Sáng hôm sau, khi Olivia cùng bác đầu bếp soạn lại thực đơn trong ngày, Victoria lẳng lặng chuồn khỏi nhà. Cô bảo với Bertie là cô có hẹn với 1 tiểu thư nhà Rockefeller, và 5h chiều cô sẽ về. Bertie đã sai Donovan đưa cô đi trước khi quay về làm việc của mình. Không ai nhận ra cô gái đang diện bộ cánh trắng mới, với chiếc mũ hòa hợp – may theo mẫu của Doeuille mà Olivia chưa từng mặc. Khi cô bước lên những bậc thang thư viện, ôm trong tay mấy cuốn sách sắp trả, trông cô không khác gì hình minh họa cho tạp chí thời trang. Donovan quay lại đường về nhà để đưa ông Henderson đến văn phòng John Watson.
Victoria trả sách ở chỗ cô thủ thư, 1 cô gái già với cặp kính cận. Đứng từ đó cô đã nhận ra anh, đang ngồi sau 1 bàn đọc. Ánh mắt họ giao nhau, Victoria gửi tới anh nụ cười rạng rỡ. Chỉ lát sau, họ đã tay trong tay cùng dạo bước. Bây giờ còn quá sớm nên họ không sợ gặp ai đó quen biết. Victoria chẳng có ý tưởng nào về nơi họ sẽ đến, nói đúng ra, điều đó với cô ít quan trọng, cái chính là họ đang bên nhau.
Toby đậu xe ở gần đó, chiếc Stutz anh vừa mua. Anh cười khi Victoria tuyên bố rằng cô rất thích lái xe.
- Đừng nói với anh là em không chỉ thích mà biết lái nữa nhé! – Anh hào hứng. – Em là 1 phụ nữ hiện đại thật sự. Phần lớn mọi người tự cho mình là hiện đại trong khi lại sợ tất cả những gì mới mẻ.
Anh đưa cô 1 điếu Milo. Cô nhận lấy dù hút thuốc bây giờ hơi sớm. Chiếc xe chuyển bánh. Họ từ từ đi vào khu East Side, rồi Toby cho xe dừng lại, anh nhìn cô như muốn uống trọn cả khuôn mặt, đôi mắt và tâm hồn, như muốn khắc sâu những đường nét nơi cô vào trái tim mình.
- Anh yêu em quá, Victoria, - anh thì thầm trong mái tóc cô. – Anh chưa bao giờ biết người phụ nữ nào như em.
Những lời ấy khơi dậy trong cô 1 ham muốn mãnh liệt. Và khi môi anh tìm môi cô thì tâm hồn cô hòa tan vào anh. Cô thấy mình đang cùng anh bồng bềnh giữa đại dương. Anh hôn cô thật lâu, cả 2 đều không thở nổi. Cuối cùng anh buông cô ra, dựa vào ghế, dường như hoảng hốt:
- Em làm anh phát điên. Anh muốn chết đi được nếu có thể bắt cóc em đi khỏi đây, đưa em tới Canada, Mexico … hay tới Achentina … Đúng vậy, vẻ đẹp của em là để dành cho những thiên đường xa xôi ấy. Bãi biển rực nắng, âm nhạc, những nụ hôn, những sự ve vuốt …
Anh lại hôn cô, xiết chặt cô như muốn làm cô ngộp thở. Lần này lại là cô đẩy lui anh ra, tâm trí rối bời, cô muốn được đắm mình trong đôi mắt sâu thẳm của Toby.
Nếu anh yêu cầu cô ra đi với anh ngay bây giờ, cô cũng sẽ chẳng chút ngại ngần. Xa anh dù chỉ 1 ngày thôi cũng quá sức chịu đựng của cô.
Anh mỉm cười như chợt nhớ ra điều gì đó.
- Anh có 1 ý này, - anh vừa nói vừa khởi động xe. – Anh biết hôm nay chúng ta sẽ đi đâu rồi. 1 nơi mà đã nhiều năm nay anh chứ tới thăm lại.
Anh rẽ ở 1 góc phố và cho xe thẳng tiến về phía bắc.
- Đó là đâu vậy?
Anh đưa cho cô bình rượu bạc, cô đón lấy và nhấp 1 ngụm nhỏ vì không muốn làm anh thất vọng. Cổ họng cô rất rát bỏng nhưng chỉ trong chốc lát cô thấy ngay tác dụng tốt lành của nó.
- 1 nơi bí mật, - anh đáp, đầy bí hiểm.
Chốc chốc anh lại đưa mắt nhìn cô, say mê. Định mệnh của họ là dành cho nhau, cả 2 đều biết đều đó. Họ vẫn hướng về phía bắc. Victoria lại hỏi anh họ đang đi đâu. Anh vẫn không trả lời và chọc cô rằng anh đang bắt cóc cô. Cô cười phá. Cô cảm thấy thoải mái tuyệt diệu, không gợn chút lo lắng. Anh dừng xe để lại được hôn cô. Lần thứ 2 anh đưa cô bình rượu. Nhưng tới lần thứ 3, cô từ chối.
- Anh luôn uống cônhắc trước bữa ăn sao?
Điều đó làm cô ngạc nhiên. Những người bạn của ba cô cũng hay uống rượu, nhất là ông John Watson, ông luôn mang theo 1 bình dẹt vào mùa đông. Nhưng hôm nay trời không lạnh và rượu đã làm vẩn đục đôi chút sự hào hứng của 2 người.
- Sáng nay anh đã rất căng thẳng, - anh thú nhận. – Anh đã tự nhủ là mình dứt khoát sẽ đến. Lúc đến chỗ hẹn của chúng mình, đầu gối anh run lên.
Lời anh nói giống như 1 người rất dễ bị tổn thương, 1 người đang quá yêu khiến Victoria bỗng nhiên thấy mình đã trưởng thành thật sự. Được 1 người đàn ông 32 tuổi yêu nhiều đến thế, có cảm giác thật thích thú. Cho dù việc đi chơi với anh bị cấm đoán. Cho dù những tai tiếng người ta khoác vào anh như 1 gã Don Juan. Ngược lại, điều đó chỉ như thêm chút vị cay nồng cho cuộc bỏ trốn của 2 người. Vả lại những lời xì xào đúng ra cũng chẳng có gì khiến cô bận tâm. Victoria không coi Toby như 1 người đã có vợ. Điều đó không còn quan trọng nữa kể từ khi anh quyết định sẽ yêu cầu li dị. Anh đã nói với cô rằng cuộc hôn nhân này là 1 sai lầm vô cùng nghiêm trọng, rằng anh đã bỏ phí 5 năm cuộc đời mình. Victoria đã tin anh ta. Mặc kệ những lời cảnh báo của chị gái, ý nghĩ rằng vụ ly hôn của 1 người trong dòng họ Astor sẽ gây nên 1 scandal thế kỷ chẳng 1 lần thoáng qua trong trí Victoria.
Bây giờ họ đã ở phía bắc thành phố. Những ngôi nhà be bé đơn giản, vuông vắn, nằm rải rác trên những cánh đồng nhỏ, gần như cuộc sống nơi thôn dã. 20 phút sau khi rời khỏi thư viện, chiếc Stutz dừng lại trước cổng 1 ngôi nhà trắng xinh xắn, tường và mái leo kín những dây trường xuân, bao quanh là hàng rào gỗ sơn sơ sài.
- Chuyện gì vậy? – Victoria vui vẻ, tự hỏi không biết họ sắp vào thăm ai đây.
- Ngôi nhà trong mơ của anh.
Miệng mỉm cười, anh đi vòng qua xe để mở cửa cho cô. Cô bước xuống, ngần ngại, còn anh với tay lấy chiếc giỏ đựng đồ ăn dã ngoại, trong đó anh đã đựng đầy những thực phẩm hảo hạng: trứng cá, sâm banh, và 1 chiếc bánh gatô nhỏ mà anh bảo đã xoáy trộm được trong bếp. Victoria nhìn anh lấy từ túi áo ra 1 chiếc chìa khóa.
- Căn nhà này của ai vậy?
Cô không hề cảm thấy sợ chút nào. Chỉ tò mò. Cô hơi bỡ ngỡ vì không biết nơi mình đang đứng là đâu. Cô thận trọng bước theo Toby đến tận lối vào. Anh tra chìa, xoay khóa. Cánh cửa mở ra trước 1 sảnh nhỏ, dẫn tới 1 phòng khách có diện tích khiêm tốn, bài trí đơn giản nhưng có thẩm mỹ. Không hào nhoáng xa hoa, căn nhà vẫn có thể mang lại cho họ 1 buổi chiều dễ chịu. Toby không để cô kịp bước vào. Anh nhào về phía cô, ôm chầm lấy cô, gạt những lọn tóc đen vương trên má cô, cảm nhận cơ thể cô ghì sát vào mình, thật gần gũi, thật mong manh đến nỗi anh không dám thở nữa, sợ rằng cô sẽ tan biến mất. Anh cúi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười với cô rồi bế bổng cô lên, bước qua cửa.
- Tới 1 ngày nào đó, em sẽ trở thành vợ anh, Victoria Henderson, anh thì thào. – Em chỉ vừa quen biết anh, nhưng rồi em sẽ thấy. Chính em sẽ là bà Whitticomb tới đây … nếu em cũng muốn điều đó.
Anh đưa cô vào phòng khách trịnh trọng và e dè như chú rẻ mới. Bờ vai rộng của anh như che kín cả không gian, cũng giống như những lời anh thốt ra, những ngôn từ giản dị mà hàm chứa bao ý nghĩa, khiến Victoria phải sửng sốt đến kinh sợ chính mình. Cô – người đã tuyên bố là kẻ thù của sự lệ thuộc trong mối quan hệ vợ chồng, người coi hôn nhân giống như 1 sự áp đặt cổ hủ đã lỗi thời, người đã khăng khăng sẽ tới sống ở Châu u, sống tự do bất chấp mọi rào cản – giờ đây chỉ có 1 mình bên người đàn ông mà cô khát khao được làm nô lệ cho anh ta. Cô biết cô đã nhầm khi đến ngôi nhà xa lạ này, nhưng cô không muốn thú nhận điều đó. Chuyện này không thể là xấu được, vì cô yêu anh bằng tất cả sức mạnh trong mình và dành cho anh 1 niềm tin tuyệt đối.
- Em yêu anh biết bao, - cô khẽ khàng.
Môi họ gắn lấy nhau. Chỉ chốc lát, họ đã đổ dài trên salon, ngấu nghiến trong những nụ hôn. Thân thể Toby mơn man trên mình cô. Cô không biết anh muốn gì ở cô, nhưng cô tin anh sẽ không khi nào làm cô đau đớn. Cô đã tưởng tượng ra niềm hạnh phúc được trọn đời cùng anh.
Toby tạm dừng những nụ hôn. Anh dịu dàng vuốt mái tóc đen dài của cô, còn cô vẫn nằm đờ đẫn, ngây dại, cổ áo phanh rộng. Anh nhỏm dậy, cầm chiếc làn đặt trong bếp, khui chai sâm banh và rót đầy 2 ly. Họ uống vài ngụm. Victoria đã cài lại nút áo. Rồi họ ra vườn chơi, không có những người láng giềng, không ai trông thấy họ. Vừa dạo bước anh vừa giải thích cho cô nghe đây là ngôi nhà anh thuê, để đôi lúc trốn tránh ràng buộc nghĩa vụ của gia đình. Chính nơi ấy, trong sự nghỉ ngơi yên bình, anh quyết định ly hôn.
- Anh không thấy thiếu vắng những đứa con sao? – Cô kéo tay anh hỏi khi họ đang trở lại ngôi nhà.
- Có chứ, tất nhiên rồi. Anh hy vọng là Evangeline sẽ cho phép anh gặp chúng. Đó là 1 cú sốc với cô ấy, nhưng anh nghĩ rằng cô ấy được nhẹ lòng. Phản ứng của 2 gia đình chắc chắn rất đáng sợ, tất nhiên …
Victoria khẽ gật. Cô bắt đầu hình dung tầm cỡ của vụ tai tiếng khó tránh khỏi sẽ nổ ra. Không thể chối cãi là ba cô sẽ giận điên người. Có lẽ dần dần cô sẽ nói chuyện với ông. Dù sao, cô cũng không bắt mình bó buộc vào những giá trị truyền thống kiểu như đám cưới. Được nhìn thấy Toby, được ở bên cạnh anh, thế là đủ. Trở về Croton-on-Hudson mới là vấn đề lúc này, cô thừa nhận. Ngay cả nếu có được những cuộc viếng thăm thực hiện bí mật. Kỳ lạ thật, làm sao mà cuộc sống có thể thay đổi chỉ trong vài ngày, thậm chí chỉ trong chốc lát như thế. Dòng chảy của đời cô bất ngờ rẽ sang 1 ngã khác.
Toby muốn biết có 1 chị em sinh đôi thì như thế nào, cô cười giòn tan kể cho anh nghe những giai thoại lý thú. 1 lần nữa anh kéo cô về phía ngôi nhà. Bước chân đến cửa, anh bắt đầu ôm ghì lấy cô. Victoria mất hẳn khái niệm về thời gian, vả lại cô cũng chẳng bận tâm đến nó.
Họ trở vào căn phòng nhỏ, trò chuyện huyên thuyên cùng nhau. Toby phục vụ thêm cho cô 1 ly sâm banh. Họ lại ôm hôn nhau, nữa, nữa, và lần này không cần hỏi ý kiến, anh nhẹ nhàng cởi bỏ áo cô. Ban đầu cô định phản đối, nhưng anh đã bắt cô im lặng bằng những nụ hôn điêu luyện và đôi tay vuốt ve khéo léo. Mãnh lực ham muốn nơi anh làm cô hoảng sợ. Cô ngả đầu ra sau trong khi môi Toby chầm chậm lướt từ miệng xuống cổ cô. Anh hôn lên ức, rồi hôn lên ngực cô. Cô khẽ run lên. Anh ôm siết lấy cô, toàn thân run rẩy vì đam mê, ánh mắt 2 người chạm nhau và họ biết rằng chỉ giây phút nữa thôi, họ sẽ ở bước ngoặt thiên định của cuộc đời. Họ bồng bềnh trong 1 thế giới khác, giây phút này và cả tương lai sẽ thuộc về họ. Tất cả, tất cả những niềm vui và nỗi buồn mà Victoria muốn chia sẻ với người đàn ông cô yêu. Đôi tay Toby đã dần trút bỏ quần áo trên người cô, anh dịu dàng bồng cô vào phòng ngủ.
Nơi đây, nắng mặt trời được lọc qua 2 lớp rèm dày, 1 quầng sáng huyền ảo bao bọc lấy 2 người. Kinh ngạc, Victoria như nghe thấy 1 điệu nhạc du dương đang ngân vang trong sâu thẳm lòng cô. Cô buông xuôi tất cả, thần trí mụ mẫm, tim đập dồn dập. Rất lâu sau, cô thấy mình vẫn nằm trong vòng tay Toby, ngất ngây, tin tưởng, không sợ hãi, không e ngại. Cô đã hiến dâng cho anh, và giờ đây, cô biết rằng cô đã thuộc về anh, mãi mãi.
Khi Toby đánh thức cô dậy, đã 5h chiều, mặt trời sắp lặn. Anh rất muốn để cô ngủ thêm nữa nhưng anh sợ sẽ gây thêm phiền toái. Gắn bó với anh, cô đã có đủ thứ lo ngại từ cái thế giới này rồi. Toby nhìn cô mặc lại quần áo, chiêm ngưỡng đôi chân dài, co eo hoàn hảo và từng cử động mềm mại của cô. Anh cảm ơn ngôi sao may mắn đã rớt xuống mình.
- Anh sẽ không bao giờ để em phải hối hận vì đã yêu anh đâu, - anh nói với cô khi 2 người chuẩn bị ra về.
Cả 2 người đều nhạc nhiên vì đã bước ấy 1 cách giản đơn và tự nhiên đến thế. Victoria không nuối tiếc vì điều đó chút nào. Ngày hôm nay, số phận cô đã hòa trộn vào cùng với số phận của anh, không thể tách rời được nữa. Họ đã gắn kết với nhau, cô và Toby, mãi mãi.
Trở về, anh để cho cô lái xe. 1 đôi lần anh phải vội túm lấy tay lái, vừa thảng thốt vừa hưng phấn. Họ cười, hát vang những bài ca, hạnh phúc như 2 đứa trẻ trên 1 con thuyền nhỏ mong manh giữa biển cả đang nổi song, tin tưởng rằng số phận sẽ đưa họ đến bến bờ an lành.
- Em yêu anh, Toby, - cô nói to và rành mạch từng tiếng khi bước xuống xe, cách nhà cô 3 quãng đường.
- Anh cũng yêu em. Rồi em sẽ thấy, tới 1 ngày, em sẽ là của anh, - anh nói với niềm tự hào. - Dù rằng anh không xứng với em.
Anh bất bình khi phải để cô xuống từ chỗ này, nhưng cần phải như vậy.
- Em đã là của anh rồi mà, - cô thì thầm.
Cô hôn lên má anh trước khi bước về phía con đường tắt, vẫn thấy chông chênh vì những tình cảm sâu nặng họ đang có với nhau, những giao ước họ đã dành cho nhau.
Cô vẫy vẫy tay, chiếc Stutz chuyển bánh, xa dần rồi khuất hẳn … Họ đã hứa sẽ gặp nhau vào ngày mai ở thư viện, và họ sẽ lại đến ngôi nhà trắng xinh xắn, tổ uyên ương của 2 người.