Trưởng phòng Tư Cách phòng tuyên truyền tỉnh ủy Hoa Đông là một người đàn ông cao lớn, người này rất chú ý cách ăn mặc. Trong tất cả lãnh đạo tỉnh ủy, ngoài Trương Thanh Vân thì Tư Cách là người có hình tượng tốt nhất.Tư Cách là cán bộ hàng không xuống Hoa Đông từ trung ương, trước tiên là cán bộ đông bắc tiến lên trung ương, đây là một số ít cán bộ mà Trương Thanh Vân còn có chút xa lạ. Bình thường Tư Cách cũng rất ít khi nói đùa, gặp ai cũng chỉ gật đầu, vì vậy trước kia Trương Thanh Vân cũng không có nhiều liên hệ với người này.Nhưng gần đây Tư Cách có vẻ thân thiện hơn với Trương Thanh Vân, hắn đến báo cáo công tác nhiều lần, tất cả những chuyện lớn nhỏ dù chi tiết hay không cũng được báo cáo rõ ràng.Lãnh đạo không thích người nịnh hót nhưng rất thích những cán bộ tuyến dưới thích báo cáo, nếu báo cáo nhiều chính là tôn trọng lãnh đạo. Chỉ cần có công tác thì báo cáo hay không là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, hơn nữa công tác tuyên truyền ở Hoa Đông lại làm rất tốt, xem ra Tư Cách cũng là một cao thủ.Đồng thời Tư Cách là một người báo cáo rất bài bản, bộ dạng lúc nào cũng giống như giải quyết chuyện chung, chưa bao giờ tỏ ý đang kéo quan hệ với lãnh đạo, tất nhiên bộ dạng này của hắn cũng làm cho lãnh đạo cảm thấy mát mặt.Trương Thanh Vân tiếp xúc với Tư Cách vài lần, sau đó hắn đã xem xét đối phương, tất nhiên thái độ của hắn đối với Tư Cách càng thêm khách khí. Quan hệ cấp trên và cấp dưới hòa hợp với nhau cũng không phải là khách khí, lãnh đạo khách khí với cấp dưới nhiều khi cũng không phải hòa hợp.Cũng vì vậy mà sinh ra một vòng tuần hoàn, Trương Thanh Vân càng khách khí với Tư Cách, Tư Cách lại càng tôn trọng Trương Thanh Vân, mà quan hệ thực tế giữa hai người càng lúc càng khó nhận biết.Khu thường ủy tỉnh ủy, bây giờ phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở trong khu nhà này. Đây là tòa nhà được đề phòng nghiêm khắc nhất ở khu tỉnh ủy, là địa phương thần bí nhất, ngoài những thường ủy tỉnh ủy thì những người khác muốn vào đều cần phải chứng minh thân phận.Ủy viên tỉnh ủy đưa giấy chứng nhận thì có thể tự do ra vào, những đồng chí còn lại muốn tiến vào đều phải có hẹn trước với lãnh đạo, nếu không sẽ luôn bị ngăn cách bên ngoài. Có thể nói tòa nhà này là nơi tập trung hạch tâm quyền lợi toàn tỉnh Hoa Đông.Phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở khá gần phòng làm việc của Ngô Ngôn Pháp, điều này thuận tiện để hắn có thể báo cáo công tác cho Ngô Ngôn Pháp bất cứ lúc nào. Thực tế phòng làm việc của Ngô Ngôn Pháp thường được sắp xếp ở khu hội nghị trung tâm Tân Uyển, lão cũng không đến đây nhiều, đây cũng là đặc quyền của lãnh đạo đảng ủy tỉnh ủy.Bình thường khi đến cấp bậc của Ngô Ngôn Pháp thì không còn khái niệm đi làm đúng giờ.Mà những đặc quyền của bí thư tỉnh ủy cũng bị lên án ở rất nhiều địa phương, nghe nói ở nhiều tỉnh sinh ra nhiều tình huống tương tự, khong những lãnh đạo tỉnh không đi làm đúng giờ, ngay cả bí thư thị ủy cũng bắt chước làm theo, điều này làm cho một thành phố không có người quyết định quyết sách khi có việc cần, tất nhiên tình huống này không tồn tại ở Hoa ĐôngTrước kia Hoa Đông cũng có Tần Vệ Quốc thích ở trong biệt thự văn phòng, những lãnh đạo khác không có thói quen này.Mười giờ sáng hôm nay Tư Cách lại đến báo cáo công tác, Trương Thanh Vân tự mình rót trà rồi mời đối phương ngồi xuống ghế sa lông. Tư Cách nói:- Bí thư Trương, tôi không làm tốt công tác, hôm nay chủ động nhận kiểm điểm với anh.Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tư Cách, hắn yên lặng chờ đối phương tiếp tục lên tiếng. Tư Cách có hơi khựng lại, sau đó lấy trong cặp ra một tờ tạp chí đưa cho Trương Thanh Vân.Trương Thanh Vân nhìn lướt qua, chân mày hơi nhíu lại. Tạp chí có tên là "Dưỡng Sinh Đường", trên bìa có hình một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt, trang bìa có hàng chữ "Lý đạo trưởng thần kỳ, truyền kỳ Viên Thông Quan đỉnh Chung Sơn!"- Đây không phải đạo trưởng Lý Sơn sao?Trương Thanh Vân có chút chần chừ, Tư Cách nói:- Đây là hình đã chỉnh sửa, ảnh nguyên bản ở đây.Tư Cách lại đưa đến một tấm hình khác.Đây là một tấm hình Trương Thanh Vân tiếp kiến các ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị và các nhân sĩ tôn giáo. Trương Thanh Vân và đạo trưởng Lý Sơn đứng phía trước, phía sau còn có hai nhà sư, nhưng lúc này trên tạp chí kia không có hai nhà sư, chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và đạo trưởng Lý Sơn, giống như hai người chụp ảnh chung với nhau.Hình ảnh trên tạp chí rõ ràng có chút hàm hồ, bên dưới có chút thích "Đạo trưởng Lý và thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông Trương Thanh Vân.". Trương Thanh Vân lúc này mới mở tạp chí ra xem nội dung, chẳng qua chỉ nhắc đến những hiệu quả đặc biệt khi học tập dưỡng sinh, cũng không quá rõ ràng. Hắn quét mắt qua vài lần rồi không thể nhịn cười nói:- Bây giờ đám người này nhúng tay vào khắp nơi, chỉnh sửa và đăng ảnh như vậy cũng đủ làm bọn họ khó khăn.Tư Cách lắc đầu nói:- Nào chỉ là như thế, bọn họ còn chuẩn bị cho tuyên truyền ở đài truyền hình, lúc đó tôi kịp thời phát hiện vấn đề, tôi đã cho ngừng nhưng cũng có vài đồng chí có ý kiến khác, mọi người kéo vấn đề lên chính sách của đảng với tôn giáo. Mà chính sách của đảng với tôn giáo cũng không được tuyên truyền giả tạo, cần phải làm cho khoa học...Tư Cách giống như rất tức giận, hắn lên giọng nói:- Bí thư Trương, anh xem nội dung thông tin xem, mô tả Lý Sơn như thần, nói rằng nhịn ăn nhịn uống ba tháng, tuyên bố ngũ cốc là mối độc hại lớn nhất, bệnh vào từ miệng, chỉ cần không ăn gì là hết bệnh.- Đây mà là tôn giáo sao? Rõ ràng là không được, là chết người...Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Tư Cách, hắn không biết vì sao đối phương lại có hứng thú với những vấn đề lông gà vỏ tỏi thế này. Hơn nữa vấn đề dân tộc và tôn giáo đều có tổ chức chuyên môn, một đạo sĩ lường gạt còn cần một thường ủy tỉnh ủy ra mặt sao?- Bí thư Trương, đây cũng không phải chuyện nhỏ, nghe nói có rất nhiều đồng chí sa lầy vào bên trong, trên Viên Thông Quan thường xuất hiện bóng dáng quan viên. Bọn họ có thể đến đoán quẻ, hoặc là bái sư học nghệ, thậm chí còn có đồng chí đã bái đạo sĩ Lý Sơn này làm thầy, không còn tin tưởng chủ nghĩa Mark, chuyển sang tin vào những chuyện thần tiên yêu quái.Tư Cách nói, sau đó hắn hơi ngưng lại, cuối cùng tiếp tục:- Chuyện này chúng ta cần phải cảnh giác, đây là vấn đề ảnh hưởng đến hình tượng của quan viên, rất khó lường.- Được, việc này chuyển sang cho các ban ngành tương quan của khối chính quyền là được, ý kiến của anh là thế nào?Trương Thanh Vân nói.Tư Cách gật đầu nói:- Đây là ý của tôi, nhưng lần này bọn họ xâm phạm hình ảnh của anh, tôi đã ra lệnh cho tạp chí này ngừng xuất bản, nhưng dù là như vậy tôi cũng phải đến làm kiểm điểm với anh...Trương Thanh Vân tiễn Tư Cách ra khỏi phòng làm việc, sau đó hắn cẩn thận cầm tạp chí lên xem xét, hắn cũng chưa thấy yếu điểm nằm ở đâu, vì vậy mà tạm thời bỏ qua.Tan tầm, Cao Cát Tường ngồi trong xe với vẻ mặt tái nhợt mà không nói lời nào. Gần đây quan hệ giữa hắn và Uông Sâm không tốt cho lắm, mà nguyên nhân chính là Uông Sâm càng ngày càng vung tay quá trán, bắt đấu hung hăng múa máy tay chân với công tác của khối chính quyền. Trước đó Cao Cát Tường lui một bước thì Uông Sâm tiến lên từng bước, bây giờ Cao Cát Tường cảm thấy mình khó thể tiếp tục lùi lại.Gần đây thị ủy chính quyền thành phố Lăng Thủy đặc biệt tổ chức hoạt động thảo luận phát triển kinh tế, Uông Sâm đặc biệt quan tâm đến hoạt động này, nói là vì phát huy tính năng động của quan viên, mọi người cùng hợp sức hợp mưu, cùng hiến kế vì sự phát triển của Lăng Thủy.Trước sau đã tổ chức hoạt động khảo sát vài chục lần nhưng Uông Sâm lại không để ý đến vảy nghịch và sự tự tôn của người Lăng Thủy, hắn liên tục ca ngợi Cảng Thành, hơn nữa còn tự mình dẫn đoàn sang học tập kinh nghiệm. Điều này làm cho các giới ở Lăng Thủy chấn động lớn, Uông Sâm thiếu chút nữa đã không khống chế được cục diện.Dưới tình huống này Uông Sâm lại khởi xướng hình thức của Hoài Dương, cũng không biết là nóng đầu hay vì nguyên nhân gì khác mà hắn đi sang Hoài Dương dạo một vòng, phát hiện du lịch sinh thái ở Hoài Dương rất phát triển. Vì vậy sau khi trở về hắn ồn ào chỉnh hợp tài nguyên du lịch của Lăng Thủy, phải đẩy mạnh sản nghiệp du lịch lên tầm cao mới.Uông Sâm đề xuất dựa vào cơ sở những danh thắng cổ tích truyền thống của Lăng Thủy để gia tăng nhân tố mới, phải đổi mới và phát triển sản nghiệp du lịch. Uông Sâm đưa ra phương án đổi mới, chủ yếu có thể giải thích ở hai phương diện, đầu tiên chính là đổi mới trên phương diện văn hóa truyền thống, mọi người khám phá và tiến tới. Thứ hai chính là đổi mới các hạng mục du lịch, phải làm cho Lăng Thủy có thêm hạng mục du lịch sinh thái, du lịch mạo hiểm.Mà trong phương án đầu tiên chính là khai phá văn hóa truyền thống, cũng không biết Uông Sâm có bị đầu độc hay không mà giúp đỡ Viên Thông Quan trở thành một sản nghiệp du lịch.Thực tế chỉ là lợi dụng vỏ bọc tôn giáo để hấp dẫn tín đồ, lợi dụng danh tiếng của Viên Thông Quan để tạo ra sản nghiệp du lịch. Vì vậy mà quan chủ của Viên Thông Quan là Lý Sơn đã đăng đàn phát biểu, muốn đổi mới cách nghĩ của nhân viên nhà nước, dùng thứ này để đẩy mạnh nuôi dưỡng văn hóa truyền thống. truyện được lấy tại TruyenFull.vnTất nhiên Cao Cát Tường sẽ phản đối phương án này, hắn thấy Uông Sâm đang xào nấu theo Hoài Dương để nịnh hót Trương Thanh Vân, nhưng Hoài Dương và Lăng Thủy hoàn toàn khác nhau, Hoài Dương rất rộng, nhiều núi non, tài nguyên du lịch phong phú.Lăng Thủy thì diện tích có hạn, du lịch truyền thống là rất đúng, nhưng những sản nghiệp du lịch của thành phố đều có liên quan đến vấn đề lịch sử, cũng không thể mở rộng. Dù sao nếu chú tâm vào phát triển du lịch mà làm hư hao di tích văn hóa thì không được, vì vậy sản nghiệp du lịch ở Lăng Thủy khó thể phát triển mạnh.Cao Cát Tường trình bày quan điểm của mình ở hội nghị lãnh đạo đảng ủy chính quyền, nào ngờ những đề nghị của hắn chẳng được người nào giúp đỡ. Gần đây Uông Sâm hay gây sự, yêu cầu khối chính quyền báo cáo công tác phải có nội dung liên quan đến sản nghiệp du lịch.Cảnh Chiến đường đường là chủ tịch thành phố mà thậm chí không khống chế được nội dung báo cáo, như vậy có thể thấy tâm tình hắn không ổn đến mức nào.Lăng Thủy là một thành phố thích hợp để an cư, xe của Cao Cát Tường chạy nhanh trên tuyến đường chính của thành phố, hai bên đường là cây cối xanh ngắt, phía đông chính là sông Trường Giang.Nước trên sông Trường Giang khá bình hòa, lúc này một vầng mặt trời đỏ rực đang dần hạ xuống, mặt nước được mặt trời tô điểm cho một màu vàng rực, cảnh sắc rất đẹp. Nhưng lúc này Cao Cát Tường không có tâm tình thưởng ngoạn, tâm tình hắn rất đè nén, trong một thành phố như mộng như ảo này hắn không thấy có gì vui sướng, chỉ thấy sự khổ sở và bất đắc dĩ.