Bội Đức Chi Kiếm

Chương 7

Chúng đệ tử của Liệt Phong cốc hiện tại vô cùng đau đầu.

Vốn chỉ là một nhiệm vụ không thể đơn giản hơn, phụng mệnh Liệt Phong cốc chủ Tạ Trường Giang đem Tứ thập nhị chương kinh do Tạ Trường Giang tự sao đến Lạc Dương đưa cho Thanh Định thiền sư trụ trì của Bạch Mã tự; khi đi qua thành Trịnh Châu tiện đường ghé vào thăm Lôi Minh Viễn bằng hữu lâu năm của Tạ Trường Giang. Tuyệt không nghĩ tới vừa bước vào Lôi gia, thứ nhìn thấy lại là thi thể của Lôi Minh Viễn vừa bị chết bất ngờ.

Hiện tại Tạ Thanh Lam, nhi nữ duy nhất của Tạ Trường Giang đang ở ngoài cửa phòng của người chết, cố gắng trấn an vị Lôi phu nhân đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, đồng thời ép bản thân đừng nhìn vết nứt lớn đến kinh tâm khiếp đảm trên mặt đất kia, cùng lỗ tròn đường kính phải đến một thước trên tường.

Cửa phòng mở, hai nam đệ tử đi cùng Tạ Thanh Lam bước ra với sắc mặt trắng bệch. Người đi trước chính là đại đệ tử Liễu Chấn Anh, hắn đang mím chặt môi để tránh đương trường nôn ra; theo sau hắn chính là con nuôi của Tạ Trường Giang, Tạ Đình Vũ. Từ biểu tình của hai người bọn họ là có thể nhìn ra tử trạng của Lôi Minh Viễn tất nhiên vô cùng thê thảm.

Tạ Thanh Lam không nhịn được nói: “Muội vào xem thử Lôi bá bá!” Liễu Chấn Anh ngăn nàng lại, nghiêm giọng nói: “Không được vào!” Tạ Thanh Lam tức giận lườm hắn, lại quay đầu nhìn Tạ Đình Vũ. Tạ Đình Vũ lắc đầu nói: “Cô nương đừng nhìn thì tốt hơn”. Tạ Thanh Lam chỉ đành từ bỏ ý định.

Không lâu sau người của quan phủ đã tới, bắt đầu khám nghiệm, thẩm tra theo thông lệ, tất cả đều không phải chuyện của Liệt Phong cốc, Tạ Thanh Lam giao Lôi phu nhân đang kích động cho đại phu chăm sóc, ba người trẻ tuổi cùng ra phố uống trà nghỉ xả hơi.

Dưới sự kiên trì của Tạ Thanh Lam, Tạ Đình Vũ cuối cùng cho nàng biết, ngực Lôi Minh Viễn bị đâm xuyên một lỗ rất lớn, đương trường mất mạng. Kỳ quái là toàn bộ cửa sổ đều khóa từ bên trong, không hề có chút dấu vết nào cho thấy đã bị phá, ngay cả Lôi Minh Viễn cũng ngồi yên ổn trên giường. Vô luận trong phòng hay trong viện đều không có dấu tích đánh nhau, ngoại trừ vết nứt trên mặt đất cùng một lỗ thủng trên tường.

Tạ Đình Vũ nói: “Ta thật không hiểu hung thủ rốt cuộc đã hạ thủ như thế nào”. Cửa phòng khóa, lỗ thủng trên tường kia nhiều lắm cũng chỉ có thể đưa đầu qua, căn bản không có khả năng bò vào từ mé đó.

Liễu Chấn Anh nói: “Hung thủ đến tám phần là biết súc sốt công, nếu không thì là hình thể vô cùng nhỏ”.

Tạ Đình Vũ lắc đầu nói: “Sư huynh, nếu huynh là hung thủ, huynh sẽ đập thủng một lỗ trên tường trước để làm kinh động người bên trong rồi mới vất vả chen người vào lỗ mà vào sao? Nếu vậy không bằng cứ trực tiếp phá cửa mà vào cho dứt khoát”.

Liễu Chấn Anh không biết trả lời thế nào, mãi một lát sau mới nói: “Ta đâu phải hung thủ, ta làm sao biết hắn làm trò quỷ gì?” Nói rồi quay đầu đi.

Thanh Lam nói: “Có lẽ là một đại lực sĩ cầm một cái tên đặc biệt lớn, từ ngoài cửa bắn vào sát hại bá bá”.

Đình Vũ nói: “Có khả năng, nhưng cửa đóng kín, hung thủ phải nhắm thế nào? Với lại mũi tên đã đi đâu? Theo lý mũi tên hẳn phải ở trên mình người chết mới đúng”.

Thanh Lam ngây ra một lúc: “Có lẽ hung thủ đã thu hồi mũi tên”.

Đình Vũ nói: “Hung thủ vì sao phải làm như vậy?”

Liễu Chấn Anh lớn giọng nói: “Tại sao ngươi thích xoi mói người khác như vậy?”

Đình Vũ thấy hắn đỏ mặt tía tai, tâm bình khí hòa nói: “Đại sư huynh, tiểu đệ chỉ muốn tìm ra chân tướng chứ không phải cố tình tranh cãi với huynh. Nếu sư huynh không thích nói những việc này nữa, tiểu đệ không nói là được”.

Liễu Chấn Anh chỉ hừ một tiếng.

Thanh Lam thấy bầu không khí không được tốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bây giờ phải làm sao? Lôi bá bá đã qua đời, chúng ta cũng không thể nói đi là đi như vậy được.”

Liễu Chấn Anh nói: “Cho dù chúng ta ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, huống hồ chúng ta còn chính sự phải làm, không thể chậm trễ ở đây”.

Đình Vũ nói: “Lôi phu nhân hiện giờ lênh đênh cô khổ, bỏ bà ấy lại một mình không khỏi quá nhẫn tâm; huống hồ Lôi đại hiệp là hảo hữu của nghĩa phụ, chúng ta tốt xấu cũng nên giúp xử lý một chút hậu sự”.

Liễu Chấn Anh nói vẻ khinh thường: “Quản chuyện không đâu! Có muốn mặc áo gai để tang không?” Đình Vũ vốn còn muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thanh Lam nói: “Như vậy đi, chúng ta ở đây hai ngày để giúp Lôi bá mẫu, chờ thân thích của bà tới, chúng ta lại tiếp tục lên đường”. Liễu Chấn Anh còn chưa kịp mở miệng, Thanh Lam đã cắt ngang hắn: “Nếu đại sư huynh thật sự không chờ được, chi bằng thế này, huynh cứ mang kinh thư đi trước, muội cùng Đình ca ở lại, chờ sự tình xong xuôi sẽ đuổi theo huynh”.

Liễu Chấn Anh hung hãn trừng hai người một cái: “Ở lại thì cứ ở đi!”, trong lòng thầm mắng: “Hắn chẳng qua sinh được bộ mặt trắng, ngươi liền nơi nơi che chở cho hắn như vậy!”

Kỳ thật Liễu Chấn Anh bất mãn không phải không có đạo lý. Sư phụ hắn Tạ Trường Giang chỉ có một nhi nữ, bấy lâu nay đại đệ tử hắn đây vẫn thế chỗ nhi tử, mọi việc lớn nhỏ trong cốc đều do hắn hỗ trợ quản lý, lâu ngày liền cảm thấy mình đương nhiên là nhân vật số hai trong cốc; không ngờ một năm trước Tạ Trường Giang nhặt tiểu tử lai lịch bất minh này về, chẳng những cho gã tên, còn nhận gã làm dưỡng tử, rất giống muốn để gã kế thừa y bát, đừng nói Liễu Chấn Anh không chịu nổi, các đệ tử khác cũng tức giận bất bình.


Mà điều khiến Liễu Chấn Anh không thể nhẫn nhịn nhất chính là, Tạ Đình Vũ là một tên tiểu sinh mặt trắng không hơn không kém, chẳng những tướng mạo tuấn mỹ vô cùng, phong thái nhẹ nhàng tựa như thiên nhân, hơn nữa cử chỉ còn tao nhã hữu lễ, dễ dàng đoạt được phương tâm của Tạ Thanh Lam, nhìn dáng vẻ ẩn tình ngưng mắt nhìn Tạ Đình Vũ của nàng, mọi người đều xác định Tạ Đình Vũ không lâu nữa sẽ từ con nuôi thăng cấp thành con rể. Mà Liễu Chấn Anh từ nhỏ lớn lên cùng Tạ Thanh Lam lại giống như miếng vải rách bị đá sang một bên. Nếu hắn không xem Tạ Đình Vũ là cái đinh trong mắt mới thật sự là việc lạ.

Uống trà xong, Đình Vũ và Thanh Lam hẹn nhau ra phố mua ít vải trắng về bài trí linh đường. Hai người sóng vai ra phố, không nhìn ánh mắt oán hận của Liễu Chấn Anh ở đằng sau. Đình Vũ trầm mặc. Thanh Lam nhìn gã nói: “Đình ca, đại sư huynh nói chuyện luôn công kích người ta, huynh nhất thiết đừng giận”.

Đình Vũ ngẩng đầu cười cười: “Yên tâm, ta không phải đang nghĩ chuyện sư huynh”.

Thanh Lam nói: “Huynh còn đang suy nghĩ nguyên nhân cái chết của Lôi bá bá?”

Đình Vũ gật đầu: “Không tìm ra hung phạm, ta thật sự không thể an tâm”.

Thanh Lam khuyên: “Kỳ thật đại sư huynh nói cũng không sai, đối với cái chết của Lôi bá bá, chúng ta có gấp gáp cũng chẳng giúp gì được, chỉ cần tận đạo nghĩa là được rồi, không cần phải tự tìm phiền não”.

Đình Vũ nói: “Ý ta không phải như vậy. Hung thủ ra tay ác độc như thế, tuyệt đối không phải nhân vật chính phái gì, mà nghĩa phụ và Lôi đại hiệp lại là hảo hữu tri kỷ, lập trường cùng hung thủ nhất định là nước lửa không thể dung hòa, hôm nay đối phương đã sát hại Lôi đại hiệp, khó đảm bảo ngày khác sẽ không…”

Thanh Lam biến sắc: “Huynh nói là hung thủ cũng sẽ xuống tay với cha?”

Đình Vũ lắc đầu nói: “Chỉ đoán thôi, hy vọng sẽ không”. Thấy gương mặt trái xoan xinh xắn của Thanh Lam thoáng trắng bệch, liền an ủi nàng: “Muội đừng lo lắng nữa!”

Thanh Lam thở dài, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Đình Vũ, nói: “Gần đây còn đau đầu nữa không?”

Đình Vũ nói: “Thỉnh thoảng, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi”.

“Ký ức vẫn…”

Đình Vũ lắc đầu: “Vẫn không nhớ được gì”.

Một năm trước Tạ Trường Giang phát hiện Đình Vũ bị trọng thương hôn mê bên bờ Lạc Giang, đưa về Liệt Phong cốc chăm sóc cẩn thận, người trẻ tuổi tuy nhặt về một mạng nhưng ký ức quá khứ không còn lưu lại chút nào. Bởi Tạ Trường Giang tương đối vừa ý với gã, dứt khoát đặt tên cho gã, nhận làm nghĩa tử.

Khó tin nhất chính là, Đình Vũ sau khi khôi phục khỏe mạnh, có thể hoạt động bình thường, ngày nọ trong lúc vô ý cầm một thanh kiếm lại tự nhiên mà sử một bộ kiếm pháp thần diệu vô cùng, giống như những chiêu số ấy từ nhỏ đã khắc vào đầu gã vậy. Trừ điều này, quá khứ của gã không còn lưu lại mảy may dấu vết trên người. Tuy bởi vì lúc trước đầu bị thương rất nặng, đến nay thỉnh thoảng sẽ đau đầu, vẫn không ảnh hưởng quá lớn đến sinh hoạt thường ngày.

Đình Vũ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thanh Lam, cười nói: “Không cần lo lắng. Ta hiện giờ rất tốt, những chuyện quá khứ quên rồi thì thôi, ta không để tâm chút nào đâu”.

“Nhưng… chẳng lẽ huynh không muốn biết bản thân là ai, có thân nhân hay không?” Kỳ thật bản thân Thanh Lam muốn biết nhất chính là Đình Vũ trước kia có vợ hay tình nhân gì không.

Đình Vũ nhìn nàng chân thành, nói: “Nếu là mấy tháng trước ta sẽ không tiếc giá nào đi tra quá khứ của mình; nhưng hiện tại, toàn bộ quá khứ cộng lại cũng không bằng được một khắc hiện nay. Ta là Tạ Đình Vũ, thân nhân của ta chính là nghĩa phụ và muội. Ta chỉ cần biết như vậy là đủ rồi”.

Thanh Lam hiểu được ý tứ của gã, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đỏ bừng mặt cúi đầu. Đình Vũ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng so với tường vi mùa xuân còn kiều diễm hơn, không nhịn được dao động trong lòng, muốn vươn tay ôm vai nàng, tay đưa ra đến nửa chừng lại rụt trở về.

Tạ Trường Giang cực kỳ coi trọng lễ giáo, bởi vậy gia giáo trong Liệt Phong cốc rất nghiêm, nhất cử nhất động của các đệ tử đều theo nề nếp cũ; tuy Đình Vũ và Thanh Lam lưỡng tình tương duyệt cũng không dám vượt qua một chút.

Hai người đứng trên đường, nhìn nhau không nói gì, qua một lúc Đình Vũ mới nghĩ đến việc phải tiếp tục lên đường. Người qua đường thấy đôi trai tài gái sắc dung mạo như ngọc này đều thầm ca ngợi trong lòng.

Đình Vũ muốn làm dịu đi bầu không khí có phần xấu hổ, hắng giọng nói: “Thời tiết hôm nay thật là đẹp”.

Thanh Lam nói: “Đúng vậy, có ánh dương lại không quá nóng”.

Đình Vũ nhìn bốn phía, thở dài nói: “Thời tiết đẹp như vậy nhưng thế nhân vẫn phải vì sinh kế mà bôn ba tứ xứ, lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp, thật sự đáng tiếc”. Gã đã hoàn toàn quên lần này ra phố là để lo liệu tang sự.

Thanh Lam nghiêng đầu nhìn gã, hỏi: “Vậy nếu Đình ca hiện tại ở nhà, huynh định sẽ làm gì vào một ngày tốt đẹp thế này?”

Đình Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Đi thuê một con thuyền, ra hồ phiêu đãng cả ngày, ngửi hương hoa, nghe chim hót, quên đi thế tục”. Thanh Lam gật gật đầu, Đình Vũ lại bồi thêm một câu: “Chỉ hai người chúng ta”.

Thanh Lam nở nụ cười xinh đẹp: “Được! Sau khi về nhà, tâm nguyện của huynh sẽ có thể thực hiện”.

Đình Vũ cười nói: “Vậy ta phải luyện chèo thuyền từ bây giờ”.

Hai người dọc đường cười nói, cuối cùng đi vào hiệu vải. Lúc đang hỏi chủ tiệm giá cả, nghe thấy thanh âm trong trẻo của một người trẻ tuổi từ bên ngoài cửa hiệu truyền vào:

“Ta nói Phi Phi, thời tiết hôm nay thật là đẹp mà.”

Có tiếng một thiếu niên nhỏ tuổi trả lời: “Đúng vậy”.

Người lớn tuổi lại nói: “Một ngày thư thái như thế mà những người này trên đường lại vẫn chui tới chui lui như ruồi nhặng, không biết hưởng thụ một chút, thật là lãng phí”.

Thiếu niên trả lời: “Quá đáng tiếc”.


Đình Vũ và Thanh Lam nhìn nhau cười, lòng nghĩ: “Hai người này cũng là kẻ phong nhã”.

Lúc này thanh niên nọ lại nói tiếp: “Thời tiết thế này mà dùng để ngủ trưa thì tuyệt biết mấy!”

Đình Vũ và Thanh Lam suýt nữa ngã bổ nhào, Đình Vũ ló đầu nhìn ra ngoài cửa hiệu, hai người kia đã đi xa, từ bóng lưng chỉ biết là một thanh niên cao gầy cùng một thiếu niên loắt choắt, hai người đều đầu tóc bù xù, y phục cũng khá cũ nát, có điều bước chân vững vàng nhẹ nhàng, đủ thấy công phu không hề kém.

Đình Vũ cười thầm trong bụng: “Thật là một đôi bảo vật”.

Đêm hôm ấy, bởi Lôi phu nhân còn chưa hồi phục tinh thần, công tác túc trực bên linh cữu liền rơi lên người Đình Vũ. Liễu Chấn Anh tự nhiên là đã sớm đi ngủ; Thanh Lam tuy rất muốn canh đêm cùng Đình Vũ nhưng Liệt Phong cốc có quy định nam nữ không được ở chung một phòng, hơn nữa Đình Vũ cũng không hy vọng nàng thức đêm, vậy nên vẫn chỉ có mình gã ở trong linh đường.

Đến nửa đêm, đầu Đình Vũ càng lúc càng nặng, mắt thấy không gượng được nữa, quyết định ra ngoài rửa mặt. Gã vừa quay vào phòng liền phát hiện linh đường tối đen, nhang đèn trên linh đài tắt ngấm.

Trong lòng cảm thấy có chút khác thường, đang định thắp nhang đốt đèn lần nữa, bỗng nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một tiếng động, giống như có người đi lại. Đình Vũ ló đầu ra thăm dò nhưng bên ngoài không có ai. Ngay lúc gã tưởng đó là tiếng gió hoặc tiếng chó mèo, trên nóc nhà nhất thời có một bóng đen lủi qua, tuy rằng mau lẹ khác thường nhưng vẫn nhận ra được đó là một bóng người.

Đình Vũ quát to một tiếng: “Người nào? Đứng lại!” Rút kiếm đuổi theo, nhưng người nọ lao đi rất nhanh, gã hoàn toàn không đuổi kịp, chẳng bao lâu đã để mất dấu đối phương. Lúc này gã lại nghe thấy phía sau có người đuổi theo, thầm nghĩ hẳn là Thanh Lam hoặc Liễu Chấn Anh tới trợ giúp, người kia nháy mắt đã đến bên cạnh, một phen kéo tay gã kêu to: “Tường đệ!” Lại là tiếng một nam tử xa lạ.

Đình Vũ lấy làm kinh hãi, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên đầu tóc rối tung đang nhìn mình đầy kinh ngạc.

Người nọ chính là Sậu Vũ Cuồng Dương Mộ Thiên Dương.

“Đôi bảo vật” mà Đình Vũ ban ngày gặp trên đường chính là Thiên Dương và Phi Phi. Sau khi họ xuống núi Thiếu Thất, hơn một năm qua du sơn ngoạn thủy tứ xứ, không thì ước hẹn đi uống rượu với Nhiếp Ẩn Nương, cuộc sống tiêu dao khoái hoạt biết bao. Chỉ là trong lòng Thiên Dương chung quy vẫn còn chút tiếc nuối.

Thứ nhất chính là y rất bất hạnh học được Phi Long Thần Kiếm Chưởng.

Đêm trăng tròn một năm trước, khi y nằm lẻ loi một mình trong hốc núi, đồ hình quái dị khắc trên vách núi đối diện được ánh trăng chiếu rọi lại hóa thành những vòng sáng màu sắc bất đồng trồi khỏi vách núi, bay lượn lưu chuyển tứ xứ trong sơn cốc. Thoạt nhìn giống như đom đóm, nhưng đom đóm tuyệt không thể thần tốc và khí thế như vậy. Thiên Dương nhìn mà trợn mắt há mồm, còn cho là mình đã đến lúc chết, quỷ tốt tới đón.

Nhìn một hồi, y phát hiện phương thức vận hành của mỗi một vòng sáng đều có quy tắc nhất định, không hề chuyển loạn tứ xứ, thậm chí như đang đánh nhau, công thủ tiến thoái đều cực kỳ tinh diệu, mỗi một vòng sáng đều là một kiếm chiêu. Thiên Dương bị biến hóa xảo diệu của kiếm chiêu làm cho mê mẩn, nhìn chăm chú không chớp mắt, thấp thoáng lại cảm thấy tinh thần thoát ly thân thể, dung nhập trong trận vòng sáng, diễn luyện chiêu thức theo mỗi một vòng sáng, luyện như si như cuồng đến quá nửa đêm, hoàn toàn không biết mặt trăng đang lặn, bình minh sắp đến. Đợi quan binh phát hiện y, ý đồ hạ độc thủ, y mới thình lình bừng tỉnh, những chiêu số chứng kiến trong mộng đều đã khắc sâu vào đầu lúc này tự nhiên mà sử, giết quan binh đến kinh hồn bạt vía.

Kỳ quái nhất chính là, sau bình minh, đồ hình trên vách núi lại biến mất toàn bộ, y ở trên núi vài ngày nữa, đồ hình lại vẫn hoàn toàn không trở về. Lấy đồ phổ mà Thiên Tường để lại ra xem, thấy hình vẽ trên đây quả nhiên không sai khác bao nhiêu với những đồ hình trên vách núi. Y nhớ lại sở học trong mộng, phối hợp với chú thích của Lý Sư Đạo, không đến một tháng đã hoàn toàn thấu hiểu bộ kiếm thuật tuyệt đỉnh mà Vô Ưu Tử dốc lòng nghiên cứu mười năm.

Tại sao lại nói là “bất hạnh”? Bởi vì từ sau khi y luyện thành thần công, mỗi lần quyết đấu với người ta đều không đến hai chiêu đã thắng, đơn giản đến mức khiến người mất kiên nhẫn. Lạc thú lớn nhất đời y đã tan biến như vậy.

Nhưng thứ y mất đi không chỉ có thế.

Trên Nguyệt Lĩnh phong, người vừa lãnh khốc ích kỷ, rồi lại vô cùng ôn nhu kia, từ đây một đi không về. Nhưng hình bóng của gã lại khắc sâu trong lòng Thiên Dương, chẳng cách nào xóa bỏ. Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, nửa đêm mộng cũ quay về, y đều nghe thấy mình đang gào thét, điên cuồng muốn gặp người kia, thậm chí cầu xin trời cao để gã lập tức xuất hiện. Thiên Dương từ nhỏ độc lai độc vãng đã quen, nỗi thống khổ mất đi một người y chưa bao giờ nếm qua, bởi vậy càng khó lòng chịu đựng gấp bội.

Y thật sự chẳng thể hiểu nổi tâm tư của Thiên Tường. Làm ra nhiều chuyện tàn khốc như vậy với y, nói cả đống những lời quá đáng, khẩn yếu quan đầu lại liều mình che chở. Thiên Dương không tài nào quên được người nọ đã dùng ánh mắt lạnh băng thế nào mà nói “Ngươi chẳng qua là đối tượng chơi đùa trên giường của ta”; nhưng cũng không quên được nụ hôn cuối cùng kia, vòng tay gắt gao, độ ấm lúc đó dường như còn đọng lại trên vai. Nhất là khi gã dịu dàng nói “Ngươi nhất định sẽ khỏi thôi”, thanh âm ấy vẫn còn vang vọng trong tai.

– Ta thật sự khỏi rồi.

– Nhưng mà đệ lại không còn nữa…

Mỗi lần nhắm mắt, liền cảm thấy bản thân phảng phất lại về đến giao ngoại trên núi Thiếu Thất, bên cạnh đống lửa, mình nằm trong lòng người nọ, cảm giác được sự ấm áp trên người gã, hơi thở đều đều bình ổn… Nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, y liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Làm sao có thể nghĩ về đệ đệ mình như vậy!

Đủ loại tâm tư như sóng dữ mấy độ bức y phát điên, lúc nghiêm trọng thậm chí muốn tìm chết; nhưng thứ nhất Nhiếp Ẩn Nương khuyên y không nên từ bỏ hy vọng, Thiên Tường chưa chắc đã chết, bản thân y cũng nghĩ đến mối thù của sư phụ còn chưa báo, lại thêm Phi Phi bị mình hại đến tan cửa nát nhà, dù sao cũng không thể bỏ mặc, bởi vậy dựa vào một cỗ kiên cường mà sống tiếp. Chỉ là thân thể vốn đã không được cường tráng cho lắm nay lại càng gầy thêm, cả người không khác gậy trúc là bao.

Hôm nay hai người vào thành Trịnh Châu, nghe thấy mấy quan sai đằng xa đang nói chuyện, phát hiện cái chết của Lôi Minh Viễn trên đường đông môn lại hoàn toàn tương đồng với Vô Ưu Tử, Thiên Dương kinh hãi vô cùng. Nghe Lôi Minh Viễn mới chết đêm hôm qua, vẫn còn chưa hạ táng, liền quyết định đêm đó lẻn vào linh đường Lôi gia mở quan tài xem xét cẩn thận.

Y vốn an bài Phi Phi dụ người canh đêm đi để mình tiện bề lẩn vào linh đường dỡ nắp quan tài, không ngờ Đình Vũ vừa mở miệng quát hỏi, thanh âm kia lại quen thuộc đến kinh người. Thanh âm đã khắc cốt minh tâm, dù có muốn quên cũng không quên nổi.

Trong lòng chấn động, Thiên Dương rốt cuộc bất chấp việc điều tra linh đường, lập tức đuổi theo phía sau Đình Vũ, cũng bởi vậy trông thấy khuôn mặt đã khiến y hồn khiên mộng oanh.

Y nhất thời cũng không phân rõ được mình là kinh là hỉ hay là bi, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn đệ đệ nói: “Tường đệ, đệ thật sự còn sống!”

Nhưng câu trả lời của Thiên Tường càng khiến y kinh hoàng: “Xin hỏi tôn giá là vị nào?”

Thiên Dương quả thực không dám tin vào tai mình: “Cái gì?”

Đình Vũ vẻ mặt vô tội nhìn y: “Tại hạ đã từng gặp các hạ sao?”

Thiên Dương còn chưa kịp suy xét, thân thể đã tự hành động, một quyền đánh Đình Vũ ngã lăn ra đất, miệng mắng to: “Mẹ kiếp ngươi đang giở trò gì đấy? Ngay cả ca ca mình cũng không nhận ra? Lại còn dám giả bộ với ta!”

Đình Vũ ù ù cạc cạc bị đánh, đang muốn phát tác, vừa nghe Thiên Dương nói vậy không khỏi kinh hãi, xoa gò má đau buốt, ngạc nhiên nói: “Ngươi… ngươi là ca ca của ta?”

“Ngươi vẫn chưa nhớ ra phải không? Được, ta sẽ đánh cho tới khi ngươi nhớ ra mới thôi!” Túm cổ áo lôi gã dậy, đang định đánh thêm một quyền, chợt có tiếng nữ tử kêu lên sau lưng: “Ngươi làm gì đấy? Mau buông Đình ca ra!” Lần này thật sự là Thanh Lam, nàng nói xong một kiếm đâm đến ngực Thiên Dương, ai ngờ kiếm mới đâm đến sau lưng y nửa tấc đã gãy.


Thanh Lam kinh hãi, vội vàng bổ lên dùng sức kéo Đình Vũ, nhìn Thiên Dương kêu lên: “Buông tay!”

Thiên Dương cả giận nói: “Ta mắng đệ đệ của mình, liên quan gì tới ngươi? Tránh ra!”

Thanh Lam ngẩn người: “Đệ đệ ngươi?”

Đình Vũ phẫn nộ nói: “Ngươi làm gì phải hung dữ như vậy với một nữ hài tử?”

Thiên Dương cười lạnh: “Ôi, thực sự đã trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy nha! Hóa ra ngươi chỉ cần vừa tìm được mỹ nữ, những việc khác quên sạch cũng chẳng hề gì, có phải không?”

Thanh Lam kêu lên: “Không sai! Đình ca bị trọng thương, chuyện quá khứ đã quên hết, ngươi có đánh huynh ấy thêm nữa cũng vô ích thôi!”

Thiên Dương đang nổi giận lúc này mới thật sự tỉnh táo lại.

Đoàn người quay lại linh đường của Lôi gia, Phi Phi được Thiên Dương gọi về, vừa nhìn thấy Đình Vũ cũng phải giật thót.

Thiên Dương và Phi Phi đem chuyện Thiên Tường mất tích nói sơ lược đầu đuôi một lần, Đình Vũ nghe, trong lòng dần dần càng sốt ruột. Thời gian mà bọn họ thuật lại cùng thời điểm Tạ Trường Giang cứu gã lên chỉ cách vài ngày, Tạ Trường Giang phát hiện gã bên bờ Lạc Giang, mà Lạc Giang có một nhánh thượng du chính là đến từ núi Thiếu Thất. Thời gian địa điểm đều phù hợp, trong đầu mình lại không tìm được ký ức nào để có thể ủng hộ cách nói này. Gã rốt cuộc nên tin tưởng, hay là không tin đây?

Thiên Dương thấy trên mặt Đình Vũ lộ ra biểu tình hoang mang do dự, từ sau khi y học thành Phi Long Thần Kiếm Chưởng, trực giác trở nên cực kỳ nhạy bén, vừa nhìn đã biết vẻ dao động và nghi hoặc của Đình Vũ không phải giả vờ, nói cách khác là gã thật sự không nhớ được; trong lòng dâng lên một trận lo lắng, lại túm cổ áo Đình Vũ nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ! Ngươi họ Mộ, gọi là Mộ Thiên Tường, là đồ đệ của Kiếm Thần Vô Ưu Tử đỉnh đỉnh đại danh! Thiên hạ có bao nhiêu người hận không thể trao đổi thân phận với ngươi, bản thân ngươi lại quên mất! Ngươi không phải đang làm sư phụ thất vọng sao? Còn không mau nhớ ra!” Thanh Lam kêu lên: “Không được đánh!”

Liễu Chấn Anh lại giãn lòng, cười nói: “Sư đệ, chúc mừng đệ cuối cùng đã tìm được người thân, nên sớm về nhà sum họp đi!” Thanh Lam hung hãn trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Thiên Dương nói: “Ngươi nói đúng là rất hợp lý, nhưng không có chứng cứ, bọn ta cũng không thể cứ thế khẳng định ngươi và Đình ca là… “

Thiên Dương bất mãn vô cùng: “Ngươi nói là ta gạt người?”

Ấn tượng đầu tiên của Đình Vũ khi gặp Thiên Dương đã không được tốt cho lắm, lại thấy y cử chỉ thô lỗ, tùy tiện động thủ đánh người, trong lòng càng thêm ác cảm, nhưng nghĩ đến việc y có thể là ca ca của mình mới dằn lòng, thận trọng nói: “Mộ huynh, không phải bọn ta không tin các hạ, tại hạ đương nhiên cũng hy vọng tìm được người thân; nhưng lúc trước tại hạ bị thương rất nặng, ngay cả đi đứng nói chuyện cũng phải học lại từ đầu, thật sự là không nhớ được chuyện gì. Các hạ đột nhiên chạy tới nói ta là đệ đệ của ngươi thế này thật sự là quá đột nhiên, giả dụ nếu một ngày kia có người cũng xuất hiện như các hạ, vu cho tại hạ là giang dương đại đạo, hung thủ giết người, tại hạ đồng dạng chẳng cách nào phản bác…”

Phi Phi nói: “Không sai”.

Đình Vũ ngẩn ra: “Cái gì?”

Phi Phi vẻ mặt tươi cười ngây thơ, lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn: “Ngươi chính là hung thủ giết người! Ngoại hiệu của Mộ Thiên Tường ngươi chính là Diệu Thủ Không Không Nhân, là sát thủ nhất lưu mà người trong giang hồ vừa nghe đã kinh tâm khiếp đảm; dưới tay ngươi không ai có thể toàn mạng, ngay cả tiểu hài nghe tên ngươi cũng không dám khóc! Ngươi vĩ đại như vậy, làm sao có thể quên được?”

Thiên Dương cảm thấy hơi khác thường, nói: “Phi Phi, đệ hà tất nói thành như vậy?”

Phi Phi nói: “Phải như vậy mới có thể giúp hắn nhớ lại.”

Thiên Dương nói: “Tuy là không nói sai, nhưng…”

Lúc này y chợt cảm thấy bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng, ngẩng đầu chỉ thấy biểu tình của ba người trong Liệt Phong cốc đều như đóng băng, từng kẻ trợn trừng mắt nhìn hai người bọn họ, giống như trông thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố.

Trong ba người, biểu tình của Đình Vũ là đáng sợ nhất, sắc mặt gã lúc xanh lúc trắng, toàn thân run rẩy, gương mặt tuấn mỹ cơ hồ vặn vẹo biến dạng; mãi một lúc sau gã mới gào lên: “Ngươi nói bậy!” Nói xong quay đầu chạy khỏi phòng.

Thanh Lam là người đầu tiên phục hồi tinh thần, nhìn Thiên Dương và Phi Phi phẫn nộ nói: “Các ngươi thật quá đáng!” Kêu to: “Đình ca! Đình ca!” rồi đuổi theo.

Thiên Dương kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”

Liễu Chấn Anh bỗng trở nên cực kỳ hưng phấn, kéo Thiên Dương hỏi: “Ngươi nói, hắn thật sự là sát thủ?”

Thiên Dương nói: “Đúng vậy!”

Liễu Chấn Anh đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to: “Thật tốt quá!” Khiến Thiên Dương giật thót.

Liễu Chấn Anh suýt nữa phải nhảy múa giữa linh đường, miệng reo hò: “Như vậy hắn sẽ không thể ở lại Liệt Phong cốc được nữa! Trời cũng giúp ta! Ha ha ha!”

Trong giáo dục của Liệt Phong cốc, sát thủ xếp sau kỹ nữ, là nghề thấp hèn nhất, không thể tha thứ nhất; nếu để Tạ Trường Giang biết dưỡng tử mà ông thương yêu nhất chẳng những là sát thủ, mà còn là sát thủ vô cùng nổi danh, không tức chết tươi mới là lạ. Liễu Chấn Anh nghĩ đến lần này rốt cuộc có thể nhổ cái đinh trong mắt, không nhịn được phải vui đến mức khoa tay múa chân.

Thiên Dương không muốn dây dưa với hắn nữa, kéo Phi Phi đuổi theo.

Trong bóng tối đi vài vòng trên đường, nhưng họ hoàn toàn không tìm thấy người đâu, quay đầu nhìn thấy Thanh Lam đồng dạng tốn công vô ích.

Thanh Lam vừa thấy là hai người bọn họ, lập tức quay đầu đi không thèm để ý. Lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ đến Đình Vũ trước nay thích nhất một chỗ, lập tức co chân chạy đi. Thiên Dương biết nàng có manh mối liền đuổi theo phía sau.

Đình Vũ đang đứng trên một chiếc cầu nhỏ, ngơ ngác nhìn trừng trừng dòng nước đen kịt dưới chân cầu. Gã trông mong suốt một năm ròng, chỉ hy vọng có ai có thể đến nói cho gã biết rốt cuộc bản thân gã là ai, hiện giờ người kia xuất hiện, chân tướng nghe được từ miệng y lại tàn khốc vô cùng.

Một năm nay sinh sống ở Liệt Phong cốc, sâu sắc cảm nhận được Tạ Trường Giang chẳng những học thức uyên bác, võ nghệ cao cường, hơn nữa nhân cách cao thượng, quản giáo môn hạ đệ tử nghiêm khắc nhưng lại không mất đi sự từ ái, bản thân đối với ông vừa kính vừa yêu, liền xem ông như là cha ruột; trong lòng không ngừng âm thầm hy vọng phụ thân chân chính của mình cũng ôn văn nho nhã như vậy, người nhà của mình mỗi người đều có giáo dưỡng như chúng đệ tử Liệt Phong cốc, mà thực tế thì sao?


Cái người tự xưng là ca ca gã, nhìn thế nào cũng không giống loại người đứng đắn, dáng dấp quái đản, làm việc cũng cổ quái kỳ lạ, mà bản thân gã lại là… sát thủ!

“Người trong giang hồ nghe tiếng mà mất mật”, “Dưới tay không người còn sống”, “Ngay cả tiểu hài tử nghe đến cũng không dám khóc”… Đây thật sự là mình sao? Vừa nghĩ đến xuất thân của mình hóa ra dơ bẩn bất kham như thế liền hận không thể nhảy xuống sông chết quách cho rồi.

Chợt nghe sau lưng có tiếng kêu vui mừng của một nữ tử: “Đình ca!” Chỉ thấy Thanh Lam vội vã bước đến. Nhưng biểu hiện của gã lại khiến Thanh Lam thất kinh: gã vừa lui về sau vừa la lên, “Không được qua đây!”

Thanh Lam ngây người một lúc: “Đình ca, huynh làm sao vậy?”

Đình Vũ mỉm cười, lại là nụ cười tuyệt vọng vô cùng: “Muội không nghe tiểu quỷ kia nói sao? Ta là Diệu Thủ Không Không Nhân, sát nhân ma vương trên giang hồ không ai không biết, nếu muội thân cận với ta quá, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm”.

Thanh Lam cuống cuồng nói: “Họ nói bậy bạ, huynh đừng tin”.

Đình Vũ nói: “Tại sao không tin? Họ không có lý do gì mà phải gạt ta”.

Thanh Lam nói: “Huynh ngẫm lại xem, Liệt Phong cốc trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh, Liệt Phong cốc chủ một năm trước bỗng nhiên có thêm một nhi tử, người trong giang hồ nhất định nhao nhao nghị luận, khó bảo đảm người có tâm không thừa cơ đến kiếm chuyện sinh sự”.

Đình Vũ nói: “Nhưng hôm nay gặp bọn họ hoàn toàn là ngẫu nhiên…”

Thanh Lam phản bác: “Huynh làm sao biết được? Hai người đó vốn rất khả nghi, nửa đêm xông vào linh đường của người ta làm gì? Rõ ràng là có âm mưu khác!”

Đình Vũ nghe thế cũng cảm thấy có lý, trầm ngâm nói: “Muội nói là bọn họ cố ý bịa chuyện lừa gạt ta?”

Thanh Lam nói: “Tám phần là như vậy”.

Trong lòng hơi giãn ra, nhưng Đình Vũ lại không nhịn được do dự: “Nhưng… vạn nhất là thật…”

Thanh Lam bạo gan tiến lên phía trước, kéo tay gã ôn nhu nói: “Huynh đã nói, huynh chỉ biết huynh là Tạ Đình Vũ, người nhà của huynh chính là cha và muội, chẳng lẽ huynh quên rồi sao?” Đình Vũ lắc đầu: “Ta không quên”.

Thanh Lam vươn tay ngọc thon thon, nhẹ nhàng vỗ về mặt gã: “Mặc kệ huynh trước kia là ai, đã làm chuyện gì, huynh vĩnh viễn đều là Đình ca của muội. Huynh muốn tìm thân nhân cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng để bị người ta dùng vài ba câu mà lừa gạt, được không? Hãy đáp ứng muội.”

Đình Vũ nghe mấy lời ôn nhu thông cảm như vậy, hốc mắt không nhịn được nóng lên, trong lòng cảm kích không thôi, “Ta”, “Ta” mấy tiếng rồi lại không biết biểu đạt tâm ý của mình thế nào, chỉ có thể gật đầu nói: “Ta đáp ứng muội”.

Thanh Lam cười xinh đẹp, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai gã nói: “Muội thật cao hứng”.

Ánh sao sáng rực khắp trời chiếu lên đôi thanh niên này cũng có vẻ êm dịu lạ thường.

Dưới tàng cây cách đó không xa có hai người đang lạnh lùng nhìn họ, trong mắt người cao hơn đang bắn ra lửa giận.

Sáng hôm sau, thân thích của Lôi gia đã đến, Liệt Phong cốc ba người lại khởi hành đi Bạch Mã tự. Đi chưa được vài bước, trông thấy Thiên Dương và Phi Phi hai người đang đứng ven đường trừng họ, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu vô cùng cổ quái. Đình Vũ với Thanh Lam cũng không quan tâm, chỉ đi thẳng về phía trước.

Liễu Chấn Anh nói: “Mộ nhị gia, lệnh huynh đang đợi ngươi, sao không cùng y quay về?”

Thanh Lam trừng hắn một cái: “Đại sư huynh, huynh đừng có nói bậy!”

Liễu Chấn Anh nói: “Nam tử hán đại trượng phu, muốn giả ngu không nhận nợ sao? Trước kia ngươi không nơi nương tựa, sư phụ có lòng tốt mới thu lưu ngươi, hiện tại người nhà đã tìm đến cửa còn lì ra đó làm gì?”

Thanh Lam cả giận nói: “Huynh nói cái gì?” Đình Vũ vỗ vai nàng, ý bảo đừng nói nữa, bản thân nghĩ thầm: “Đại sư huynh, huynh còn giống đệ đệ của tiểu tử kia hơn cả ta”.

Liễu Chấn Anh lạnh lùng nói: “Sư phụ ta nhất thời mềm lòng, lại nhận một sát thủ làm nhi tử, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Liệt Phong cốc sau này làm sao đặt chân trên giang hồ? Thức thời thì cút đi cho nhanh, nếu để sư phụ biết, không tự tay đánh chết ngươi mới là lạ”.

Thanh Lam kêu to: “Đừng nói nữa!” Lo lắng nhìn Đình Vũ, sợ gã không chịu nổi kích thích lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng Đình Vũ mặt không biểu cảm, không nhìn ra tâm tư.

Liễu Chấn Anh cả giận: “Nha đầu nhà ngươi càng không ra làm sao, nhìn thấy thiếu niên anh tuấn, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý sao? Thanh danh một đời của cha ngươi đều bị ngươi hủy hết!”

Thân hình Đình Vũ thoáng cái đã đến trước mặt Liễu Chấn Anh, một phen túm cổ áo hắn, Liễu Chấn Anh thất kinh: “Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng thầm kêu khổ: “Nguy rồi! Tiểu tử này vốn là sát thủ giết người không chớp mắt, lúc này bản tính tất lộ muốn giết ta!”

Đôi mắt đẹp như thu thủy của Đình Vũ nhìn hắn chằm chằm, bình tĩnh nói: “Sư huynh, mạng của ta là nghĩa phụ cứu, vậy nên việc sống chết đi ở của ta chỉ nghĩa phụ có thể quyết định; bất luận nghĩa phụ muốn xử trí thế nào ta đều không có nửa câu oán hận. Về phần cách nghĩ của sư huynh, tiểu đệ chỉ đành phải vậy, điểm này mong sư huynh thứ lỗi. Còn nữa, sư huynh mắng ta không hề gì, nhưng nếu huynh còn dám lăng nhục Lam muội nữa thì thứ cho tiểu đệ không khách khí với sư huynh”, nói xong buông hắn ra.

Liễu Chấn Anh hừ một tiếng, không trả lời nữa, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Đình Vũ quay đầu, chỉ thấy Thiên Dương và Phi Phi cưỡi chung một ngựa phi về phương hướng này.

Lúc chạy qua bên cạnh bọn họ, nghe thấy Phi Phi nói: “Tại sao lại là ‘Tứ thập nhị chương kinh’? ‘Ngũ thập chương kinh’ không phải hay hơn sao?”

Thiên Dương nói: “Tám chương khác còn chưa viết xong”. Miệng nói chuyện mà đầu không quay lại, chỉ giục ngựa chạy băng băng về phía trước.


Đình Vũ nghe thấy “Tứ thập nhị chương kinh”, cảm thấy có chút khác thường, ngẩng đầu phát hiện quyển sách Phi Phi đang cầm trong tay nhìn vô cùng quen mắt, trong lòng chấn động, vội tháo bọc hành lý xuống mới phát hiện “Tứ thập nhị chương kinh” phải đem tặng cho Bạch Mã tự không biết từ khi nào đã không cánh mà bay!

Đình Vũ kêu lên: “Đứng lại!” Lập tức đuổi theo nhưng hai người cưỡi ngựa chốc lát đã lao đi không thấy bóng dáng.

Đang lúc ba người cuống cuồng lo lắng, bỗng phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy một đại hán dắt một con ngựa, hổn hển chạy về hướng này gọi to: “Ba vị phía trước xin đợi một chút!”

Đình Vũ biết là đang gọi bọn gã, chờ người nọ lại gần hỏi: “Vị đại ca này có gì chỉ giáo?”

Đại hán kia nói: “Vừa rồi hai bằng hữu của các vị đến chỗ ta mua ngựa, chưa trả tiền đã cưỡi đi mất, bảo ta đến gặp các vị để lấy tiền, còn nói ta dắt thêm một con tới cho các vị, tiền hai con tính chung một thể”.

Liễu Chấn Anh nói: “Tính tiền gì? Bọn ta không cần mua ngựa!”

Đình Vũ ngắt lời hắn: “Ta mua! Lam muội, phiền muội trả tiền hai con ngựa cho y”. Nói xong sải bước lên ngựa, thúc ngựa lao theo bọn Thiên Dương hai người.

Thanh Lam gọi to: “Đình ca! Đình ca!” Nhưng Đình Vũ đã chạy xa.