầu Mã Tông và rơi xoảng xuống sàn nhà phía sau anh. Sau đó, người đàn ông đá tung cánh cửa ra vào. Mã Tông tung mình về phía trước để chụp hắn ta nhưng đôi chân anh vướng vào một sợi dây thừng trên sàn nhà và anh ngã đập mặt xuống nền nhà. Sau khi anh lồm cồm bò dậy, anh xông ra cánh cửa ra vào chạy đến sân trước và chỉ nhìn thoáng qua một bóng đen đã di chuyển qua cánh cổng đền. Khi anh chạy đến đó chỉ còn nghe âm thanh yếu ớt của tiếng bước chân trên bậc thang rất xa bên dưới. Đối thủ của anh đã trốn thoát.
Buông ra một tràng nguyền rủa, anh lau máu trên mặt. Một cục u lớn đã hình thành trước trán. Anh đi vào bên trong và lấy cây mâu. Trút tất cả bực dọc vào những nhát chém, anh phá vỡ tan nát cả sáu cánh cửa gỗ. Bây giờ anh đã biết đôi chân của mình lúc nãy thực tế đã vướng vào một cái thang dây làm bằng lụa mỏng rất chắc chắn. Ở một đầu nó được buộc vào hai cái móc sắt lớn. Tiếp tục đi vào, ở chân cây cột cuối cùng là cây rìu Tartar còn lại lúc nãy được ném vào anh.
Anh rời hội trường bằng cổng sau, Xuân Vân đang ngồi chồm hổm trên bức tường, siết chặt cây đèn lồng trong tay. Anh leo lên, hôn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô và giúp cô leo xuống phía bên kia.
- Thằng chó khốn kiếp đã chạy thoát, Công Chúa! Cô có nhìn thấy con ma?
- Một con ma? Không, tôi chẳng thấy gì cả. Tôi đang sợ tái xanh cả mặt đây. Nhìn anh trông khiếp quá! Lại đây, để tôi lau mặt cho anh!
- Đừng bận tâm. Tôi sẽ đưa cô về Tu viện, sau đó sẽ có một cái nhìn xung quanh lần cuối để tìm kiếm con ma đáng nguyền rủa.
Anh đặt cánh tay lên vai cô và đưa cô quay lại Tu viện.
- Cô sẽ nhìn thấy tôi, Công Chúa, vào một ngày gần đây! - Anh nói.
Đẩy cô vào bên trong anh nhìn thoáng qua khu vực nhà ở của Tu viện trưởng, Các cửa sổ đã tối đen.
Anh phủi quần và quay trở lại nơi anh đã nhìn thấy Phương ngồi trên thân cây. Anh huýt lên một tiếng sáo chói tay với hai ngón tay của mình. Tiếng cú kêu là câu trả lời duy nhất. Với một cái cau mày lo lắng, anh thắp đèn lồng và bắt đầu tìm kiếm một cách cẩn thận các bụi rậm, tức giận nguyền rủa khi các cây gai xé rách quần của mình. Anh biết rằng Phương sẽ không bao giờ đi xa nơi đang canh gác của anh ta.
Anh vật lộn với một đám hoa hồng dại, cố hết sức vẹt nó ra, để đi đến một nhóm cây thuỷ tùng cao. Khi anh bắt đầu vượt qua nó thì chân phải anh dẫm vào một cái lỗ và ngã đập mặt vào một tảng đá tròn.
- Đó là lần thứ ba trong đêm này! – anh lẩm bẩm khi lồm cồm bò dậy.
Với một tiếng thở dài, anh nhặt đèn lồng và thắp sáng nó với bùi nhùi của mình. Đột nhiên, anh thở hổn hển. Những gì anh nhìn thấy trên một tảng đá mọc đầy rêu là cái đầu bị cắt đứt của một người đàn ông.
Một cảm giác co thắt nơi dạ dày của anh, anh chiếu ánh sáng trên khuôn mặt méo mó của cái đầu. Sau đó, anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
- Tạ ơn Thượng đế! - Đó không phải là Phương. Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ với anh.
Anh nhìn qua cái lỗ. Nó vừa mới được đào, một đống đất nhỏ ẩm ướt nằm bên cạnh. Anh nhìn chằm chằm vào cái vật rùng rợn dưới chân mình.
- Trời đất thánh thần ơi! Đó là đầu của Giang, được tên giết người chôn ở đây! Nhưng tại sao hắn ta lại đào nó lên một lần nữa?
Anh giơ cao ngọn đèn lồng và kiểm tra cây thuỷ tùng. Một người đàn ông nằm co quắp trên cỏ cạnh đó, bên cạnh là chiếc mũ bảo hiểm của bộ đầu bị đập nát. Với một tiếng nguyền rủa, Mã Tông cúi xuống sờ vào ngực anh ta. Phương vẫn còn sống.
Mã Tông cẩn thận xoay đầu của người đàn ông bất tỉnh. Có một vết thương phía sau hộp sọ của anh ta. Anh đưa ngón tay sờ vào vết thương dưới mái tóc rối.
- Đó là một cú đánh chí mạng – anh lẩm bẩm – nhưng theo như tôi thấy thì nó không gây hại cho hộp sọ của anh ta. Chiếc mũ bảo hiểm rất chắc chắn đã đỡ được cú đánh. Có rất nhiều máu nhưng điều đó là tất nhiên khi bị một vết thương như thế này.
Anh nhặt chiếc mũ bảo hiểm.
- Phải, tên khốn đã đánh lén anh ta với cây rìu Tartar. Cái mũ có thể cứu cuộc sống của Phương nhưng không được để mất thời gian. Tôi phải lập tức đi ngay đến Tu viện và lục soát tủ thuốc của bà ta.
Anh chạy xuống con đường dẫn đến Tu viện.
Sau khi anh đã dùng một viên gạch đập trên cánh cổng một lúc khá lâu cánh cửa nhỏ trên cổng mở ra. Thông qua lưới sắt anh nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Xuân Vân và phía sau là Tu viện trưởng. Anh cúi xuống lấy giấy tờ tuỳ thân của mình từ đôi giày đang mang. Giơ nó lên trước cánh cửa lưới, anh nói với Tu viện trưởng:
- Tôi là Mã Tông, một trong những phụ tá của Địch công, thưa Tu viện trưởng. Tôi tìm thấy trong rừng một người bị thương cần được chăm sóc y tế ngay lập tức.
- Mở cửa – Tu viện trưởng nói với cô gái.
Trong sân Mã Tông giải thích tình hình với Tu viện trưởng.
Bà gật đầu nghiêm trọng và nói:
- Cũng may là tôi có đầy đủ thuốc men tại đây. Trị bệnh và trị thương là một phần nhiệm vụ của người tu hành chúng tôi. Người giúp việc sẽ đưa anh vào bếp. Tấm liếp bằng tre có thể thay thế cho cái cáng. Cô ta sẽ giúp anh đưa người bị thương đến đây, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ. Tôi sẽ chăm sóc cho anh ta. Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị một chiếc giường ở phòng bên.
Ngay khi họ vào nhà bếp, Xuân Vân nhìn Mã Tông với đôi mắt sáng rực.
- Đồ dối trá! – cô ta rít lên với anh.
Mã Tông không biết phải nói gì. Quan công đã rời bỏ anh! Họ lấy tấm liếp tre xuống trong im lặng. Cô nhìn sang anh và đột nhiên nói:
- Anh đúng là đồ dối trá, mặc dù…
- Tốt! – Mã Tông nói với nụ cười rộng mở - Cô rất oai hùng! Một Công Chúa thật sự!
Địch công đang ngồi trong văn phòng riêng của mình, thảo luận những hồ sơ liên quan đến việc quản lý tài chính của huyện với lão Hồng.
- Trời đất, những gì đã xảy ra với ngươi? – quan án kêu lên khi nhìn thấy cục u lớn trên trán Mã Tông và bộ quần áo rách nát, dính đầy bùn đất trên người anh – Rót cho anh ta một tách trà nóng, bác Hồng!
Mã Tông bày tỏ lòng biết ơn khi nhấm nháp tách trà nóng. Sau đó anh bắt đầu câu chuyện của mình. Anh kết luận:
- Tu viện trưởng đã rửa sạch vết thương trên đầu của Phương rất chuyên nghiệp, thưa đại nhân. Bà ta là một người phụ nữ rất mát tay. Khi bà xức thuốc mỡ trên vết thương và cho anh ta uống thuốc, Phương đã tỉnh lại. Anh ta cho biết anh ta thấy có một số dấu vết đào bới tại khu vực gần đó. Khi anh ta phát hiện ra cái đầu bị cắt đứt của Giang thì anh bị chém từ phía sau. Tu viện trưởng đã cho anh ta uống thuốc an thần và khi tôi đi khỏi thì anh ta ngủ rất ngon. Tu viện trưởng nói rằng nếu đêm nay anh ta không bị sốt thì anh ta sẽ vượt qua được.
Anh uống liền một lúc thêm bảy ly trà nữa rồi nói thêm:
- Tôi vẫn chưa nói với đội trưởng về việc người bộ đầu kia đã bị giết chết. Làm thế nào chúng ta thông báo tin tức xấu này cho những người khác?
- Bảo đội trưởng tập hợp họ lại trong nhà bảo vệ, Mã Tông. Sau đó ngươi thay mặt ta nói với họ rằng tên giết người chắc chắn sẽ bị trừng trị vì những tội ác của hắn. Thêm vào đó nói với họ rằng phải giữ bí mật vụ giết người này vì lợi ích của họ. Sau đó, ra lệnh cho đội trưởng đi đến ngôi đền với một cái cáng để lấy xác chết và cái đầu của Giang.
Mã Tông gật đầu và đi ra ngoài. Địch công âm thầm vuốt râu của mình trong một lúc lâu. Sau đó ông nói với lão Hồng:
- Chúng ta đã bị mất một người bộ đầu và người kia bị thương nặng. Chúng ta có được hai đầu mối quan trọng nhưng cái giá phải trả quá đắt, bác Hồng.
Ông đặt khuỷu tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào đống tài liệu tài chính trước mặt ông với đôi mắt vô hồn, chìm sâu vào suy nghĩ. Đột nhiên, ông ngước lên và hỏi:
- Tại sao kẻ giết người lại vội vàng như thế, hầu như tất cả cùng một lúc? Thời gian trước đây, tháng này qua tháng khác hắn ta kiên nhẫn tìm kiếm trong ngôi đền. Và bây giờ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hắn ta thực hiện hai vụ giết người và sau đó cố gắng giết Mã Tông đến hai lần, giết một bộ đầu và làm bị thương một người khác. Tại sao đột nhiên lại có sự cấp bách như thế?
Viên chấp sự lắc đầu, vẻ lo lắng hiện trên gương mặt gầy gò của ông.
- Có thể vì một lý do này hoặc lý do khác, người đàn ông đó đã trở nên tuyệt vọng, thưa ngài. Tấn công một viên chức triều đình không phải là vấn đề nhỏ. Mọi người đều biết rằng cơ quan thẩm quyền sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm thủ phạm và hắn ta sẽ bị hành quyết theo quy định của pháp luật. Đó là lý do tại sao các bộ đầu có thể đi làm nhiệm vụ của mình chỉ với một cây gậy trên tay. Nếu không có quy định chặt chẽ như thế thì ai cũng có thể cả gan tấn công bộ đầu đang thi hành nhiệm vụ, nó có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ nhân viên chúng ta, thưa ngài.
- Phải, ta đã suy nghĩ đến khía cạnh đó, lão Hồng. Đó là lý do tại sao ta nói với Mã Tông ra lệnh cho tất cả bộ đầu “ hoàn toàn im lặng”.
Quan án lại để mình chìm vào những suy tư ảm đạm.
Khi Mã Tông quay trở lại, Địch công đã tự chủ lấy bản thân. Ngồi thẳng người lên, ông nói một cách nhanh nhẹn:
- Vàng phải được giấu ở một vị trí trên cao, nếu không như thế tại sao kẻ sát nhân phải mang theo một cái thang dây. Thứ hai, chúng ta biết bây giờ có ba nhóm tham gia vào việc tìm kiếm vàng. Cụ thể: những tên giết người kẻ đã lấy cắp vàng; Giang và Trịnh San đã nhảy vào cuộc tìm kiếm và Vua của những kẻ ăn mày, người đã được hứa hẹn chia phần của Trịnh San. Như ta vừa giải thích với lão Hồng, có một điểm đã làm ta thấy khó hiểu. Đó là mức độ khẩn cấp bất ngờ của tên giết người. Ta tự hỏi liệu có thể giải thích điều đó là bởi một người hoàn toàn mới đã xâm nhập vào vụ án, một người đàn ông không liên quan gì với hành vi trộm cắp vàng. Tuy nhiên ý tưởng này chỉ dựa vào cảm giác trực quan của ta. Cuối cùng là vấn đề của bóng ma. Cho đến tối nay, ta đã bác bỏ việc con ma đó chỉ là sản phẩm tưởng tượng của những kẻ mê tín dị đoan. Mã Tông không chắc chắn lắm về việc có thực sự thấy cô ấy vào ngày hôm qua. Nhưng tối nay anh ta đã trông thấy cô ấy rõ ràng, và anh nhìn thấy cô ta tham gia một phần vào việc tấn công để giết hại anh. Vì vậy bây giờ chúng ta có trách nhiệm tìm ra lý lịch thực sự của bóng ma bí ẩn đó. Còn ý kiến của ngươi thế nào, Mã Tông?
Mã Tông ủ rũ lắc đầu.
- Không quan trọng việc cô ta là ai, thưa đại nhân, cô ta là đồng phạm với kẻ giết người. Ngày hôm qua, cô ta không phải chỉ ra con đường ẩn để giúp tôi, như ý nghĩ điên rồ của tôi. Cô ấy làm vậy chỉ để thu hút tôi đi tới góc xa của khu vườn, nơi kẻ giết người đang chờ đợi tôi ở khoảng trống phía sau bức tường bên ngoài. Khi họ nhìn thấy tôi leo xuống giếng, họ nghĩ rằng có thể giết chết tôi dưới đó và sẽ đỡ phải rắc rối khi xử lý thi thể của tôi. Tối nay, bóng ma đáng nguyền rủa đó đã khuyến khích tôi đi bộ, bằng cách làm cho tôi chú ý đến cô ta, vì vậy mà tôi sẽ không nhận thấy kẻ giết người đã làm lỏng phần trên của bức tường đổ nát. Nhưng cô ấy đã mắc một sai lầm tồi tệ khi cô ta đột nhiên giơ cao tay như là một dấu hiệu cho kẻ giết người khi tôi đã vào đúng vị trí đó. Cử chỉ ấy đã làm tôi kinh sợ. Tôi đã dừng lại và điều này đã cứu cuộc sống của tôi – chỉ một bước nữa là cuộc đời tôi đi đứt!
Địch công gật đầu. Ông xem xét các ghi chép của mình, sau đó ông hỏi:
- Ngươi có thể mô tả cho ta chi tiết về bóng ma?
- Phải, thưa đại nhân, cả hai lần tôi đều nhìn thoáng qua cô ta và cả hai lần đều từ một khoảng cách khá xa, và trong ánh trăng mờ ảo. Cô ta mặc một chiếc áo choàng bằng vải gai, tôi nghĩ rằng cô ta có một vết thương trên đầu. Nhưng cô ta cao, điều này thì tôi chắc chắn.
- Ngươi có chắc chắn rằng đó là một phụ nữ, Mã Tông?
Mã Tông vuốt ria mép của mình. Anh do dự cho biết:
- Mọi người đều nói đó là một người phụ nữ màu trắng… và đó là chiếc áo choàng dài …nhưng điều đó không tính, tất nhiên một người đàn ông cũng có thể mặc chiếc áo choàng dài của một phụ nữ… Phải, về hình dáng, tất nhiên. Hông rộng và vai hẹp. Tôi có nhìn thấy vú cô ta không à? có…hoặc… Anh lắc đầu thất vọng: “ Tôi xin lỗi, thưa đại nhân. Tôi thật sự không biết! “
- Đừng lo lắng, Mã Tông! Cái chính là bây giờ chúng ta đã biết đó là một con người bình thường bằng xương bằng thịt. Ngày mai trước tiên ngươi hãy đi đến Tu viện và xem tình hình Phương thế nào. Chúng ta sẽ gặp nhau tại đây một lần nữa sau khi ăn sáng. Chúng ta phải làm một cái gì đó và thật nhanh chóng. Kẻ giết người đang tuyệt vọng và hắn ta có thể tấn công một lần nữa bất cứ lúc nào. Mở cửa sổ, bác Hồng! Không khí quá ngột ngạt và ta sợ rằng sắp có mưa. Nó có thể rất to vào thời điểm này trong năm. Ta sẽ ở lại đây một lúc nữa để cố gắng sắp xếp suy nghĩ của ta. Chúc ngủ ngon!