Chuyến trở về Croton là sự giải thoát cho tất cả. Hai tháng ở New York đã cuốn họ vào guồng quay của những cuộc thăm hỏi, những buổi tiếp đón, những ngày dự chiêu đãi không dứt. Cú sốc tình cảm Victoria phải chịu đựng bỗng nhiên đã phá vỡ tất cả.
Lại ở cạnh nhau, trò chuyện cùng nhau, dạo chơi bên nhau như ngày xưa dần thiết lập lại tình cảm đầm ấm giữa hai chị em. Victoria có vẻ đã quên hết những gì liên quan đến New York, trừ Toby. Toby, kẻ hủy hoại mọi khát vọng, mọi mơ ước, mọi niềm tin mà trước đây với Victoria có biết bao ý nghĩa. Cô đã hy sinh tất cả vì anh ta, kể cả thanh danh của mình. Trong năm tuần ngắn ngủi sống với mối tình lãng mạn, cô đã làm tổn thương tất thảy mọi người quanh mình, nhất là cha cô. Ông không còn tỏ ra đau đớn uất nghẹn như lúc mới trở về nữa, nhưng khuôn mặt vẫn luôn u ám buồn rầu. Chỉ mình Olivia luôn cố coi những chuyện xảy ra đúng như nó có, cô dồn hết khả năng vực tinh thần hai người kia lên.
Vốn đã rất quan tâm đến cha, giờ cô càng để tâm chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất, mang cho ông thứ trà ông ưa dùng, đặt những món ăn ông thích, nghĩ những thực đơn mới thay đổi khẩu vị cho ông, ra vườn tìm hái những loài hoa ông yêu chuộng. Tuần đầu tiên, Edward tập tễnh đi trong hằn học câm lặng, gần như không nói lời nào với các con gái. Việc bán nhà máy đã sắp hoàn tất, nhưng rõ ràng trong những ngày đầu tháng Mười Một này ông chẳng bận tâm đến chuyện gì khác nữa.
Lá trên cây đã chuyển sang một màu vàng rực rỡ. Đây là mùa Olivia thích nhất ở Croton. Cô thường năn nỉ Victoria dạo chơi với cô bằng ngựa. Nhưng hầu như lúc nào, Victoria cũng trả lời rằng cô thích ô tô hơn là những con ngựa.
- Nào đi đi, đừng có quá thời thượng như thế - một buổi chiều Olivia trêu chọc Victoria, họ đã ở nhà được một tuần.
Mọi việc có vẻ đã trở lại bình thường. Ngôi nhà ở New York đã bị khóa cửa, Bertie và những người làm khác đã về với những hành lý còn lại.
- Em không thích đi ngựa cùng chị đến Kykuit sao ? Olivia gợi ý.
Victoria chẳng hào hứng chút nào.
- Không, những người nhà Rockefelle có thể đã nghe thấy rằng em chỉ là một con bé hư hỏng. Họ sẽ ném đá vào chúng ta để em nhớ rằng không bao giờ được làm nhơ nhuốc lãnh địa của họ bằng sự có mặt của em nữa.
- Victoria, xem nào ! Hãy thôi than vãn cho số phận của em đi. Đứng giữa ba và em, chị có ấn tượng như đang chứng kiến một cảnh trì trệ. Bây giờ chị muốn được nhảy lên mình ngựa và đưa em đi cùng chị.
Cuối cùng, Victoria ưng thuận. Họ không đi xa đến tận Kykuit mà chỉ thả ngựa phi nước kiệu ven sông. Trên đường về nhà, khi đã vào trong phạm vi điền trang, một con sóc từ đâu phóng qua trước mặt họ rồi nhảy phốc lên cành cây như một tia chớp. Con ngựa của Victoria chồm lên. Trong lúc Olivia chưa kịp xoay sở thì con vật đã chạy lồng kên và hất Victoria ngã bịch xuống đất, còn con ngựa phi thẳng về chuồng.
- Đấy chị thấy rồi nhé ! Chị thấy em muốn nói gì chưa ? – Victoria vừa đứng dậy vừa phủi quẩn áo – điều này chẳng bao giờ xảy ra khi em lái ô tô cả.
Cô mỉm cười.
- Em nói chẳng hợp lý gì cả. Nào trèo lên sau chị.
Olivia cúi xuống, chìa một bàn tay chắc chắn cho em. Victoria nắm chặt và đặt chân lên bàn đạp. Trong một giây cô đã ngồi sau lưng Olivia. Họ cùng phi nhanh về chuồng ngựa.
Đó là một ngày tháng Mười Một, trời giá lạnh, hai chị em run lập cập phóng vào nhà. Cả hai chạy ngay vào thư viện, lao đến bên lò sưởi, hơ tay trên ngọn lửa, cười nói kể cho cha nghe chuyến đi chơi vừa xong. Ông đáp lại bằng một nụ cười – nụ cười đầu tiên từ khi họ từ New York về - Victoria tự nhủ. Đây cũng là lần đầu tiên ông nói chuyện cùng Victoria, gần giống như một ân xá đặc biệt. Lát sau, Victoria nói điều đó với chị.
- Đừng nói chuyện ấy nữa – Olivia bảo – bây giờ tất cả đã đâu vào đấy rồi.
- Những khi chỉ có ba và em thì không như vậy đâu. Em tin chắc ba sẽ không bao giờ tha thứ cho em.
Olivia lấy từ trong tủ ra bộ váy hai chị em sẽ mặc ăn tối
- Em cứ tưởng tượng.
Nhưng cô cũng nhận thấy ba cô đã cố tỏ ra bình thản hơn bao giờ hết và bên cạnh ông, Victoria cũng tỏ ra đặc biệt biết vâng lời. Em cô ít nói hơn, không đi chơi ra ngoài nữa. Phong trào giành quyền bẩu cử cho nữ giới không còn khiến Victoria say mê – cô đã thôi không đến tham dự các cuộc hội họp. Có thể nói rằng ra khỏi cuộc phiêu lưu tồi tệ với Toby Whitticomb, Victoria đã bị làm cho yếu mềm. Cô đã mất đi sự tự tin, lòng ham thích mạ hiểm. Cũng chính vì những tính cách đó mà trong hai tháng liền cô đã mê mải trong một chuyến phiêu lưu dài, để rồi bước ra trong tan vỡ. Olivia chỉ mong muốn một điều : Victoria trở lại như ngày xưa. Rằng ba cô và em gái sẽ hòa giải một cách tốt đẹp. Chao ôi, mọi việc rồi sẽ kết thúc tốt đẹp thôi, Olivia tự nhủ. Và từ nay đến lúc đó, thật khó mà chịu đựng nổi sự u ám và câm lặng của hai người. Nhưng nỗi thất vọng đắng cay của Victoria ít ra cũng còn một khía cạnh tích cực. Chưa bao giờ hai chị em gần gũi nhau hơn thế. Họ không rời nhau nửa bước, giống như họ đang trở lại thời ấu thơ. Olivia bao bọc em trong sự yêu chiều. May mắn thay, tiếng vang của vụ xì căng đan không lan tới Croton.
Tối hôm ấy, hai chị em dùng bữa với cha. Như mọi ngày, buổi tối lặng lẽ trôi qua. Hai chị em lên giường nằm, mỗi người cầm một cuốn sách. Nửa đêm, Olivia đã chập chờn ngủ, sách vẫn cầm trong tay. Victoria quay lưng lại và ngủ say từ lúc mười rưỡi. Khuya, Olivia mở mắt, với tay tắt đèn. Than vẫn hồng trong lò sưởi, không khí ấm áp dịu dàng lan tỏa khắp phòng. Đang định ngủ lại, cô bỗng như nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt. Trong ít phút, âm thanh ấy như ru ngủ cô, nhưng rồi đột nhiên tựa bị một nhát dao trong đêm tối đâm xiên vào mình, cô thấy đau nhói. Hai lá phổi trở nên trống rỗng. Cô hoảng hốt vùng dậy, quờ tay tìm em gái theo bản năng. Bàn tay co quắp, rồi, cô chợt hiểu ra, cô đang cảm nhận sự đau đớn của em gái mình. Chốc lát, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, Olivia nhỏm dậy. Cơn đau càng lan rộng. Khi nghiêng xuống về phía em, cô kìm một tiếng hét. Sự đau đớn làm biến dạng nét mặt Victoria. Em gái cô đang bám chặt lấy thành giường, đầu gối co lên sát ngực, thở hổn hển.
- Victoria, chuyện gì vậy ? Em làm sao thế ?
Đây không phải lần đầu tiên cả hai người cùng đau đớn một lúc, và Olivia có thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra với em gái. Giống như bị một nhát kiếm đâm vào mạng sườn và lúc này, Victoria gần như mê sảng. Olivia đẩy chăn ra, ga giường đầy máu.
- Ôi, chúa ơi ! Victoria, nói với chị đi, nói cái gì đi chứ.
Máu từ đâu tuôn ra thế này ? Thứ chất lỏng màu đỏ, nhớt nhát cả thấm cả vào áo ngủ của Olivia, nhưng không phải cô bị chảy máu.
Khuôn mặt Victoria xanh nhợt như xác chết. Cô khó nhọc quay về phía Olivia, bấu chặt vào tay cô. Dường như cô đau đớn kinh khủng. Thế nhưng cô cũng cố thều thào từng từ.
- Đừng … gọi … bác sĩ …
- Nhưng tại sao ?
- Đừng – Victoria nhắc lại, đôi mắt cầu khẩn, Olivia nhìn em, toàn thân rụng rời – đỡ em vào nhà tắm.
Olivia nâng em dậy như một cái máy. Máu vẫn chảy, chảy thành dòng tối sẫm theo mỗi bước chân họ. Victoria bị chảy máu nhiều quá, Olivia không biết làm gì để cầm được máu. Cô đặt em nằm trên nền gạch, và hình như bị một cơn co thắt khủng khiếp, Victoria co rúm lại. Cô bắt đầu khóc. Olivia cũng giàn giụa nước mắt. Nỗi kinh sợ em gái mình sẽ chết cào xé lòng cô.
- Nói cho chị em làm sao đi – ( Victoria biết chuyện gì, cô cũng cảm thấy điều đó, nhưng không muốn nói ra) – nếu không chị sẽ gọi bà Bertie và bác sĩ.
- Đừng nói … Em đã có thai …
Một lần nữa, khuôn mặt Victoria lại rúm ró. Những cơn co thắt như xé ruột.
- Ôi, lạy Chúa, tại sao em không nói gì với chị ?
- Em không muốn nghĩ tới điều đó – Victoria hào hển , rồi lại khóc nức lên.
- Chị phải làm gì bây giờ ?
Olivia quỳ trên sàn, cầu xin em gái cô đừng mất hết máu mà chết. Không nghi ngờ gì nữa, chính cú ngã ngựa hồi chiều đã đã gây ra chuyện xảy thai này. Có lẽ khi mẹ cô chết, mẹ cô cũng đã từng chịu đau đớn như thế này, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Nỗi khiếp hãi bóp nghẹt trái tim cô. Nếu cô không làm gì, Victoria sẽ chết ở đây, trên nền gạch này.
- Victoria phải để chị gọi ai đó, để chị gọi.
- Không, không … ở lại đây với em. Đừng bỏ em.
Nước mắt hòa lẫn trong tiếng rên rỉ. Lúc này máu đã bao quanh cô thành vũng nhầy nhụa. Olivia lại cảm thấy một cơn đau cuộn lên và cũng lúc đó, Victoria cong người vì sự quặn thắt khủng khiếp, rồi nguyên nhân của nỗi đớn đau ấy từ từ tuột khỏi cơ thể cô. Cơn đau lui dần … Hai chị em lặng đi, kinh ngạc nhìn cái phôi thai nằm giữa hai chân Victoria. Cô lại òa khóc trong cơn hoảng loạn. Olivia bắt tay vào chăm sóc em. Máu chảy đã giảm. Olivia bọc Victoria trong một chiếc chăn. Cô dùng những khăn bông cũ trong nhà tắm để thấm máu. Victoria đang run lên với từng cơn nức nở, cô nằm co quắp trên sàn. Mặc dù đã có chiếc chăn Victoria vẫn rét run lên, răng đánh vào nhau lập cập. Sáu giờ sáng, Olivia mới hoàn tất nhiệm vụ. Cô đã lau chùi tất cả, thay chăn đệm và áo ngủ của cả hai chị em. Sau đó, rất nhẹ nhàng, bằng một sức lực không tin mình có nổi, cô bế em gái trên tay, đặt em lên giường, cuốn chăn xung quanh như cuộn một đứa trẻ.
- Sẽ ổn thôi Victoria . Chị ở đây mà. Bây giờ không gì có thể xảy đến với em nữa. Em đã bình an vô sự. Chị yêu em.
Họ không nói gì thêm về chuyện gì vừa xảy ra, về nỗi kinh hoàng mà họ vừa trải qua, về điều sỉ nhục mà gia đình sẽ phải gánh chịu nếu Victoria không bị mất đứa bé. Cho ra đời kết quả mối tình phi pháp với Toby Whitticomb sẽ mãi mãi quẳng cô bên ngoài lề xã hội. Không nghi ngờ gì về việc điều đó sẽ giết chết ba họ. giờ đây nguy cơ ấy không còn nữa. Đứa bé, chỉ vừa mới hình thành đã không còn nữa.
Olivia bỏ thêm củi vào đống than trong lò sưởi, đắp thêm cho em một cái chăn. Ngồi đầu giường, cô nhắm thật lâu gương mặt bé nhỏ xanh xao, em cô đang thiêm thiếp trong giấc ngủ trĩu nặng. Chuyện này là sao đây ? Cô tự hỏi khi nghĩ đến mẹ. Định mệnh ư ? Sự tàn nhẫn không tránh khỏi của số phận ư? Liệu tới một ngày nào đó các cô có thể có những đứa con mà không chết khi sinh nở không ? Ai có thể nói trước điều đó không ?
Bây giờ, Victoria đang ngủ li bì. Olivia khoác thêm chiếc măng tô ngoài áo ngủ. Cô gói ghém ôm vải to đãm máu và đi xuống tầng dưới. Cô quyết định sẽ đốt nó. Không may, lúc tám giờ sáng, nhà bếp đã đầy người làm. Bừa bước vào, cô đụng ngay phải Bertie.
- Cô đang cầm gì thế ? – Bà quản gia hỏi.
Olivia vội quay đi.
- Không có gì. Tôi … tôi sẽ tự lo được – cô có vẻ chắc chắn.
Chút run rẩy trong giọng nói không thoát khỏi sự lưu tâm của bà già.
- Olivia ? Cài gì đấy ?
- Không có gì đâu bác Bertie
Ánh mắt họ gặp nhau. Olivia ôm chặt cái bọc hơn.
- Vải cũ để đốt ấy mà.
Im lặng tưởng như không bao giờ kết thúc, Bertie săm soi nhìn cô, rồi cúi xuống.
- Tôi sẽ nói Petrie đốt một đống lửa ở sau nhà … và chúng ta sẽ chôn phần còn lại.
Olivia gật đầu. Cô đã làm một gói nhỏ hơn bằng mảnh vải buộc túm bốn đầu lại, chứa bên trong cái sinh linh bé nhỏ sẽ không bao giờ chào đời. Cô cũng có ý định sẽ chôn nó.
Dáng điệu sầu thảm, Bertie và Olivia chờ Petrie đốt lửa. Hai người bỏ bọc chăn vải vào đống lửa, rồi đem chôn cái gói bé bỏng dưới cái hố nhỏ đào trong đất ẩm ngoài vườn. Đứng im bên nhau, run rẩy và cóng lạnh, hai người phụ nữa đợi ngọn lửa cuốn đi tất cả. Sau nghi lễ ngắn ngủi và buồn bã ấy, một nghi lễ đáng lẽ không bao giờ được có, Bertie trìu mến đặt tay lên vai cô gái.
- Cô là đứa con gái ngoan, Olivia – bà nói bình thản - …… cô ấy sao rồi ?
Bà hiểu tất cả, ngay giây phút thấy Olivia xông thẳng vào cửa bếp
- Victoria giờ như giấy ngâm nước. Nhưng cháu xin bác, bác đừng cho cô ấy thấy là bác biết. Cháu đã hứa với cô ấy không nói gì cả.
- Được rồi. Nhưng cần phải gọi bác sĩ. Cô ấy có thể chết vì nhiễm trùng.
Trái tim Olivia run rẩy.
- Vâng, cháu sẽ gọi bác sĩ. Cháu sẽ giải thích cho Victoria.
Đôi mắt mở to bối rối, đau đáu nhìn khuôn mặt Bertie.
- Chúng ta sẽ nói gì với ba?
- Tôi không biết … cảm cúm ? – Người vú già thở dài.
Bà đã lo ngại giờ phút này. Như tất cả những người giúp việc khác, bà đã nghe thấy lời đồn đại.
- Không công bằng khi làm cho ông ấy sợ, tuy thế, cô phải nói với ông ấy sự thật.
- Ôi, cháu không thể, Bertie ! Olivia thảng thốt – làm sao cháu có thể thông báo cho ông rằng Victoria đã có thai ? Cháu thậm chí không dám nghĩ đến điều đó.
Vả lại, cảm cúm, với nguy cơ sẽ lan nhanh cùng tác hại không nhỏ của dịch bệnh cũng sẽ làm ba rất lo lằng.
- Rồi cô sẽ tìm ra giải pháp thôi , con gái yêu à !
Lát sau, Olivia lên gác xem sức khỏe em gái thế nào. Victoria đang trong trạng thái rất đáng ngại. máu lại tiếp tục chảy, cô gần như không còn ý thức. Bác sĩ được mời đến khẩn cấp, ông cho gọi ngay một xe cấp cứu đưa Victoria đến bệnh viện Tarrytown, ở đó người ta phải chuyền máu cho cô ba lần liền. Tất nhiên, không có cách gì giấu người cha tình thế này. Trong lúc từng giọt, từng giọt máu truyền vào huyết mạch trả lại sự sống cho Victoria, cô khóc không dứt, Olivia ngồi bên giường cố gắng trấn an em. Nhưng cô ích. Tủi hổ, đau đớn, tội lỗi giày xéo cô. Và nỗi thất vọng. Vì mặc dù cô điên cuồng chối bỏ anh ta, Olivia biết rằng Victoria vẫn còn yêu Toby.
Ba họ chờ ở phòng đợi hàng giờ liền. Thấy Olivia đứng trên ngưỡng cửa, ông ngước nhìn cô bằng ánh mắt không thể thấu tỏ. Bác sĩ đã trấn an ông rằng bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Sẽ không phải tiến hnahf mổ hay nạo thêm gì nữa. Sau này cô vẫn có thể sinh con được. Đứa trẻ cô đã mang thai có vẻ hơi lớn so với quá trình phát triển của thai nhi. Hya có lẽ trên thực tế co mang song thai nhưng người ta chỉ nhận ra một. Nhưng cô đã mất rất nhiều máu. Một lượng máu không thể tin nổi… Vậy là không thể nào khiến cho bất cứ ai, dù ở điền trang hay bệnh viện tin rằng Victoria đã bị cúm. Bác sĩ đã hứa với ngài Edward Henderson sự bí mật tuyệt đối. Nhưng ông chẳng thể nào tin tưởng vào lời hứa đó. Những loại chuyện như thế này cuối cùng vẫn luôn bị rò rỉ. Chỉ cần một trong mấy cô y tá ở đây nói ra cũng đủ cho vụ tai tiếng mới bùng lên như bão táp. Cái tin Victoria bị mất đứa con với Toby Whitticomb chẳng bao lâu sẽ lan đến tận New York, càng khẳng định những lời đồn đại trước đó và đóng cái đinh cuối cùng vào chiếc quan tài chôn vùi danh dự của Victoria.
- Chi bằng nó bắn chết con bé chết đi – ông não nuột, ngồi trong phòng đợi chật hẹp với Olivia.
Ông đứng lên bước ra cửa. Olivia đã quyết định ngủ lại trên chiếc giường gấp trong phòng bệnh của em, lâu bao nhiêu cũng được.
- Đừng nói chuyện đó ba – cô nhỏ nhẹ
Nhưng cô đọc được trong ánh mắt ông nỗi buồn đau sâu sắc. Và sự sợ hãi không nói nên lời khi phải thấy tên tuổi của mình bị nhấn xuống bùn.
- Ba chỉ nói sự thật. Hắn đã hủy hoại con bé. Và thành thực mà nói, chính con bé đã tự hủy hoại mình ! Nó đã là một đứa ngây thơ không thể tha thứ được. Ba tiếc rằng đã không ai có thể ngăn cản nó.
Olivia sững người. Lời khiển trách này gián tiếp giành cho cô.
- Con đã cố ba ạ.
- Ba tin chắc thế - Ông nghiến chặt răng
Đôi môi ông mím lại thành một vạch ngang như mỗi lần ông tức giận. Hôm nay, ông không chỉ tức giận. Ông lo sợ cho thanh danh của riêng mình và thanh danh của Victoria. Ông oán trách nó tại sao lại để cuốn vào một mối quan hệ ngu xuẩn như thế. Ông nhìn xuống đứa con gái còn lại, ưu tư.
- Phải cho nó kết hôn. Chỉ một đám cưới mới chấm dứt được lời đàm tiếu. Những cái lưỡi độc địa sẽ dịu bớt đi nếu câu chuyện kết thúc một cách êm đẹp.
- Hắn ta đâu thể cưới em – Olivia phản đối.
Ba hẳn cũng ngây thơ như em gái cô nếu nghĩ rằng Toby sẽ dẫn Victoria đến trước bàn thánh. Hắn đã lấy một người họ Astor.
- Không phải hắn ta, tất nhiên rồi – ba cô thừa nhận – nhưng một người khác… Nếu có một ai chấp nhận đứng giữa mắt bão. Đúng, đó sẽ là giải pháp tốt nhất cho nó.
- Victoria không muốn kết hôn, ba.Em đã nói với con như thế và đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng nó không muốn lấy ai hết. Và rằng bây giờ những người đàn ông làm em con ghê tởm. Lần này, nó nói nghiêm chỉnh đấy, con chắc chắn mà.
- Ba hiểu, sau tất cả những chuyện mà nó phải chịu đựng …
Nhất là chuyện tối hôm qua, ông nghĩ. Ông tin mình có thể hiểu, dù không cần biết kĩ chi tiết, rằng con gái ông đã bị hành hạ đau đớn. Chuyện đó, theo một cách nào đấy, cũng là một bài học cho nó.
- Nhưng, nó sẽ thay đổi ý kiến , - Ông nói thêm.
Vả lại, chuyện Victoria đồng tình hay không, với ông, ít quan trọng. Nó đã làm tổn thương ông. Nó đã sỉ nhục mọi người, cha nó và cả gia đình nó. Nó phải chuộc lại tội lỗi của mình.
- Con đừng lo lắng về chuyện đó, con gái yêu.
Ông khẽ hôn lên trán Olivia, mày nhíu lại, cô nhìn ông đi xa dần.
Bác sĩ truyền máu lần thứ tư cho Victoria, lúc đêm muộn. Ông ta đã tự hỏi không biết Victoria có thực sự tránh khỏi việc phải nạo lại không. Sáng hôm sau, Victoria vẫn còn rất yếu, nhưng tình trạng đã khá hơn. Phải thêm hai ngày trước khi cô có thể ngồi dậy trên giường và thêm hai ngày nữa để cô dám đặt chân tập đi. Cuối tuần, cô trở về trang trại, nằm trên chiếc giường sạch sẽ của mình, Olivia và Bertie vây quanh như những con ong chuyên cần. Được ăn uống, chăm sóc, chiều chuộng cô đã thấy khỏe hơn nhiều. Edward Henderson phải đi New York để ký kết hợp đồng bán xưởng thép. John Waston và Charles Dawson đưa ông đến ăn ở câu lạc bộ đại học. Họ đi ngang qua Toby Whitticomb, đang đứng giữa một đám thanh niên chời bời. Edward phải vận hết nghị lực để giữ vẻ bình tĩnh. John liếc mắt trông chừng, hỏi ông có được khỏe không, và Edward gật đầu, cắn chặt hai hàm răng. May thay, Toby và đám bạn hắn đã mau chóng rời câu lạc bộ. Gã trẻ tuổi ấy tự nguyện không chào hỏi cha của Victoria và thận trọng tránh cái nhìn của John.
Hai ngày sau, Edward trở lại Croton, hài lòng về chuyến đi New York vừa xong. Lần này, ông đã đặt phòng ở Waldort-Astoria. Ông không có việc gì phải ghé qua ngôi nhà riêng giây phút nào hết. Qúa nhiều chuyện đã xảy ra ở đó, quá nhiều nỗi bất hạnh đã nảy sinh ở đó. Ngoài Donavan, lái xe riêng cho ông, không một người làm nào đi theo ông.
Ông trở về trang viên mười ngày trước lễ Tạ Ơn vào một chiều Chủ Nhật. Victoria đang thong thả đi dạo trong vườn, cũng vừa lúc chiếc ô tô rẽ sang lối vào. Cô có vẻ đã hồi sức. Một hai hôm nữa cô sẽ có khả năng nghe những tin tức mà ông sẽ thông báo, người cha nhủ thầm.
Ông cho gọi cả hai con gái vào thư viện. Ông không có gì phải bí mật với Olivia, về mặt nào đó, cô sẽ ủng hộ ông, hay ít ra là ông hy vọng như vậy. Vừa bước vào phòng, Olivia cảm thấy ngay cha cô đang rất căng thẳng. Có vẻ như ông đã có một quyết định. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn ông đang muốn gửi họ sang Châu u để Victoria quên Toby đi … Cô ấy đã không nói đến hắn ta nữa. Cả lúc ở bệnh viện, cũng không một lần nhắc tên hắn ta. Tuy nhiên, Olivia tin chắc rằng Victoria vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ những suy nghĩ về hắn.
- Thế này – người cha nói ngay không rào đón – ba có chuyện nói với các con.
Ông ngừng lại một chút, nhìn hai con gái bằng ánh mắt dữ dội. Olivia cúi đầu, trong khi Victoria, đoán chừng có chuyện liên quan trực tiếp đến cô, dũng cảm chờ đợi phần tiếp theo.
Đúng vậy, Edward nhìn găm vào cô trước khi nói tiếp :
- Ở New York những điều tiếng đang vo ve ầm ĩ. Không thể vờ như không biết tới những lời đàm tiếu hay cố gắng biện minh được. Cho đến bây giờ, ba vẫn nghĩ rằng sự im lặng là câu trả lời tốt nhất cho dư luận. Thế nhưng sau lần vào viện của con, những kẻ lắm chuyện lại có dịp tốt. Và hai việc tình cờ đó đã nối tiếp nhau làm thành một câu chuyện ô nhục hơn nữa. Chuyện tai tiếng còn luôn được gã Whitticomb nuôi dưỡng, hắn vẫn khăng khăng lời kể rằng chính con đã túm lấy cổ gã, đã tấn công gã. Người ta đã miêu tả con như một ả đàng điếm. Có nhiều người chẳng tin gì những lời kể lể của Whitticomb, phần đông mọi người là thế, ba hy vọng vậy, nhưng đó không phải là vấn đề. Dù hắn có nói gì đi nữa, dù cho người ta có tin hay không tin, những điều đã thực sự xảy ra cũng chẳng đẹp đẽ gì.
- Con đã quá khờ dại, thưa ba – Victoria thừa nhận, lại một lần nữa oằn mình dưới sức nặng của cảm giác tội lỗi – Con đã sai lầm … con đã cư xử tồi tệ … nhưng con đã tưởng rằng anh ta yêu con.
- Đúng, con đã ngu dốt hơn cả những ả phóng đãng – ông kết luận nặng nề.
Ông chưa bao giờ tỏ ra dễ nổi giận như thế. Nhưng ông không thể nguôi ngoai. Trong mối oán hận còn có thêm sự uất ức vì biết mình bất lực trước những việc đã rồi. Và bây giờ, ông đã nắm được giải pháp, ông sẽ không lùi bước.
- Chúng ta không thể dừng vụ tai tiếng này, không thể bắt gã Whitticomb cam họng được. Nhưng có một khả năng mang đến địa vị khác cho con và cũng nhân dịp này cứu thanh danh của chúng ta. Ít nhất con cũng phải làm được điều đó vì chúng ta.
- Nhưng thế nào, ba ? Con sẽ làm điều ba muốn.
Cô sẵn sàng làm tất cả để chuộc lại mình trong mắt ông, để xóa đi lỗi lầm của mình. Những lời sỉ mắng không dứt, nỗi thất vọng, nỗi u uất của ba, với cô đã là một gánh nặng quá lớn.
- Ba vui mừng được biết điều đó, Victoria, con sẽ kết hôn. Đó là cách duy nhất để chấm dứt mọi điều tai tiếng. Những cái lưỡi xấu xa sẽ tìm được cái bia khác để công kích. Con đã ngây thơ khờ khạo và đã là nạn nhân tiếp theo của một gã bỉ ổi, nhưng bây giờ con có cơ may để trở thành một phụ nữ có gia đình, một vị trí đáng được tôn trọng.
Ông quan sát cô, đôi mày cau lại với cái nhìn nghiêm nghị.
- Không có tư cách cần được kính trọng ấy, không có chút hy vọng nào bắt người ta quên đi. Con sẽ bị gạt ra ngoài xã hội, chỉ một lần mà mãi mãi bị xếp vào hạng những người đàn bà dễ dãi và phải trả giá cho hậu quả của nó.
Ông đã nói trắng một cách nghiệt ngã. Hai cô con gái nhìn ông, kinh ngạc.
- Anh ta sẽ không cưới con đâu, ba – Victoria nói – Ba biết thế mà, anh ta đã nói dối con . Anh ta chưa từng có ý định cưới con làm vợ. Con đã chỉ là một trò chơi cho anh ta.
Cô thuật lại ngắn gọn lần gặp cuối cùng của cô với Toby.
- Evangeline sẽ có thêm đứa con thứ tư vào mùa xuân này. Anh ta sẽ không bỏ cô ấy đâu.
- Và như thế lại tốt hơn – Ba cô điềm nhiên – Không, tất nhiên rồi, Toby Whitticomb sẽ không lấy con, Victoria. Chẳng nghi ngờ gì chuyện đó. Ngược lại, Charles Dawson đã đồng ý cho con mang họ của anh ấy. Chúng ta đã nói chuyện rất lâu. Đó là một người đàn ông thông minh, biết lẽ phải. Một trái ti mcao quý, một tâm hồn mẫu mực. Anh ta hiểu hoàn cảnh. Anh ta không có một ảo tưởng nào về tình cảm của con đối với anh ta. Dù không biết chi tiết, nhưng anh ta ít nhiều hiểu lý do vì sao chúng ta đã phải rời New York. Chính anh ta cũng góa vợ. Anh ta đã mất đi người vợ mình yêu sâu sắc. Không bao giờ có ai thay thế được cô ấy trong trái tim anh ta, nhưng anh ta cần một người mẹ cho con trai mình.
Victoria nhìn cha, sững sờ.
- Vậy coi như con sẽ đóng vai trò đó, phải vậy không ? Mẹ của con trai anh ta, nhưng không phải người vợ trong trái tim anh ta. Ôi, ba, sao ba có thể làm như thế với con.
- Sao ta có thể à ? Ông gầm lên với giọng của một bạo chúa, một giọng kinh khiếp mà hai cô gái chưa từng nghe thấy – Thế mày, sao mày dám đặt câu hỏi ấy với ta sau khi đã dẫm thanh danh của ta xuống bùn, khi ngang nhiên làm tình nhân của một thằng đàn ông đã có vợ dưới con mắt của cả thành phố New York, rồi thì trở về đây mang theo cả cái bào thai ô nhục ? Sao mày dám làm vậy hả Victoria ? mày phải vâng lời mà không được nói một lời nào. Như thế hoặc là vào tu viện, hoặc ra đường. Tao sẽ tống mày ra khỏi cửa, không một xu.
- Được, ba hãy làm thế đi – cô la lớn, hất cằm lên – Ba sẽ không bắt được con cưới một người đàn ông mà con mới chỉ biết sơ sơ, người mà con không yêu và anh ta cũng không yêu con. Con từ chối hạ mình thành nô lệ, bị bán như một đồ vật, như một đồ gỗ ! Ba không có quyền định đoạt con theo cách này, không có quyền bàn soạn mọi việc sau lưng con với gã luật sư của ba, đưa cho anh ta cái mệnh lệnh phải cưới con. Ba phải trả bao nhiêu cho sự phục vụ này ?
Olivia hết nhìn người này sang người kia. Kinh hoàng, tuyệt vọng, cô gái tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình thế này.
- Tao không phải trả cho ai hết, Victoria. Charles là một người đàn ông hiểu biết. Anh ta chắc chắn còn nắm được tình hình tốt hơn cả bản thân mày. Mày còn gì để mà chờ đợi một hoàng tử hào hoa cưỡi bạch mã, cũng không thể cùng sống mãi dưới cùng một mái nhà với tao và chị gái mày. Không ai trong cái nhà này dám đặt chân tới New York cho đến khi địa vị của mày được điều chỉnh. Mày có món nợ với cả gia đình, Victoria. Và nhiệm vụ của mày là phải dựng lại những gì mày đã phá bỏ của chúng ta vì cách cư xử của mày.
- Cứ nhốt con lại, cạo tóc con, chém đầu con, nếu ba muốn ! Con không chịu bán mình để trả nợ cho dù đó là cái gì.
Bị buộc phải kết hôn trong mắt Victoria là điều sỉ nhục cuối cùng. Điều ghê tởm nhất vi phạm đến những lý tưởng tiến bộ của cô.
- CHúng ta đang ở năm 1913 rồi thưa ba, không phải ở thời Trung cổ - cô tiếp – ba không thể làm một điều như vậy.
- Ta sẽ không ngần ngại đâu, và mày sẽ phải tuân theo ý của ta Victoria. Nếu không, tao sẽ từ mày. Tao sẽ không cho mày hưởng thừa kế. Tao không cho phép mày hủy hoại mày, hủy hoại cuộc đời Olivia với các lý do mày là một đứa có đầu óc mạnh mẽ . Charles là một người đàn ông tốt, mày đã may mắn đấy. Nếu không có thằng bé con, không nghi ngờ rằng anh ta sẽ không bao giờ muốn có mày. Mày phải cảm ơn chúa, con gái ạ.
Victoria nhìn ông, không tin nổi vào tai mình. Ngồi bên cạnh cô, Olivia dường như cũng đang hoàn toàn thẫn thờ vì những lý do trái ngược.
- Ba nói nghiêm túc đấy chứ ? Ba sẽ tước quyền thừa kế của con nếu như con không lấy anh ta sao ?
Chắc chắn vậy, chưa bao giờ ta nghiêm túc hơn thế. Và mày sẽ phải vâng lời ta, đó là cái giá phải trả cho lỗi lầm của mày. Điều đó không quá khủng khiếp đâu. Con sẽ sống đầy đủ ở New York cùng với người chồng của mình. Một người đàn ông chính trực, với đường công danh rạng rỡ, một tương lai bảo đảm. Và tới một ngày, con sẽ cùng Olivia chia sẻ phần thừa kế ba dành cho các con, nó sẽ mang đến cho con cuộc sống thoải mái hơn. Không có cái đó, thì hãy sống nốt phần đời còn lại bằng việc lau sàn với tiền trợ cấp của gia đình và ta không nói đùa đâu. Con hãy biết vâng lời để tốt cho tất cả chúng ta. Hay ít nhất cũng là vì Olivia. Làm sao con có thể muốn chị con lại xuất hiện ở New York, trong khi người ta vẫn tiếp tục coi chị con như một thứ hèn mọn không ra gì? Con sẽ kết hôn với Charles Dawson, Victoria,cần phải như vậy. Ồ, không phải ngay lập tức, không phải ngay tuần tới. Chúng ta có thể chờ đến mùa xuân, để người ta sẽ không rêu rao được rằng … vì những lý do tất yếu, chúng ta buộc phải xoay chuyển nhanh chóng. Nhưng chúng ta sẽ thông báo đính hôn ngay sau Lễ Tạ Ơn.
Victoria tái nhợt, đứng dậy và đến bên cửa sổ, lưng quay về phía cha
- Rõ chưa nhỉ ? Ông hối thúc.
- Vâng, thưa ba. Rất rõ ràng rồi.
Vào lúc này, cô căm ghét ông cũng như Toby, cũng như Charles. Tất cả đàn ông đều như nhau. Những kẻ độc đoán, những kẻ chiếm hữu nô lệ, những kẻ buôn bán phụ nữ. Trong tâm trí họ, một người phụ nữ không đáng giá hơn một đồ đạc. Rời cửa sổ, cô nhìn thấy Olivia đang khóc. Có lẽ vì trong tương lai họ sắp phải sống chia cắt. New York không xa, nhưng cô ngờ rằng ba cô sẽ không cho phép Olivia đến thăm cô em tai tiếng. Edward khẽ vỗ vai cô gái lớn để làm cô nguôi ngoai.
- Ba rất tiếc đã bắt con chứng kiến cảnh đau lòng này. Ba tự bảo rằng sự có mặt của con sẽ thuyết phục em con biết nghe lẽ phải hơn. Ba muốn con cũng như Victoria hiểu rằng nó không có sự lựa chọn.
- Vâng, thưa ba, Olivia nhỏ nhẹ - Ba muốn tốt cho chúng con.
Là lùng thay, cú đòn tai ác đã giáng vào Victoria , đối với Olivia còn nặng nệ hơn. Chính cô là người si mê Charles Dawson, và Victoria là người coi anh như một kẻ hay can thiệp chán ngắt. Cô đánh giá cao anh, còn Victoria thậm chí không thèm nhìn anh … Sự nghiệt ngã của số phận đã muốn người cha làm tổn thương cả hai con gái đến chết mà ông không hề biết. Nhưng chẳng phải là nữ thần công lý có dải băng đen bịt mắt hay sao ?
- Bây giờ hãy lên phòng các con đi, nếu các con muốn nghỉ ngơi. – Edward gợi ý.
Lúc này, ông nói vậy là đủ rồi. Rõ ràng không thể sáng tỏ hơn. Ông đã khuất phục được Victoria . Nó có thể căm thù ông, nhưng ông biết nó sẽ chấp thuận theo ý ông.
Hai cô gái rời khỏi phòng, đầu óc mụ mẫm, chầm chậm bước từng bước lên trong im lặng. Chỉ đến khi cánh cửa phòng khép lại Victoria mới được tự do xả cơn điên dại.
- Sao ba có thể làm thế với em ? Sao ông có thể đi New York để bán em cho cái gã kém cỏi đó ? Sao ba dám thế ?
Olivia mỉm cười qua màn lệ.
- Đó không phải là gã kém cỏi. Charles là người đàn ông có trí tuệ và tử tế. Anh ấy sẽ làm em vui lòng.
- Ồ, tào lao ! Victoria la lên – Mọi người chỉ nghe ba thôi.
- Có lẽ ba nói đúng. Có lẽ em đã không còn sự lựa chọn. Cưới Charles Dawson, em sẽ trở nên được tôn trọng và …
- Em không quan tâm đến chuyện được tôn trọng hay không. Em không biết còn điều gì ngăn em lên chuyến tàu thủy đầu tiên đi Anh quốc. Em sẽ kiếm được một việc làm và em sẽ được gặp chị em nhà Pankhurst.
- Đó không phải là mấy cô đã bị tù 3 năm sao ? Một trong số họ đã bị kết án, nếu chị nhớ chính xác những gì em đã nói với chị mùa hè vừa rồi. Và em trả tiền vé thế nào? Em yêu quý, chị tin rằng ba nói đúng. Em không có sự lựa chọn.
- Nhưng ai lại muốn có một người vợ bắt buộc theo cách này chứ ? Cái anh nhà Dawson là loại đàn ông gì vậy ?
- Em đã nghe thấy lời ba giải thích rồi. Anh ấy muốn tìm mẹ cho con trai mình.
Cô kiềm chế để không nói thêm rằng chính cô cũng cảm thấy kì quặc. Olivia biết về Charles hơn Victoria, vì họ đã hơn một lần tranh luận cùng nhau. Không nghi ngờ gì chuyện anh khó có thể nuôi dạy con một mình. Tuy vậy đó không phải là điều mà cô đã tưởng mình hiểu. Đúng, tất cả đều được suy nghĩ kỹ rồi, quyết định của anh ấy có thể lạ lùng, nhưng đó là giải pháp tốt nhất cho Victoria. Nhưng Olivia, bỗng nhiên cô chẳng còn gì nữa.
- Victoria – cô thủ thỉ - ít nhất hãy cố gắng trân trọng anh ấy.
Cô không bao giờ thú nhận với ai, kể cả em gái mình, rằng cô yêu Charles. Và cô đã cố xử sự tốt. Victoria không hề biết những đớn đau mà chị cô đang phải tự vật lộn, dù điều đó thể hiện rất rõ. Bởi vì, cô quá bận tâm đến việc than khóc cho số phận của mình nên không nhận ra được nỗi âu sầu của Olivia. Tối hôm ấy, cô từ chối xuống ăn tối cùng cha.
- Nó thế nào ? – Ông hỏi khi Olivia một mình bước vào phòng ăn.
- Em bị sốc … suy sụp … Tuần qua đã không dễ dàng với nó. Em sẽ quen dần. Ba hãy cho em thời gian.
Ông gật đầu. Hết bữa ăn, ông vỗ vai Olivia.
- Chỉ có hai cha con mình ở đây. Con sẽ không cảm thấy cô đơn quá chứ ?
- Em sẽ thiếu vằng khủng khiếp đối với con. – cô nói, mắt loáng ướt.
Vĩnh viễn mất đi là một sự hụt hẫng lớn trong tâm hồn cô, nhưng không được sống cùng người em gái sinh đôi nữa, cô tưởng như không chịu đựng nổi.
- Con sẽ không bỏ ba đâu, ba. Con hứa đấy.
- Sẽ đến một ngày con ra đi. Khi vụ tai tiếng đã rơi vào quên lãng, và khi em con đã kết hôn, chúng ta sẽ quay lại New York. Ở đó, có thể con sẽ gặp chàng hoàng tử hào hoa của mình.
Ông mỉm cười, âu yếm với con, không một giây hay biết nỗi buồn ông đã đem đến cho con gái mình.
- Con không muốn một hoàng tử hào hoa, ba. Con thuộc về ngôi nhà này. Con không muốn kết hôn – cô tuyên bố với niềm tin tuyệt đối.
Edward thở dài. Ông thấy không công bằng khi kết án Olivia mãi mãi là cô gái già. Trong lúc đó, một phần ích kỷ của chính con người ông vẫn muốn giữ cô lại. Cô duy trì hoạt động của dinh cơ này một cách đáng ngưỡng mộ. Cô sẽ cai quản tài sản của ông tốt hơn hẳn, trong khi Victoria không bai giờ làm nổi.
- Ba sẽ luôn chăm nom cho con. Đó là một lời hứa. Một ngày nào đó, đất đai này sẽ trở thành của con. Ba để lại cho con điền trang Henderson, Olivia. Con có thể sống yên ả nơi đây, miền quê mà con yêu quý bao nhiêu. Ba dành cho Victoria dinh thự ở New York, nó sẽ gây dựng ở đó cùng với Charles, khi ba không sống được nữa. Còn con, con không cần …
Ông đã quyết định thay các con gái mình. Tất cả đều đã sắp xếp xong. Cô sẽ phục vụ cha cho đến ngày cuối cùng của đời ông, còn Victoria có Charles. Olivia tự hỏi cô đã làm gì chống lại ông trời mà lại xứng đáng một số phận như vậy. Cô chưa từng thực sự mơ đến việc kết hôn cùng Charles, nhưng cô không thể tưởng tượng rằng anh lại được đặt trên khay bạc để dâng cho em gái cô như là một sự trừng phạt vì những lỗi lầm của em.
- Ba sẽ cho con đến thăm em ở New York chứa ạ ? – Cô hỏi, gần như nín thở.
Cùng một lúc cô mất đi hai người quý giá, một người cô mơ ước, một người cô yêu thương hết mực. Sự hành hạ quá ác nghiệt.
- Tất nhiên, con gái yêu. Ba không có ý chia rẽ hai con. Ba chỉ muốn giúp Victoria thoát khỏi tình cảnh khủng khiếp này.
Vừa nghe cha nói, Olivia vừa cay đắng trách mình đã không biết cách tách xa em gái khỏi Toby, kẻ trogn chốc lát đã hủy hoại cuộc đời cả hai chị em cô.
- Đúng, con sẽ có thể đến thăm em lúc nào con muốn, với điều kiện là đừng hoàn toàn bỏ rơi ba.
Cô mỉm cười và choàng tay ôm lấy cha. Dòng nước mắt chầm chậm chảy trên gò má. Cô không còn ước mơ nào nữa, không còn hy vọng nào nữa. Cô sẽ là người tùy tùng bên cạnh cha cô mãi mãi. Olivia cảm tưởng như cuộc đời cô đã dừng lại ở đây.