Bốn Bức Bình Phong

Chương XI

Docsach24.com

ẩm Chướng đang chờ quan án. Cô đã thay đổi y phục thành một chiếc áo màu xanh đậm và bên ngoài là chiếc áo khoác bằng lụa màu đen. Cô búi tóc đơn giản và phải công nhận là nhìn cô không phải là không hấp dẫn mặc dù cô trang điểm sơ sài.

Không có ai khác trong quán rượu. Cô nói rằng mọi người đã đi lên gác để ngủ trưa.

- Tôi sẽ bắt chước họ ngay lúc này – Triệu Thái nói – đó là do ảnh hưởng của rượu. Nhưng tôi thích ngủ trưa ngay tại đây hơn.

Anh nằm xuống chiếc ghế bành bằng mây cũ và ngáy vang. Địch công và Cẩm Chướng bước ra ngoài đường phố nóng bức.

Cô gái đi bộ phía trước quan án một vài bước, đó là phong tục khi một gái mại dâm đi cùng với khách hàng của cô ta. Nếu một người đàn ông đi cùng vợ mình, cô ta sẽ đi phía sau anh ta một vài bước.

Cẩm Chướng biết nhiều lối đi tắt. Ngay sau đó họ bước vào một con đường yên tĩnh và nhà cửa sang trọng của những người thuộc tầng lớp trung lưu. Nó dường như thuộc về những thương nhân đã về hưu. Cô dừng lại trước một cánh cửa cao bằng sơn mài màu đen. Không có dấu hiệu gì chỉ ra đó là một nhà chứa.

Địch công gõ cửa và khi một người phụ nữ đẫy đà mặc áo gấm màu đen ra mở cửa thì Cẩm Chướng là người đầu tiên lên tiếng yêu cầu cho một phòng. Điều này chỉ ra rằng cô là người đề nghị địa chỉ cho khách hàng và do đó sẽ được hưởng một khoản hoa hồng.

Mỉm cười, mụ tú bà dẫn họ vào một phòng khách nhỏ. Bà ta cho biết họ có một phòng tốt nhất suốt cả buổi chiều với giá ba xâu tiền. Quan án phản đối và sau một cuộc mặc cả họ đồng ý với giá hai xâu tiền. Quan án trả tiền và bà ta đưa họ lên lầu vào một phòng ngủ lớn được trang trí đa dạng. Sau khi bà ta đi khỏi, Cẩm Chướng nói:

- Đây là phòng tốt nhất trong nhà này. Ngài có thể dùng nó để gặp gỡ người tình của mình.

- Chúng ta sẽ kiểm tra nó! – Địch công nói.

- Ngài nên chờ đợi một lúc. Sau khi bà phục vụ mang trà đến. Đừng quên thưởng cho bà ta chút tiền, sau đó thì tuỳ ý muốn làm gì thì làm.

Thấy Địch công ngồi xuống bàn uống trà, cô thản nhiên nói:

- Tôi không biết ngài nghĩ gì nhưng dù sao chúng ta nên thay đổi thành trang phục mặc trong nhà. Người dân ở đây có đôi mắt rất tinh. Họ sẽ nghi ngờ nếu chúng ta hành động không như những người khác.

Cô đi đến bàn trang điềm và cởi quần áo của mình ra. Địch công cũng cởi áo ngoài và mặc vào chiếc áo ngủ trắng được treo sẵn trong tủ quần áo bằng sơn mài đặt cạnh giường. Cẩm Chướng đứng trần truồng trước bàn trang điểm và vô tư lau chùi thân thể của cô. Đập vào mắt quan án là cơ thể cân đối của cô. Khi cô cúi xuống, mắt của ông nhìn thấy những vết thẹo màu trắng đan chéo trên lưng và hông của cô.

- Ai đã ngược đãi cô? – ông hỏi một cách giận dữ - Hạ Sĩ?

- Ồ không – cô thờ ơ nói – chuyện đã xảy ra hơn một năm trước đây. Tôi bị bán vào nhà chứa khi còn là một đứa trẻ, ngài biết đấy. Tôi được mười sáu tuổi và tôi không thích công việc này vì vậy tôi bị đánh đập thường xuyên. Nhưng tôi đã gặp may. Một ngày nọ Hạ Sĩ đến và tỏ ra yêu thích tôi. Ông nói với chủ nhà chứa muốn chuộc tôi ra khỏi đó. Chủ chứa đưa tờ giấy mà cha tôi đã bán tôi với giá bốn mươi lạng bạc.

Cô quay lại và mặc vào chiếc áo ngủ. Buộc các dây lụa cô nói tiếp với nụ cười:

- Khi chủ chứa bắt đầu kể lể các chi phí khác phát sinh thì Hạ Sĩ giật lấy tờ giấy từ tay ông ta và nói ” Được rồi, cuộc mua bán coi như đã xong!” Khi chủ chứa hỏi về số tiền, Hạ Sĩ trừng mắt và nói ” Tôi vừa trả tiền cho ông rồi, phải thế không? Hay ông nói tôi là kẻ nói dối “. Ngài nên thấy khuôn mặt của lão chủ chứa lúc đó. Tuy vậy hắn ta cố gắng nở một nụ cười và lắp bắp nói “ Vâng, thưa ngài. Xin cảm ơn ngài ”. Và Hạ Sĩ mang tôi đi theo. Chủ chứa biết rằng nếu ông ta phàn nàn việc đó với đồng nghiệp hay đi báo quan thì Hạ Sĩ sẽ cho người của mình đến đập nát tất cả đồ đạc nơi đây. Tôi chắc chắn là mình may mắn. Hạ Sĩ có đôi chút nóng tính nhưng căn bản ông ta là người tốt. Và tôi không để ý đến những vết sẹo, chúng là dấu hiệu của tôi, đó là tất cả mọi chuyện!

Trong khi nghe cô kể chuyện quan án kéo ngăn kéo của bàn trang điểm.

- Không có gì ở đây cả - ông nói – hoàn toàn không có gì.

- Ngài muốn tìm gì? – cô gái hỏi và ngồi xuống mép giường – tất cả mọi người đến đây đều chú ý không để lại danh tính của họ. Họ không muốn bị tống tiền. Cơ hội tốt nhất của ngài chính là những dòng chữ và hình ảnh được viết vào chiếc giường ở đây. Nó chỉ được ký với bút hiệu, tôi nghe nói thế nhưng vì ngài biết chữ, ngài có thể tìm thấy điều gì đó.

Một người phụ nữ bước vào với cái khay lớn, trên đó đặt một bình trà cùng trái cây tươi và bánh kẹo. Địch công đã cho bà ta vài đồng và bà lui ra với nụ cười lịch sự.

Cẩm Chướng gạt tấm rèm sang một bên và bước vào chiếc giường. Địch công bỏ mũ của mình xuống và đặt nó lên bàn uống trà. Sau đó ông bước vào chiếc giường lớn và ngồi bắt tréo chân trên chiếc chiếu sạch sẽ. Chiếc giường là một căn phòng nhỏ với các bức tường xung quanh bằng gỗ mun chạm khắc cao đến trần nhà. Cẩm Chướng đang quỳ ở phía trước một bức tường cẩn thận buộc một sợi tóc vào kẻ nứt của tấm ván gỗ.

- Cô đang làm gì đó? – quan án tò mò hỏi.

- Tôi đang kiểm tra cái lỗ bí mật – cô trả lời – Tôi không nghĩ rằng có ai đó dùng nó sớm thế này nhưng ngài không bao giờ biết được điều đó. Dù sao chúng ta cũng không muốn để họ biết những gì chúng ta đang làm.

Cô ngồi xuống đối diện với quan án và dựa lưng vào chiếc gối lớn.

Địch công dám nói rằng ông cũng có ít nhiều kiến thức hữu ích về lĩnh vực này. Trước khi cưới người vợ đầu tiên ông cũng thường qua lại với những kỹ nữ cao cấp chốn kinh thành nhưng ông không biết gì về sự dung tục của tệ nạn mại dâm và những sự đồi truỵ của nó phục vụ cho khách hàng. Ông ngẩng đầu lên, vừa vuốt ve râu của mình vừa nghiên cứu những bài thơ và hình ảnh đóng khung treo trong giường. Những người có học thức khi đến đây thường ghi lại vài vần thơ ngẫu hứng hoặc vẽ vài bức họa. Nếu chúng hay thì người quản lý sẽ sử dụng chúng để trang trí bên trong chiếc giuờng. Khi chúng cũ đi sẽ được thay thế bằng những cái mới. Quan án đọc to một câu đối được viết bằng một nét chữ đẹp đẽ:

“Hãy coi chừng cái Cổng mà từ đó bạn ra đời

Cũng cái Cổng đó bạn gặp gỡ cái chết”

Ông gật đầu và nói:

- Tuy thô tục nhưng rất tiếc lại là sự thật.

Sau đó, ông đột nhiên ngồi dậy. Mắt ông tình cờ nhìn thấy một bài thơ bốn câu. Hai câu đầu được viết bằng nét chữ độc đáo tương tự như những chữ trên bức tranh hoa sen mà ông nhìn thấy trong phòng Lăng Chiến trên bức tường phía sau chiếc ghế của ông chủ ngân hàng. Hai câu sau được viết bằng nét chữ nhỏ nhắn theo cách viết của những cô gái trong những gia đình gia giáo. Không có chữ ký. Ông đọc to lên hai câu đầu tiên:

“ Làm thế nào để ngày và đêm lướt qua như một dòng sông cuồn cuộn không ngừng

Mang trong dòng chảy vội vàng của mình những cánh hoa yếu đuối mỏng manh “

Và sau đó là hai câu thơ tiếp theo:

“ Hãy để nó trôi đi đừng ngăn chặn vì nó sẽ tàn lụi trong tay anh

Anh sẽ phá hỏng giấc mơ của những gia đình hạnh phúc “

Theo phong cách làm thơ cổ thì người đàn ông viết ra hai câu thơ và người phụ nữ làm nốt hai câu còn lại. Bài thơ nói lên sự rơi rụng của bông hoa và thú vui trần tục ngắn ngủi nhưng cũng có thể xem như nói về một mối quan hệ bất chính. Người ăn xin đã mô tả tình nhân của bà Đặng là một thanh niên ăn mặc bảnh bao với đôi má đỏ. Vết đỏ trên má anh ta không phải là do nghiện rượu mà nó có thể là dấu hiệu của bệnh phổi kinh niên mà Lăng Tề mắc phải đã đến thời kỳ cuối. Và thị hiếu của người họa sĩ trẻ khi miêu tả hoa sen dường như cung cấp thêm bằng chứng cho điều này. Ông nói với Cẩm Chướng:

- Bài thơ này được viết bởi bà Đặng cùng tình nhân của bà ta.

- Tôi không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của bài thơ – cô gai nói – nhưng bài thơ mang một âm hưởng buồn bã. Ngài có nhận ra nét chữ của tình nhân của bà ta?

- Ta nghĩ thế. Nhưng ngay cả khi ta nghĩ đúng nó cũng không giúp ích gì nhiều trong việc tìm kiếm kẻ đã giết bà Đặng. Người đàn ông trẻ tuổi, người đã viết hai câu thơ đầu tiên đã chết – ông suy nghĩ một lúc sau đó tiếp tục nói – Cô nên đi xuống dưới lầu và thử xem người đàn bà dưới đó có thể cung cấp cho cô một mô tả chính xác về cặp đôi này hay không.

- Ngài đang rất lo lắng và muốn thoát khỏi tôi phải không? – cô gái nói cộc lốc – Ngài phải ở lại với tôi thêm chút nữa. Chúng ta phải đóng trọn vai diễn này.

- Ta xin lỗi! – Địch công nói với nụ cười hối lỗi. Ông không nghĩ rằng cô gái lại nhạy cảm như thế. Và cô ta nói hoàn toàn đúng.

- Tôi có chút lo lắng – ông nhanh chóng nói tiếp – nhưng tôi thực sự thích cô. Làm thế nào để đem khay trà đến đây? Sau đó chúng ta có thể ăn uống và trò chuyện một chút với nhau.

Cẩm Chướng lặng lẽ bước xuống khỏi giường và lấy cái khay. Sau đó cô đặt nó trên chiếc chiếu giữa hai người và rót ra hai tách trà. Cô ăn một viên kẹo. Đột nhiên cô nói:

- Phải chăng là một sự thay đổi tốt đẹp đối với ngài khi có một chiếc giường khác với cái ngài có ở nhà.

- Chuyện gì thế? – quan án giật mình hỏi lại - Ở nhà? Cô biết rất rõ là những người đàn ông làm cái nghề như tôi không có nhà!

- Ồ, chấm dứt cái chuyện dối trá đó lại giùm đi! – Cẩm Chướng kêu lên một cách khó chịu – Ngài đã nguỵ trang khá tốt và do đó không cần phải lo sợ rằng Hạ Sĩ và những thuộc hạ của ông ta phát hiện ra. Nhưng đừng nghĩ rằng ngài có thể đánh lừa một người phụ nữ có kinh nghiệm khi ngài đang ở trên giường cùng cô ta.

- Ý cô là gì? – Địch công hỏi, rõ ràng là ông bị bất ngờ.

Cô gái cúi xuống và kéo chiếc áo ra khỏi vai ông. Nhanh chóng sờ vào vai của ông, cô nói với vẻ khinh bỉ:

- Hãy nhìn vào làn da mịn màng này! Được tắm rửa hàng ngày và sử dụng thuốc mỡ đắt tiền! Và ngài muốn tôi tin rằng mái tóc óng mượt của ngài là kết quả của việc dầm mưa dãi nắng? Ngài mạnh mẽ nhưng làn da của ngài trắng trẻo và không hề có một vết sẹo. Những cơ bắp rắn chắc của ngài là kết quả của việc tập luyện hàng ngày với những người khác! Và ngài đang định lừa dối tôi! Ngài có thể nghĩ rằng tôi không đáng giá nhưng để tôi nói cho ngài biết, không một tên cướp đường thật sự hay một kẻ lang thang nào có thể bình tĩnh ngồi cùng với tôi trên chiếc chiếu này mà nhấm nháp trà của mình. Những người đàn ông đó mà có cơ hội với một người phụ nữ như tôi dù chỉ một thời gian ngắn, ngay cả khi họ đang bận làm việc gì đó thì họ cũng vất bỏ và ôm chầm lấy tôi ngay khi tôi vừa cởi bỏ y phục. Họ không thể có đủ khả năng điềm tĩnh như ngài, người có bốn hay năm người vợ và hàng tá thê thiếp phục vụ ngày đêm. Tôi không biết ngài là ai và ngài đang làm những gì và tôi chẳng cần quan tâm đến điều đó, tôi chỉ muốn mình không bị xúc phạm bởi ngài và thói kiêu căng của ngài!

Địch công sửng sốt bởi cơn giận dữ đột ngột này. Ông hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Cô gái nói tiếp bằng một giọng cay đắng:

- Bởi vì ngài không thuộc về tầng lớp chúng tôi vậy tại sao ngài lại đến đây và theo dõi chúng tôi? Tại sao lại theo dõi Hạ Sĩ, một người đàn ông tốt và hoàn toàn tin tưởng ngài? Để rồi sau đó cười nhạo và đùa cợt về chúng tôi khi ngài nói chuyện với những người bạn của ngài, tôi nghĩ thế?

Sự giận dữ đã làm cô ta trào nước mắt.

- Cô có quyền – quan án khẽ nói – Tôi đúng là đã hành động như thế. Nhưng chắc chắn đây không phải là một trò đùa rẻ tiền. Tôi là một người thuộc về luật pháp tham gia vào một cuộc điều tra hình sự, và cô cùng Hạ Sĩ, không biết được điều này, đã hỗ trợ cho tôi trong vai trò mà tôi đang đóng. Nói tôi không thuộc về cô, đó là cô đã sai lầm. Tôi đã tuyên thệ khi nhậm chức là sẽ phục vụ cho quốc gia và nhân dân, trong đó có người vợ lớn của tôi cũng như cô, tể tướng triều đình cũng như Hạ Sĩ. Chúng ta, những con người vĩ đại của Trung Quốc, chúng ta thuộc về nhau, Cẩm Chướng. Đó là vinh quang đời đời của chúng ta, những người con của Thiên triều, khác xa bọn người thô lỗ còn lại, những kẻ ăn tươi nuốt sống nhau như bầy thú hoang. Tôi nói về bản thân mình như thế đã rõ ràng chưa?

Cô gái gật đầu, phần nào dịu lại và dùng tay áo lau khuôn mặt của mình.

- Một điều nữa – Địch công nói tiếp – tôi đảm bảo với cô rằng tôi nghĩ cô thật sự là một người phụ nữ hấp dẫn, cô có một khuôn mặt dễ thương và thân hình tuyệt vời. Nếu tôi không phải giải quyết rất nhiều vấn đề đang diễn ra trong tâm trí của tôi lúc này thì tôi sẽ rất hạnh phúc nếu được cô ban cho một ân huệ!

- Có lẽ không đúng sự thật – Cẩm Chướng nói với nụ cười nhẹ - nhưng quả thật là những lời rất dễ nghe. Ngài trông có vẻ mệt mỏi. Nằm xuống và tôi sẽ quạt cho ngài.

Địch công nằm duỗi dài trên chiếc chiếu mềm. Cô gái kéo chiếc áo trượt khỏi người cô và lấy chiếc quạt bằng lá cọ treo ở đầu giường quạt cho ông. Trước khi ông nhận ra điều đó thì ông đã ngủ say.

 

 

Khi ông tỉnh dậy thì thấy Cẩm Chướng đã mặc quần áo và đứng trước đầu giường.

- Ngài đã có một giấc ngủ ngắn – cô nói – và tôi cũng có một cuộc nói chuyện rất tốt ở dưới lầu. Người phụ nữ đã trả cho tôi một khoản hoa hồng hậu hĩ. Tôi sẽ sử dụng số tiền đó để mua cho bản thân mình một món quà.

- Tôi đã ngủ trong bao lâu? – Địch công lo lắng hỏi.

- Khoảng vài giờ.Người phụ nữ dưới nhà nhận xét rằng ngài là một người tình cuồng nhiệt. Bà ta cũng nói với tôi rằng cặp đôi kia đến đây hai lần, giống như lão già Mắt Ướt đã nói. Cô ta là một người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng rất có phong cách, một quý bà đích thực. Chàng trai cũng thuộc một gia đình nề nếp nhưng có vẻ không được mạnh khỏe, anh ta bị chứng bệnh ho kinh niên. Anh ta trả tiền rất hậu hĩnh. Người đàn bà cũng cho biết thêm là cả hai lần họ đến đây đều bị theo dõi.

- Bị theo dõi là như thế nào?

- Phải, họ bị theo dõi khi vào căn nhà này và tại căn phòng này! Cả hai lần đều có một người khác đến ngay lập tức sau khi cặp đôi này đã lên lầu và người đó trả một khoản tiền để sử dụng cái lỗ theo dõi trong cái giường đó.

- Người đàn ông đó là ai? – quan án hỏi với vẻ căng thẳng.

- Ngài mong đợi ông ta để lại danh thiếp của mình à? Người phụ nữ dưới lầu nói rằng đó là một người đàn ông ốm và cao. Ông kéo khăn quàng cổ lên che gần kín gương mặt chỉ để hở đôi mắt nên bà ta không nhìn rõ mặt và tiếng nói của ông ta như bị bóp nghẹt. Nhưng bà ta chắc chắn ông ta là một người có học và phong thái của người thuộc giới quan chức. Và ông ta đi khập khiểng.

Địch công vẫn đứng yên với chiếc áo cầm trong tay. Đó có thể là ai khác ngoài Phan Vũ Tề, cố vấn của quan án Đặng. Ông lặng lẽ mặc áo vào với sự giúp đỡ của Cẩm chướng. Khi ông buộc dây lưng và đội mũ xong, ông lần tìm trong tay áo của mình và rụt rè nói:

- Tôi biết ơn sâu sắc sự giúp đỡ tuyệt vời của cô. Cho phép tôi được biếu cô chút ít …

- Thông tin là miễn phí! – cô gái ngắt lời ông một cách cộc lốc – Nhưng tôi không quan tâm đến việc ngài muốn có tôi tại đây một lần nữa vào một ngày nào đó. Tôi chắc chắn là ngài sẽ cần một cô gái thú vị cho bản thân mình khi tâm trí của ngài không còn bận rộn về những thứ khác. Khi đó ngài có thể trả cho tôi sáu mươi đồng và một trăm nếu ở nguyên đêm. Đó là mức giá thông thường của tôi khi làm việc bên ngoài.

Cô đi ra cửa. Tầng dưới người đàn bà đang đợi họ và khúm núm hộ tống họ ra tận cửa.

Trên đường về quan án nói với cô gái:

- Tôi phải đi về phía bắc ngay bây giờ. Tôi sẽ gặp lại cô ở quán trọ trong bữa ăn.

Cô đưa ra cho ông vài hướng dẫn về con đường phía bắc, sau đó họ chia tay.