Nhân số thành viên của tổ khảo sát tỉnh ủy do Âu Đan dẫn đoàn đã đủ, gồm các cán bộ vĩ đại của phòng tổ chức, mặt trận tổ quốc, khối tư pháp tỉnh ủy, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy và các đơn vị tương quan khác.Lần này phó bí thư Âu chủ yếu đến khảo sát ở các nước Pháp, Italy, Đức, Anh, còn có cả Đan Mạch và một số nước Bắc Âu khác, mục đích chính là hiểu rõ thể chế chính trị và dân sinh dân chủ của các quốc gia phương tây, đẩy mạnht trao đổi chính chị giữa Trung Quốc và Châu Âu, để Châu Âu biết rõ Trung Quốc, biết Hoa Đông, đặt nền móng hợp tác kinh tế chủ tịch giữa Hoa Đông và Châu Âu.Trời ngã về tây vào đầu mùa thu, bầu trời Hoa Đông rất cao xa, trên trời không một áng mây, khí hậu như vậy rất đẹp, đây cũng là mùa đẹp nhất ở Hoa Đông.Lâm Ninh chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân, tâm tình của hắn rất phức tạp. Trong lòng hắn biết rõ đây là lần cuối cùng báo cáo công tác với Trương Thanh Vân, qua hôm nay thì cả đời hắn cũng chưa chắc gặp lại con người và cảnh vật nơi đây.Nổi đau thương ly biệt được Lâm Ninh cất sâu trong đáy lòng, hắn đã công tác nửa đời ở Hoa Đông, tất cả bất động sản và tài sản khác đều được để lại, ngay cả những bức thư pháp ở trong nhà cũng không mang theo. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mLâm Ninh sợ để lộ ra tin đồn, quan trọng hơn hắn tha phương lần này là tìm một cuộc sống mới, những thứ xưa cũ không nên mang theo, tránh khỏi tình cảnh nhìn vật nhớ người.Lâm Ninh trở lại phòng làm việc của mình, hắn cố gắng sửa sang những chuyện vụn vặt. Trước nay hắn chưa khi nào để ý cẩn thận phòng làm việc như hôm nay, thậm chí hắn còn hy vọng thời gian cứ vĩnh viễn dừng lại như vậy, hắn muốn dùng thời gian đó để ve vuốt thật cẩn thận những dụng cụ trong phòng.Lâm Ninh dùng nhiều thời gian để cẩn thận lau chùi và ve vuốt chiếc ghế xoay đã dùng được bảy năm, hắn chậm rãi đưa tay qua lớp da thuộc, ánh mắt bùng lên tâm tình thương cảm, giống như đang vuốt gò má nóng hổi của tình nhân lúc chia xa.Chiếc ghế này không những là một vật dụng trong phòng làm việc của Lâm Ninh, hơn nữa nó còn là một biểu tượng quyền lực, hắn ngồi trên ghế, bàn tay đưa bút đã quyết định vận mệnh và tương lai của không biết bao nhiêu con người. Có nhiều lúc hắn dùng tay gõ lên tay vịn, tâm niệm khẽ chuyển biến, như vậy có thể kéo một người từ địa ngục lên thiên đường.Loại cảm giác thao túng tương lai và vận mệnh của chúng sinh cực kỳ tuyệt vời, điều đó làm người ta khó kiềm chế, trước nay Lâm Ninh cảm nhận được rất nhiều hương vị.Chưa nói đến những vấn đề khác, chỉ đơn cử nói về phó phòng sở văn hóa Mã Sơn Lâm. Người này trước kia ngèo rớt mồng tơi, là con bạc nổi tiếng trong sở văn hóa, chuyên vay nặng lãi để đánh bạc, ngay cả nhà đất cũng thế chấp, nghe nói tiền học phí của con cũng bị cắt xén và đóng góp không đúng thời hạn.Loại người như Mã Sơn Lâm thường tiếp xúc với đủ mọi hạng người, cũng không biết hắn vì sao quen biết được đám người Yến Thành, mà Yến Thành cũng biết loại người như Mã Sơn Lâm có thể phát triển, vì vậy mà giang tay tiếp nhận, tạo ra quân tốt đen.Mã Sơn Lâm bị tửu sắc tài vận trong hồng trần làm cho hoa mắt, hắn chậm rãi lạc lối, cuối cùng bước đến con đường không còn lối về.Thật ra không phải Yến Thành cứu với Mã Sơn Lâm, thật ra người cứu vớt hắn chính là Lâm Ninh. Yến Thành dùng sáu năm để biến một Mã Sơn Lâm nghèo rớt mồng tơi trở thành một cán bộ cấp phó ban, thành phó phòng sở văn hóa. Tuy sở văn hóa xem như là vùng nước trong nhưng Mã Sơn Lâm là một phó phòng có thực quyền, vì vậy mà thu chi tuyệt đối khả quan.Hơn nữa những năm qua Mã Sơn Lâm đã lăn lộn hồng trần như chốn không người, đã hiểu lễ nghĩa liêm sỉ chỉ đáng vứt cho chó ăn, học được thủ đoạn trộm cắp, che dấu tai mắt người khác. Trong sở văn hóa có một nhân vật như vậy bén rể, hơn nữa còn có thực quyền, thu chi có ít được sao?Mà những cảnh tượng này của Mã Sơn Lâm đều do một tay Lâm Ninh thúc đẩy, nếu không phải là Lâm Ninh thì Mã Sơn Lâm còn là một nhân viên nhà nước nghèo rớt mồng tơi.Trong sự nghiệp của Lâm Ninh thì những ví dụ như vậy là nhiều không kể xiết, tất nhiên những nhân vật vểnh đuôi lên trời, vẻ mặt nghênh ngang cao ngạo cũng bị hắn làm cho suy sụp với số lượng không nhỏ.Cái gì là quyền thế? Điều này có nghĩa là thay đổi như mưa, uy lực uy vọng và khí thế đều bộc lội, dù sao cũng cho người ta thấy đi đúng đường và lầm đường sẽ có kết quả thế nào, như vậy mới tạo ra uy tín. Lâm Ninh có được uy tín như ngày hôm nay, những thủ đoạn mà hắn sử dụng há chỉ dừng lại ở mức bình thường?Đáng tiếc tất cả đã sắp trôi qua, Lâm Ninh biết mình nghiệp chướng nặng nề, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cuối cùng lý trí ép hắn phải đi trên một con đường mà chính bản thân không tình nguyện.- Trưởng phòng Lâm, đã đến giờ, xe đã chuẩn bị sẵn và có thể đi bất cứ lúc nào.Thư ký khẽ lên tiếng nhắc nhở.Lâm Ninh gật đầu có chút hoảng hốt, hắn khẽ dùng khăn lau sạch tay. Nhiều năm công tác bút mực làm bàn tay hắn trở nên thon dài, cũng không có cảm giác gầy gò, trái lại còn đầy đặn như thanh niên.- Đi thôi, không cần túi xách, hành lý công tác của tôi đã chuẩn bị xong rồi.Lâm Ninh thản nhiên nói.Một lúc sau Lâm Ninh thở ra một hơi thật dài, hắn đột nhiên cất bước, nhanh chóng đi ra cửa mà không quay đầu. Hắn đi thẳng xuống lầu lên chiếc ô tô đã đợi sẵn, sau đó xe phóng đi như chớp.Lâm Ninh cũng không về nhà, hắn đến một căn biệt thự thần bí và yên ắng, trong đó có hai người đang chờ hắn.Nếu xét theo phương diện nào đó thì Lâm Ninh đến tình cảnh ngày hôm nay cũng vì quen biết Yến Thành và Miêu Thiên Phương. Hai người này là quan viên khoác tấm da thương nhân, bọn họ thấy rõ sự tham lam của con người, bọn họ có tiền, những năm gần đây đã cho Lâm Ninh rất nhiều. Nhưng bây giờ Lâm Ninh quay đầu nhìn lại thì thấy mỗi phần tiền của hai người kia đều có thể phỏng tay.Nếu Lâm Ninh biết quan hệ với hai người kia sẽ dẫn đến kết quả ngày hôm nay thì dù thế nào cũng không làm, dù phải làm thì cũng sẽ tuyệt đối không có giá bèo như vậy.Xe nhanh chóng đi vào biệt thự, Lâm Ninh khẽ chau mày, hắn rất ghét bầu không khí âm trầm và thần bí ở đây, cũng giống như hắn chán ghét hai người Yến Thành và Miêu Thiên Phương. Đây là hai con chuột chỉ biết lẫn tránh gặm nhấm ở những chỗ tối tăm, nhưng lại phát triển được đến ngày hôm nay, rõ ràng không có thiên lý.Mà Yến Thành và Miêu Thiên Phương phát triển được, phần lớn cũng dựa vào công lao của Lâm Ninh, mỗi lần Lâm Ninh nghĩ đến vấn đề này thì luôn mất hứng.Xe dừng lại, cửa xe được kéo ra, Lâm Ninh chậm rãi bước xuống, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Yến Thành mặc một bộ tây phục trắng. Lúc này Yến Thành thấy Lâm Ninh từ xa, hắn cười hì hì nói:- Trưởng phòng Ninh, anh hôm nay đã đến chậm, xem ra trưởng phòng quả nhiên là người cầm quyền, luôn được người khác quan tâm, những người muốn tiễn chân anh là rất nhiều có phải không? Anh có thể đến đây là tôn trọng tôi, tất nhiên tôi cũng cảm thấy rất vui sướng.Khóe miệng Lâm Ninh chợt co rút, đây cũng xem như câu trả lời, hắn cũng không muốn tiến lên bắt tay đối phương. Yến Thành cũng không tức giận, hắn cười hì hì đưa Lâm Ninh vào phòng khách. Khi đến của phòng khác thì Miêu Thiên Phương ra đón, Yến Thành và Miêu Thiên Phương một trá một phải kẹp Lâm Ninh tiến vào.Trong phòng bùng lên hương trà, Lâm Ninh dùng mũi ngửi ngửi và hít hà. Thật ra hắn cũng không hiểu nhiều về trà, có chút kiến thức đến từ sự chỉ giáo của Trương Thanh Vân, nhưng lúc này hắn có thể ngửi và biết đây là trà Hương đến từ Phúc Cao, hương vị mạnh mẽ, tư vị kéo dài. Lâm Ninh vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của Trương Thanh Vân khi nói về trà.- Ngồi, mời ngồi. Anh Lâm, hôm nay chúng tôi mời anh dùng trà.Yến Thành cất cao giọng nói, những người khác đều đã bị đuổi ra, trong phòng chỉ còn lại ba người.Yến Thành tự rót cho Lâm Ninh một ly, Lâm Ninh nhấp một ngụm rồi nói:- Có chuyện gì cứ nói, không cần che giấu, nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội.Yến Thành và Miêu Thiên Phương đưa mắt nhìn nhau, Miêu Thiên Phương cười khan một tiếng rồi nói:- Trưởng phòng Lâm vẫn có cá tính như vậy, chẳng lẽ chúng ta kết giao nhiều năm mà phải xa lạ thế sao? Tục ngữ nói bạn bè vì tiền sẽ không phải bạn bè tốt, nhưng chúng tôi và trưởng phòng Lâm là bạn bè tốt, anh...- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi không có thời gian nghe hai người nói nhảm, có việc gì cứ nói, không có thì đừng nói, yên lặng một chút sẽ tốt hơn.Yến Thành nói.Vẻ mặt Miêu Thiên Phương có chút biến đổi, Yến Thành hì một tiếng nói:- Trưởng phòng Lâm bây giờ sao nóng tính như vậy? Thế nào? Bây giờ không xem mình là người Hoa Đông nữa rồi sao?Lâm Ninh cười lạnh, hắn không quan tâm đến đối phương. Miêu Thiên Phương lúc này lại cười tươi nói:- Trưởng phòng Lâm nói chuyện rất sảng khoái, tôi cũng bội phục. Nếu anh đã sảng khoái như vậy thì tôi cũng không che giấu, lần này trưởng phòng đi đến Châu Âu thì xem như là thay đổi một cuộc đời mới, hôm nay tôi và anh Yến đặc biệt mở tiệc chúc mừng anh.- Tất nhiên chúng tôi cũng biết uy vọng của anh Lâm những năm gần đây là rất cao, quan hệ lại rộng khắp Hoa Đông. Nếu anh đi như vậy thì để bọn họ lại không có chỗ dựa, hơn nữa còn có thể bị liên quan đến anh, rất có thể anh vừa đi thì bọn họ đã phải đến uống trà ở ủy ban kỷ luật.- Tôi và anh Yến đều không đành lòng thấy tình cảnh này, vì vậy...Ha ha, chúng tôi cố tình giúp anh một lần, tất nhiên cũng giúp các đồng chí kia một lần.Lâm Ninh híp mắt, trong lòng chấn động, đồng thời càng kinh ngạc. Hắn không ngờ Yến Thành và Miêu Thiên Phương lại đến mức độ này, còn muốn đẩy những cán bộ có liên quan ra nước ngoài theo chân Lâm Ninh.Mục đích của bọn họ là gì? Lâm Ninh không tin bọn họ có lòng tốt giúp đỡ người khác. Nếu hắn bỏ chạy thì những người tương quan còn ở lại sẽ cực kỳ nguy hiểm, Miêu Thiên Phương và Yến Thành trừ khi là đầu óc có vấn đề, nếu không sao lại làm chuyện ngu xuẩn thế này? Theo phán đoán của Lâm Ninh thì Yến Thành và Miêu Thiên Phương muốn sử dụng những người kia để đối phó với Trương Thanh Vân