Mặc dù Olivia đã hứa với ba rằng tháng Sáu sẽ nghỉ ở Croton, nhưng đến thời điểm đó, cô đã không thể kiên quyết bỏ cha con Charles và Geoffrey được… Cuộc sống của họ đã hoàn toàn thay đổi trong những tuần vừa rồi. Từ cái đêm hôm ấy, cái đêm ma thuật Charles đã ôm cô trong tay anh, họ đã yêu nhau., yêu nhau mãi, hưởng thụ mật ngọt của tình yêu mà họ đã không thể sống trước đó. Geoffrey không hề bị loại trừ khỏi niềm hạnh phúc của cô. Olivia cảm thấy gần gũi với cậu bé hơn bao giờ hết. Giờ đây cô đang có tất cả những gì cô đã thầm mơ ước. Những giấc mộng riêng tư nhất của cô đã thành sự thật. Chỉ có một chi tiết thôi: chồng của cô, con trai của cô, nhẫn cưới của cô đều là của Victoria, nhưng sức mạnh vô song của niềm hạnh phúc lớn lao này đã làm cho cô quên đi điều đó. Đôi khi cô tự nhủ lòng mình rằng tất cả tình yêu, tất cả sự trìu mến mà cô dành cho họ đều do lòng tin tưởng ủy thác của Victoria. Và cũng đôi khi, cảm giác tội lỗi bao trùm cô, cho đến cả khi Charles đặt tay lên cô, khi môi anh tìm môi cô, khi vòng tay anh ôm siết lấy cô, khi đêm xuống, khi hai người cùng nhau trên chiếc giường rộng. Niềm đam mêm của họ đã đạt đến đỉnh cao mà anh chưa bao giờ biết được trước đây và chưa bao giờ ngạc nhiên về Victoria đến thế. Nhiệt tình trong cô nở rộ một cách không lường nổi. Cô không phải là một cô gái hoang dã, không phải là một người tình không thể khuất phục như anh từng tưởng tượng. Niềm khao khát trào dâng từ sâu thẳm tâm hồn cô, cô hiến dâng cho anh trọn vẹn, đầy xúc động. Cô làm dội lên trong trái tim anh một tình cảm như Olivia đã từng đem lại, anh nghĩ, nhớ những ấn tượng đầu tiên về hai chị em sinh đôi… Sự lẫn lộn xưa cũ đã mỗi ngày một mờ nhạt trong anh. Nhưng tình cảm đối với vợ mình không có gì làm anh mơ hồ nữa. Niềm vui đã thay thế cho nỗi buồn, và nỗi buồn chỉ trở lại, trỗi dậy khi mỗi buổi sáng anh rời Victoria để quay về với công việc.
Họ cười vang mỗi khi phải tự đấu tranh để chui ra khỏi giường mỗi sáng, và lại nóng lòng bên cạnh nhau mỗi tối, với niềm đam mê còn nguyên vẹn… Họ rủ nhau đi nằm ngày càng sớm hơn và phải ép mình chờ cho Geoffrey về phòng thì đôi tình nhân mới bước bốn bậc cầu thang một lên gác, vội vã thỏa mãn ham muốn của mình.
- Chúng ta thật không thể sữa chữa được nữa rồi!- Olivia cười dòn tan vào một buổi sáng khi Charles theo cô vào tận phòng tắm.
- Anh thật thô lỗ, - Olivia đỏ mặt, nhưng vẫn để mặc anh cùng bước vào bồn nước ấm áp.
Nửa giờ sau, cô chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, vẻ mơ màng, mắt long lanh. Trước khi đi làm, Charles lướt qua bên cô, ôm ngang eo lưng cô với cái nhìn đầy đam mê. Geoffrey tới trường một chút sau đó. Và khi sự im lặng lại bao trùm ngôi nhà, Olivia một lần nữa tự hỏi, phép màu nào sẽ cho cô sức mạnh để đi khỏi nơi này. Để rời xa Charles. Chỉ còn hai tháng nữa Victoria sẽ về. Trong sáu mươi ngày nữa, em cô sẽ về và đòi lại tài sản của mình. Olivia biết rõ Victoria không yêu chồng. Em cô nhắc đi nhắc lại điều đó đến nỗi cô phát sợ rồi. Một vài câu nói hàm ý của Charles, những lời nhận xét về những ngày đầu sau đám cưới, những thông tin cô có được từ Geoffrey, tất cả khẳng định những lời cam đoan của Victoria, tất cả minh chứng cho một sự kết hợp trên bề mặt, một sự sắp đặt, một hôn lễ không tồn tại. Thế mà, bây giờ, sự hòa hợp đó lại là thật, cho dù Charles không biết rằng người con gái nào trong hai chị em sinh đôi đang đem lại hạnh phúc cho anh từng đêm, từng ngày…. Khi Victoria trở về, anh sẽ không hiểu gì hết. Anh sẽ kiếm tìm mong biết được tại sao vợ anh lại một lần nữa thay đổi. Vấn đề này vẫn chưa có giải pháp. Olivia không thể làm được gì cả. Ngoài việc hãy yêu thương nồng nàn hai cong người mà số phận đã kết nối cô với họ.
Còn Charles, anh tưởng như mình đang sống trên thiên đường. Mối quan hệ giữa anh và người vợ trẻ vượt quá cả những gì anh hy vọng. Niềm đam mê giữa họ còn tràn ngập trong anh hơn cả tình yêu của anh với Susan, mặc dù anh không dám nghĩ đến điều đó.
- Chúng ta cần đến cả một năm để thích ứng với nhau,- một tối, sau khi đã yêu nhau, anh ôm Olivia trong vòng ay mình, thì thầm, - Thật sự là quá dài.
- Vâng, rất dài, - cô trả lời thẳng thắn.
Anh nhìn vào mắt cô.
- Có gì đã thay đổi trong suy nghĩ của em? Vì cái gì mà chúng ta được sống lại trong một cảnh tuyệt diệu thế này?
Vẻ mặt cô gái làm anh lo sợ. Một cái gì đó không thể định nghĩa được, một cánh của ngỏ trong trái tim… Anh ngước mắt lên trần.
- Anh nghĩ đáng lẽ rằng ta phải hài lòng và biết ơn những gì ta đang có, và đừng đòi hỏi quá.
Dường như anh đã biết. Dường như anh đã đoán ra tất cả, Olivia tự nhủ. Nhưng anh không nói thêm gì nữa. Một lát sau, anh đã ngủ ngon lành.
Anh không đặt một câu hỏi nào, ngay cả khi cô nói đã quên chỗ anh để những hóa đơn hay những dụng cụ đơn giản; chỉ là những chi tiết không đáng kể, nhưng dù sao nó cũng đủ gây tò mò. Đôi khi sự mất trí nhớ này của cô làm thằng bé Geoffrey cáu bẳn. Nhưng mặt khác, cô lại tỏ ra rất đáng yêu, rất gần gũi, điều mà hai cha con làm vẻ như không nhận ra.
Olivia quệt nước mắt khi phải rời Charles để về Croton, cuối tuần đầu tiên của tháng Sáu, ngay sau khi Geoffrey vừa bế giảng. Charles hứa sẽ đến vào thứ Bảy và Chủ Nhật. Anh đã giữ lời. Lễ kỷ niệm một năm ngày cưới của họ rơi vào Chủ Nhật. Charles quyết định sẽ ở cả ngày thứ Hai với cô để ăn mừng cho ra trò ngày kỉ niệm đầu tiên này. Edward vui mừng vì thấy quan hệ giữa hai vợ chồng con gái ông tốt đến vậy. Hạnh phúc nhảy múa trong đôi mắt họ và Bertie hơn một lần liếc cái nhìn ngạc nhiên về phía Olivia.
- Tôi không tin được điều đó… Cô hẳn phải mong muốn điều gì, chính cô ấy. Tôi không biết… một ngôi nhà lớn hơn sao?
Bà quản gia giọng bông đùa, tất nhiên rồi. Bác ấy biết Victoria được thừa kế dinh cơ ở New York của cha, còn trang trại Henderson sẽ thuộc về Olivia. Theo Bertie, sự biến mất của Olivia đã ảnh hưởng tới sức khỏe của ba cô. Thực ra trong những ngày này, Edward dương như đang được hưởng ân điển. Lá phổi đã xuống cấp, dáng vẻ ưu tư trầm mặc, đã được cải thiện một cách đặc biệt. Ông khui một chai sâm banh cho lễ kỉ niệm đám cưới vợ chồng nhà Dawson, rồi , theo thói quen, ông lên gác nghỉ sớm.
Geoffrey ngủ trong phòng cũ của hai chị em sinh đôi. Olivia bước vào, tim thắt lại. Hình ảnh cái giường rộng với những cọc trạm trổ mà cô đã cùng Victoria nằm chung suốt hai mươi mốt năm càng khiến sự vắng mặt của em đối với cô trở nên tàn nhẫn. Sự chia cắt giữa họ là vết thương không bao giờ liền miệng. Cô đã nhận được hai bức thư theo địa chỉ ngôi nhà ở Đại lộ sô Năm, như thỏa thuận. Victoria nói rằng cô đang ở một bệnh viện ở Chalons – sur- Marne, ở đó cô chăm sóc những thương binh… Một cuộc sống bi thảm trong mắt Olivia, nhưng Victoria lại có vẻ rất tán thưởng. Mặc dù đau xé lòng khi phải chia lìa, nhưng Olivia vẫn biết ơn em gái mình đã ra đi, dù chỉ trong chốc lát. Điều đó đã cho cô cơ may biết được những điều quý giá này, những khoảng khắc hạnh phúc hiếm hoi bên Charles và Geoffrey. Đêm kỉ niệm đám cưới, họ yêu nhau rất lâu, rất nồng nàn.
Sau đó, hai người im lặng bên nhau, lẳng lặng trong hạnh phúc. Rồi anh nói về chuyến du lịch trăng mật buồn bã giữa hai người trên tàu Aquatania một năm trước đây. Trái tim Olivia nhói lên khi anh tả lại nỗi cô độc. Sự thất vọng, sự mất mát của anh, và cô cũng dường như đang nhớ lại điều đó. Đúng là sự thật. Hai câu chuyện từ Charles và Victoria rất ăn khớp. Họ lại yêu nhau với những tình cảm mới. Dường như tầm hồn của họ, trái tim họ, con người họ chỉ còn là một, và lát sau, Olivia xúc động ngước mắt nhìn lên trần, cảm thấy những chiếc nhẫn của Victoria trĩu nặng trên ngón tay, cô cảm thấy mình đã thực sự kết hôn cùng Charles.
Giờ đây những gì anh dành cho cô dường như đã mang một ý nghĩa khác. Với sự trân trọng. Với sự trìu mến. Ngày trở lại New York, anh đã bắt mình dứt ra khỏi vòng tay của Olivia. Anh gần như phát khóc khi phải xa cô. Anh không thể không quay lại nhìn gương mặt cô lần nữa. Cuối cùng anh cũng lên xe. Tới Newburrg suýt nữa thì anh đã quay xe lại. Anh xử sự như một cậu học trò mới yêu. Ngay tối hôm đó, anh viết cho vợ mình một tuyên ngôn tình yêu. Olivia trào nước mắt khi nhận được thông điệp đó.
Geoffrey và cô cưỡi ngựa suốt ngày. Cậu bé đã hoàn thiện mọi kiểu cách nghi thức. Hai cô cháu cùng bước sang một bài học mới: cuộc đua vượt chướng ngại vật và cô đã dạy cậu cách thúc con ngựa nhảy lên. Charles sợ những hàng rào quá cao đối với cậu con trai, nhưng quả thật là Geoffrey đã trở thành một kỵ sĩ nhỏ hoàn hảo. Cậu bé ngạc nhiên thấy Victoria cưỡi ngựa cũng rất giỏi. Tuy vậy cô ấy không yêu những con ngựa nhiều như Olivia. Cô ngày càng làm cậu nhớ đến dì Ollie…
Thỉnh thoảng, Olivia giả vờ thay đổi tính tình. Tức là cô diễn một cảnh để Charles và Geoffrey không đoán ra sự tráo đổi. Chỉ có một điểm khác biệt: trong khi Victoria không bao giờ cảm thấy ăn năn chút nào thì Olivia bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi. Sau mỗi lần cãi cọ, cô không biết làm sao tha thứ nổi cho mình. Suốt cả ngày hôm đó, cô lại tỏ ra ân cần hơn, mềm mỏng hơn trước, cố gắng bằng những cử chỉ dịu dàng, những từ ngữ âu yếm, để có được sự xóa lỗi của Geoffrey và Charles. Bây giờ cậu bé đã rất yêu quý cô. Cậu thích được trò chuyện, được đi dạo cùng với người mẹ kế. Tuy nhiên, một hoài niệm mơ hồ về “dì Ollie”, cô gái đã biến mất, một cách kỳ quặc, vẫn làm nó suy nghĩ. Nó cảm thấy một nỗi đau buồn sâu sắc trộn lẫn với một niềm oán hận, gần giống như tình cảm đã quật ngã nó khi mẹ nó chết. Những người lớn luôn nói rằng họ yêu bạn, nhưng rồi họ lại bỏ bạn mà đi, - cậu vẫn thường nhắc đi nhắc lại điều đó. Olivia không biết làm thế nào trả lời cậu bé. Cô chỉ có thể yêu thương cậu nhiều hơn, bao bọc cậu bằng tình yêu trìu mến.
Họ cùng chờ Charles, anh sẽ đến và ở đây cùng họ tuần cuối cùng của tháng Sáu. Trước hôm Charles tới, họ lại cùng phi ngựa như mọi ngày. Trên đường về, lúc nhảy qua một con lạch, con ngựa của Olivia bị trẹo chân. Nữ kỵ sĩ không ngã, nhưng con vật bị tập tễnh, cô xuống ngựa, dẫn nó vào chuồng, tay giữ cương, theo sau là Geoffrey vẫn trên lưng ngựa. Tới chuồng ngựa, cô mới phát hiện ra con ngựa bị một mảnh đá nhỏ mắc trong móng. Cô kiếm một cái dùi đục và cố lẩy viên đá ra. Một con ngựa khác gần đó hí vang làm Olivia trệch tay và cái mũi nhọn đâm vào tay cô, ngay dưới hai ngón tay. Máu tuôn ra. Một cậu coi ngựa vội chạy đi tìm chiếc khăn bông. Robert, bác coi ngựa già dẫn con ngựa ra xa và cuối cùng tự ông cũng lấy được mảnh đá ra khỏi móng con ngựa. Geoffrey sụt sịt theo Olivia ra ngoài. Cô mở vòi và xòe bàn tay trong dòng nước.
- Cô chắc chắn sẽ phải khâu một vài mũi đẫy, cô Victoria ạ. – cậu coi ngựa nói.
Cô kiên cường nói rằng không. Cô chỉ cảm thấy hơi choáng một chút thôi. Geoffrey mang đến cho cô một cái hòm để cô ngồi xuống.
- Rồi thế nào, cô Victoria? – thằng bé hỏi.
Máu hòa lẫn với nước lạnh chảy ngoằn ngoèo trên mặt đất.
- Ừ, ổn thôi mà, cháu đừng lo.
Geofrey đưa cho cô một chiếc khăn bông sạch với sự nghiêm trang của một bác sĩ trẻ. Khi đã tự lau sạch vết thương, cô chìa tay ra cho cậu.
- Nào, bác sĩ. Băng chặt vào đi.
Cậu bé trân trân nhìn bàn tay đang xòe rộng. Olivia nhìn cậu bé, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Rồi đôi mắt nó lại dội lên khuôn mặt cô gái đang ngồi trước mặt. Trong một khoảnh khắc, thế giới của cậu lật nhào vào những điều không thực… Cô đã không nghĩ đến chuyện đó, nhưng đã quá muộn rồi. Cậu đã nhìn thấy vết bớt nâu quý giá cô đã chỉ cho cậu ngày xưa.
- Dì Ollie, - cậu thì thầm, không tin nổi, - nhưng…
Cậu đã cảm thấy những sự khác biệt. Nhưng từ đấy đến việc tưởng tượng ra rằng hai cô gái đã tráo đổi vị trí cho nhau… Trong một thời gian lâu như thế…
- Nhưng còn cô…
Cậu im bặt, Robert đang đến gần.
- Thế nào? – ông lo lắng hỏi, - Tôi có cần gọi bác sĩ không?
- Không, tôi khỏe, - cô đáp, bỗng nhiên thấy sợ hãi.
Cô đã nắm chặt tay lại, để không ai nhìn thấy vết chàm. Cô cũng không rõ Robert có biết về sự tồn tại của nó hay không. con Bertie, chắc chắn sẽ phát hiện ra trò bịp bợm. Cả ông bác sĩ giả của gia đình nữa, có lẽ…
- Tôi rất khỏe, - cô nhắc lại với sự tự tin mà cô không hề có, - Tô đã sợ hơn là đau.
Robert gật gật đầu.
- Vẫn còn may là cái dìu không xuyên qua tay cô đấy, cô Victoria ạ. Hãy chăm sóc cẩn thận vết thương nhé. Phải giữ sạch sẽ… Băng kín nó vào cậu bé, - ông nói với Geoffrey, thằng bé đang kéo thật mạnh với tất cả sức lực dải băng vải như để dấu đi vết chàm trong bàn tay Olivia.
Ngay lúc hai cô cháu chỉ còn lại một mình, một nụ cười sáng bừng trên gương mặt non tơ của nó. Dì Ollies đã trở về. Thực ra, cậu chưa bao giờ mất cô. Cậu rạng rỡ vì hạnh phúc. Olivia choàng tay ôm chặt cậu bé vào lòng mình.
- Cô đã nói với cháu rằng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi cháu đâu,- cô rủ rỉ trong mái tóc cậu.
- Thế ba có biết không?
Cô lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Không, Geoffrey. Không ai biết gì cả ngoài cháu. Không được nói, kể cả ba. Hứa với cô đi.
- Cháu hứa.
Cậu rất chân thành. Đối với cậu, Victoria – người mẹ kế thật là đại diện cho nỗi bất hạnh lớn. Giờ đây cậu nhiệt tình cầu xin cho cô không bao giờ quay về nữa.Không phải cô hung ác với cậu… Chỉ là rất thờ ơ. Và nữa, cậu không thấy yêu cô… Cô ấy không phải là Ollies. Một ý nghĩ đột ngột vụt qua tâm trí cậu. Đôi mắt xanh đăm chiêu nhìn Ollivia.
- Cô có tin rằng ba sẽ giận dữ khi biết chuyện không?
- Có lẽ sẽ rất ghê gớm đấy, Geoffrey.
Cô không muốn nói dối Geoffrey lâu hơn, cậu bé cô yêu thương như con của chính mình.
- Ba có trả cô về không?
- Cô không biết. Đừng để cho ba nghi ngờ, cậu bé yêu quý và điều đó phụ thuộc vào cả hai cô cháu mình. Bây giờ cứ tiếp tục như thế này đã… Ôi, Geoffrey cô cầu xin cháu đấy đừng nói cho ai biết…
- Cháu sẽ không nói đâu, - cậu bé khẳng định với vẻ trịnh trọng.
Cậu choàng tay ôm ngang thắt lưng cô, cô đặt bàn tay băng bó trên vai cậu bé và họ trở về trang trại, gắn bó với nhau mãi mãi bởi một bí mật lớn.