ịch công trải qua một đêm tồi tệ nhất. Căn phòng tồi tàn của ông và Triệu Thái hầu như không đủ chỗ để kê hai tấm ván làm giường. Quan án nằm xuống và ngay lập tức bọn bọ chét và rệp chui qua quần áo và bắt đầu tấn công ông. Ông hầu như không chợp mắt được. Triệu Thái tìm thấy một giải pháp tốt hơn. Anh nằm dài dưới sàn nhà giữa bức tường và giường, đầu hướng về phía cửa và chẳng mấy chốc đã ngáy vang.
Họ thức dậy ngay sau lúc bình minh và đi xuống cầu thang. Không có ai trong khách điếm. Các người trong khách điếm rõ ràng không có thói quen dậy sớm. Triệu Thái nhóm một bếp lò và họ thực hiện việc vệ sinh qua loa. Khi Triệu Thái chuẩn bị một ấm trà nóng cho quan án xong thì anh đi ra ngoài để đưa bức thư cho nhân viên điều tra. Địch công ngồi xuống một cái bàn trong góc nhà và nhấm nháp tách trà của ông.
Cẩm Chướng đi xuống đánh thức người phục vụ bằng nắm tay của mình sau đó đi vào nhà bếp để chuẩn bị cháo cho bữa sáng. Ngay sau đó Hạ Sĩ và bốn trợ lý của hắn cũng xuất hiện. Hạ Sĩ kéo một cái ghế đến ngồi cùng bàn với Địch công nhưng từ chối một tách trà. Hắn hét lên với Cẩm Chướng đem đến một bát rượu nóng. Sau khi uống và tỏ ra hài lòng, hắn hỏi:
- Công việc làm ăn đêm qua thế nào, người anh em?
- Người phụ nữ đã chết phải là một người giàu có – quan án trả lời – và anh bạn già này nghĩ như thế, đây là những món trang sức rẻ tiền mà ông ta lấy từ người cô ấy.
Ông lấy bông tai và vòng đeo tay từ tay áo của mình và đặt chúng lên bàn.
- Khi tôi xử lý xong chúng anh sẽ nhận được một nửa số tiền thu được.
- Trời! – Hạ Sĩ thán phục – thật giá trị cho một chuyến đi đến đầm lầy, phải thế không? Cô ta chắc chắn bị giết bởi một người đàn ông cùng giai cấp với cô ta, một người dễ dàng bỏ qua những món béo bở như thế! Tiếp tục cố gắng tìm kiếm tên khốn đó và anh có thể tống tiền hắn. Và nói với hắn ta nếu hắn muốn giết một người phụ nữ khác thì tôi sẽ rất cảm ơn nếu hắn làm việc đó bên ngoài thành phố của tôi.
Một kẻ lang thang rách rưới đi đến và hỏi xin một bát cháo miễn phí. Khi ông ta đang ăn nó ngấu nghiến tại quầy, ông hỏi Hạ Sĩ:
- Ông có nghe tin gì chưa, ông chủ? Họ đã tìm được xác chết của người vợ thẩm phán. Cô ấy bị giết chết trong đầm lầy.
Hạ Sĩ đấm mạnh tay xuống bàn và chửi rủa dữ dội:
- Mi thật đáng nguyền rủa khi gọi cô ta là phụ nữ!
Hắn hét vào mặt quan án:
- Anh tốt nhất nên tìm ra kẻ giết người thật nhanh chóng, người anh em! Đập cho hắn ta nhừ tử sau đó đưa hắn đến huyện đường. Thề có trời đất và địa ngục, đó là vợ thẩm phán của chúng ta.
- Tại sao anh lại kích động như thế? – Địch công ngạc nhiên hỏi.
- Anh có biết dính dáng đến một quan chức triều đình là như thế nào không? Nếu anh hoặc vợ tôi có bị cắt đứt cổ họng và chúng ta đi báo quan thì sự việc cũng bị cho chìm xuồng thôi, họ sẽ nói rằng chúng ta nên để mắt tới người thân của mình. Nhưng vợ của thẩm phán, người anh em, đó lại là một chuyện khác! Nếu thủ phạm không được tìm thấy thì cả cái thị trấn này sẽ tràn ngập quân lính, mật thám, các nhà điều tra đặc biệt và tất cả bọn sâu bọ tự gọi mình là nhân danh pháp luật. Họ sẽ lùng sục khắp cả thị trấn và thực hiện các vụ bắt bớ. Và khi đó anh và tôi chỉ có nước cút khỏi cái thị trấn này. Đó là lý do tại sao tôi lại kích động, người anh em, và đó là lý do tại sao tôi nói với anh: hãy nhanh chóng tìm và bắt bằng được tên khốn đó!
Gã đăm chiêu nhìn chằm chằm vào cốc rượu của mình. Địch công nói:
- Việc đó không phải dễ dàng đâu mặc dù biết rằng tên khốn đó thuộc tầng lớp của cô ta.
- Hắn ta là tình nhân của cô ta, tất nhiên! – Hạ Sĩ càu nhàu – Cái gọi là các quý phu nhân! Mối quan hệ của họ còn lỏng lẻo hơn là quan hệ của chúng ta. Người tình có lẽ đã chán cô ta và cô ta làm rùm beng lên, thế là hắn đập đầu cô ta, một câu chuyện cũ rích! Phải, tôi sẽ cho gọi các thuộc hạ của tôi lại và cho họ xem qua các đồ nữ trang rẻ tiền này. Họ sẽ tìm ra nơi cô ta hú hí với nhân tình của mình. Điều này sẽ giúp cho anh dễ dàng theo dõi tên khốn đó.
- Đó là một ý tưởng tốt – quan án nói để làm hài lòng chủ nhà. Đột nhiên ông ngẩng đầu lên và hỏi một cách tò mò – Làm thế nào những người thuộc hạ của ông biết được điều đó? Ai trong số họ thậm chí đã từng thấy được cô ta!
- Họ sẽ biết những món trang sức rẻ tiền của cô ta, phải thế không? – Hạ Sĩ nói một cách nôn nóng – Đó là công việc của họ! Khi anh hay tôi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp trên đường phố, đi bộ hay ngồi trong kiệu chúng ta sẽ cố gắng liếc nhìn trộm cô ta. Nhưng một người ăn mày chỉ chú ý đến trang sức mà cô ta mang trên người. Anh ta được đào tạo để làm điều đó, đó là chén cơm của anh ta! Nếu anh ta nhìn thấy một đôi bông tai có giá trị sau tấm mạng che mặt hay một chiếc vòng tay đẹp trên tay người ngồi kiệu anh ta sẽ đánh giá món đồ đó, và nếu món đồ đó thực sự có giá trị thì anh ta sẽ có cơ hội kiếm chác được một chút gì khi đi theo người phụ nữ đó. Cô ta có thể đánh rơi một chiếc khăn tay đắt tiền hoặc thậm chí một vài đồng xu. Bây giờ những món trang sức rẻ tiền là đồ thủ công cao cấp và được làm theo đơn đặt hàng do đó là một cơ hội tốt để một trong những thuộc hạ của tôi nhận ra chúng. Anh có thể đưa nó cho tôi ngay bây giờ?
Địch công gật đầu. Ông đẩy các món đồ nữ trang sang cho Hạ Sĩ, ông nghĩ rằng đây quả là một kiến thức thú vị sẽ hữu ích đối với ông trong tương lai. Ông nhìn thấy Triệu Thái đi đến và nói với chủ nhà:
- Tôi sẽ ra ngoài một chút để giải quyết một việc nhỏ của tôi. Tôi sẽ quay trở lại ngay.
Trong khi hai người đi bộ về phía chợ, Triệu Thái hỏi:
- Tôi cho rằng bây giờ chúng ta đi thẳng đến quan án Đặng, đồng nghiệp của ngài với câu chuyện về vụ lừa đảo tài chính của chủ ngân hàng.?
- Đừng vội vã! – quan án trả lời – Đầu tiên chúng ta hãy đến thăm Lăng Chiến và xác minh sự thật của câu chuyện Côn Sơn bằng cách tống tiền ông ta.
Triệu Thái chết lặng không nói được câu nào, Địch công tiếp tục:
- Nếu Lăng Chiến để cho bị tống tiền điều đó có nghĩa là ông ta thú nhận mình đã phạm tội gian lận. Tuy nhiên chúng ta phải tính đến khả năng Côn Sơn gài bẫy chúng ta với một vài thủ đoạn nào đó. Ta sẽ quan sát phản ứng của các nhân viên ngân hàng. Nếu ta nghĩ rằng chúng ta có thể vào đó ta sẽ ra hiệu cho ngươi.
Triệu Thái gật đầu. Anh hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.
Cửa hàng vàng bạc của Lăng Chiến trông thật ấn tượng. Nó là một tòa nhà hai tầng to lớn nằm trên một góc phố của chợ. Phía trước cửa hàng là đường phố nhộn nhịp người qua lại có kê một cái quầy dài hơn năm mét. Đằng sau quầy là hơn một chục nhân viên đang bận rộn phục vụ một đám đông khách hàng, cân bạc, thẩm định đồ trang sức, trao đổi đồng sang bạc hay ngược lại. Vượt trên những tiếng ồn ào của đám đông là tiếng của hai người thủ quỹ đang kiểm tra các giao dịch.
Địch công bước tới người chưởng quầy đang ngồi ở phía sau một cái bàn cao cuối quầy đang bận rộn gảy các hạt của bàn tính. Ông đẩy tấm danh thiếp của mình dưới tấm lưới gỗ và nói một cách lịch sự:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với ngài Lăng Chiến, nếu có thể. Tôi muốn chuyển khoản một số tiền. Nó là một số tiền lớn.
Người trưởng quầy nhìn một cách nghi ngờ hai người đàn ông cao lớn và hỏi một số câu hỏi về vấn đề buôn bán của họ. Địch công kể một câu chuyện đáng tin cậy về việc đầu cơ trên thị trường gạo mà họ đã thực hiện. Người trưởng quầy yên tâm bởi cách nói chuyện có văn hóa của Địch công liền viết vài chữ trên một tấm thẻ của mình. Sau đó ông la lớn gọi một cậu bé đem tấm thẻ lên tầng trên. Sau một thời gian cậu bé quay trở lại với thông điệp là ông Lăng sẽ gặp ông Trần và người phụ tá.
Ông chủ ngân hàng trong bộ quần áo tang màu trắng gọn gàng ngồi sau chiếc bàn lớn bằng sơn mài màu đỏ. Đang bận rộn nói chuyện với hai người nhân viên ông chỉ tay vào hai chiếc ghế cao cạnh bàn uống trà trước cửa sổ và một người phục vụ nhanh chóng rót trà mời khách. Địch công nhìn ông chủ ngân hàng khi ông ta đưa ra những hướng dẫn cuối cùng của ông ta cho hai người nhân viên. Ông nghĩ rằng người chủ ngân hàng có vẻ xanh xao và lo lắng. Sau đó ông quan sát căn phòng. Ông chú ý đến một bức tranh treo trên tường phía sau bàn của ông chủ ngân hàng. Một bức tranh khổ lớn vẽ hoa sen kèm theo một bài thơ dài viết tay. Từ nơi đang ngồi ông chỉ có thể nhận ra chữ ký “ Người em trai ngu dốt của anh, Tề ”. Rõ ràng Lăng Chiến chính là anh trai của Lăng Tề, người họa sĩ trẻ, người vừa qua đời cách đây hai tuần theo như những người trong tòa án đã nói với ông.
Lăng Chiến cho hai người nhân viên lui ra. Quay sang các vị khách ông sốt sắng hỏi là có thể giúp được gì cho họ.
- Nó liên quan một phần đến việc chuyển nhượng một ngàn lượng vàng, ông Lăng – Địch công chậm rãi nói – đây là tài liệu quan trọng nhất liên quan đến giao dịch.
Ông lấy mảnh giấy từ tay áo của mình và đặt nó lên bàn.
Mặt Lăng Chiến tái mét. Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mãnh giấy. Địch công cảm thấy nhẹ nhõm. Ông gật đầu với Triệu Thái. Người thuộc hạ cao lớn đứng lên và bước ra đóng cửa lại. Sau đó anh đi đến cửa sổ và đóng cửa chớp. Ông chủ ngân hàng đứng nhìn mọi việc diễn ra với đôi mắt hoảng sợ. Triệu Thái đi đến đứng sau ghế của người chủ ngân hàng. Địch công tiếp tục nói:
- Tôi có, tất nhiên, phần còn lại của tài liệu này. Nó là một cuốn sổ khá lớn.
- Làm thế nào ông có được nó? – Lăng Chiến hỏi một cách căng thẳng.
- Đợi đã – Địch công trách móc – chúng ta đừng đi lạc đề, phải thế không? Tôi không phải là người đàn ông không biết lý lẽ, ông biết đấy, nhưng theo ông thấy từ danh thiếp của tôi, tôi là một người môi giới và tôi hy vọng mình sẽ có chút đỉnh hoa hồng từ lợi nhuận của ông. Tôi tính toán là ông kiếm được khoảng một ngàn lượng vàng.
- Ông muốn bao nhiêu? – người chủ ngân hàng hỏi với vẻ căng thẳng.
- Chỉ có bảy trăm – Địch công bình tĩnh trả lời – điều này sẽ để lại cho ông một số vốn tốt đẹp để bắt đầu công việc một lần nữa.
- Tôi phải tố cáo ông với tòa án! – Lăng Chiến lẩm bẩm.
- Và tôi cũng tố cáo ông – quan án nói với vẻ ân cần – vì vậy chúng ta sẽ chẳng còn nợ nần gì với nhau.
Đột nhiên Lăng vùi mặt vào hai bàn tay. Ông than thở:
- Đây là sự trừng phạt của Thượng đế! Hồn ma của Cao đã hại tôi!
Có một tiếng gõ cửa. Lăng Chiến muốn đứng lên nhưng Triệu Thái đặt bàn tay nặng nề của mình lên vai ông ta và ép ông ta ngồi xuống, thì thầm vào tai ông bằng giọng khàn khàn:
- Đừng có vui mừng như thế! Nếu ông không muốn tổn hại đến sức khỏe của ông thì hãy bảo họ đi đi!
- Chút nữa hãy quay lại! Tôi không muốn bị quấy rầy lúc này! – ông chủ ngân hàng ngoan ngoãn nói.
Địch công quan sát ông ta, chậm rãi vuốt râu của mình. Bây giờ ông mới hỏi:
- Ông Cao không biết gì về sự gian lận của ông thế thì tại sao ông lại lo lắng về hồn ma của ông ta?
Ông chủ ngân hàng giật mình nhìn quan án.
- Ông đang nói gì? – ông thở hỗn hển – nói cho tôi biết, phong bì đó đóng hay mở?
Quan án không có ý tưởng gì về điều mà ông chủ ngân hàng đang nói một cách đầy kích động. Ông không chú ý nhiều về chi tiết này khi biết được cuốn sổ đó là do Côn Sơn đánh cắp được khi trộm đồ của Lăng Chiến. Nhưng dường như mọi việc phức tạp hơn thế. Ông trầm ngâm nói:
- Hãy để tôi nhớ lại xem, tôi không chú ý đến điều đó … ông nhớ rằng tờ giấy được đặt trong một phong bì. Nó hình như được niêm phong. Ông nói thêm:
- Phải, tôi nhớ ra rồi! Phong bì được niêm phong.
- Tạ ơn trời đất! – Lăng kêu lên – Tôi không phải là người đưa ông ta vào chỗ chết!
- Nãy giờ ông nói lộn xộn quá, tốt nhất là ông kể lại toàn bộ câu chuyện! – quan án nhận xét một cách khô khan – Tôi đã nói rằng tôi là một người đàn ông biết điều, tôi có thể sẵn sàng thoả thuận mọi chuyện.
Lăng lau mồ hôi tuôn ra từ trán của ông ta. Rõ ràng là ông rất lo lắng khi có ai đó biết được về bí mật của mình. Ông nói:
- Tôi đã phạm một sai lầm ngu ngốc. Khi Cao mời tôi đi ăn tối, ông ta yêu cầu tôi mang theo các giấy tờ mà ông ta muốn kiểm tra. Tôi bỏ nó vào phong bì, niêm phong lại và bỏ vào người. Khi tôi đến nơi ở của Cao tôi lại quên đưa cho ông ta phong bì đó. Khi chúng tôi đang ăn dở bữa chiều, ngay trước khi Cao bị bệnh, ông ta hỏi tôi về điều này. Tôi lấy phong bì từ trong người và do nhầm lẫn đã đưa nhầm phong bì chứa các ghi chép về việc kinh doanh của tôi mà hình thức bên ngoài của hai phong bì giống hệt nhau.Tôi đưa phong bì đó cho Cao và nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình chỉ sau khi Cao đi về nhà để uống thuốc. Khi tôi thấy ông ta gieo mình xuống sông tôi cho rằng ông ta đã mở phong bì ra xem trong phòng ngủ của mình và phát hiện ra người bạn thân nhất của mình đã lừa dối mình trong bao năm qua và ông ta tự sát vì tuyệt vọng. Đó là suy nghĩ khủng khiếp đã ám ảnh tôi suốt hai ngày qua. Tôi không thể ngủ được vào ban đêm, tôi…
Ông ta lắc đầu một cách chán nản.
- Phải, ông không thể phàn nàn là phải đưa tiền của mình cho chúng tôi! – Địch công nói – Tôi cho rằng ông đã lên kế hoạch trốn khỏi thành phố vào một ngày gần đây?
- Tôi đã lên kế hoạch – Lăng Chiến trả lời – Nếu Cao không chết tôi đã bỏ trốn trong tuần này sau khi để lại một bức thư cho ông ta giải thích mọi chuyện và cầu xin ông tha thứ cho tôi. Tôi cần chín trăm lạng vàng để trả nợ và dùng số còn lại để bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi xa lạ. Sau khi Cao qua đời, tôi hy vọng tòa án chấp nhận cái chết của ông một cách nhanh chóng. Sau đó tôi sẽ có quyền đi đến nơi cất giấu bí mật nơi ông ta cất giữ hai trăm lạng vàng. Nhưng bây giờ tôi phải rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Các con nợ của tôi sẽ không để yên cho tôi.
- Tôi sẽ không làm mất thời gian của ông nữa – quan án nói – việc làm ăn của chúng tôi khá đơn giản. Ông gởi vàng ở đâu?
- Ở tiệm vàng Thiên vũ.
- Tốt! – Địch công nói – Hãy viết ra hai tờ ngân phiếu mỗi tờ là 350 lạng vàng và gởi đến cửa hàng đó. Ký tên và đóng dấu nhưng để trống tên người nhận.
Lăng lấy từ ngăn kéo bàn hai tờ giấy lớn có đóng dấu cửa hàng vàng bạc của mình. Ông dùng bút viết lên đó và đẩy chúng cho quan án. Địch công cầm lấy và thấy rằng nó đã ghi đúng như những gì ông yêu cầu. Đút chúng vào tay áo của mình, ông nói:
- Tôi có thể mượn cây bút xinh đẹp của ông một lúc và một tờ giấy?
Ông quay lại ghế của mình để ông chủ ngân hàng không thể nhìn thấy những gì ông viết. Triệu Thái vẫn đứng đằng sau ghế của Lăng Chiến.
Địch công đặt tờ giấy lên bàn uống trà và viết một bức thư ngắn bằng nét chữ biểu cảm của mình:
- Gởi Đặng đại nhân. Tôi cầu xin ngài cho những thuộc hạ của ngài ngay lập tức đến cửa hàng vàng bạc của Lăng Chiến và bắt giữ tất cả những nhân viên ở đó về tội gian lận. Vụ án này liên quan đến cái chết của Cao Chí Nguyên. Tôi sẽ giải thích sau.
Địch Nhân Kiệt kính thư.
Ông đặt bức thư vào phong bì của cửa hàng và đóng dấu nó bằng con dấu nhỏ ông luôn mang theo người. Ông đứng lên và nói:
- Tôi sẽ tạm biệt ông ngay bây giờ, ông Lăng! Ông sẽ không rời khỏi nơi đây trong vòng một giờ. Trợ lý của tôi sẽ theo dõi giờ giấc từ bên kia đường. Nó sẽ không tốt cho ông nếu ông cố gắng rời khỏi nơi đây trước thời gian qui định. Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!
Triệu Thái mở khoá cửa và hai người đàn ông đi xuống cầu thang.
Khi họ đã ra đến đường phố Địch công trao cho Triệu Thái bức thư của mình gởi cho quan án Đặng. Đưa thêm một tờ danh thiếp “ ông Trần “ cho Triệu Thái, ông nói:
- Chạy thật nhanh đến tòa án và đưa cho thẩm phán bức thư này ngay lập tức! Ta sẽ quay trở lại khách điếm Phượng Hoàng.