Tần Vệ Quốc nói chuyện vẫn rất khí độ như trước, lão vừa nói xong thì tất cả thường ủy đều phải ngồi thẳng người rất mất tự nhiên. Lão chậm rãi đảo mắt qua tất cả mọi người, cuối cùng lại chuyển lên người Trương Thanh Vân, lão nói:- Thanh Vân, tôi hiểu rõ tâm tình của anh, Tiêu Hàn là cán bộ Hoài Dương, anh rất kính trọng đồng chí ấy, đây là điều thường tình. Nhưng tổ chức có kỷ luật tổ chức, chúng ta phải xử lý các đồng chí vi phạm theo kỷ luật. Vì vậy chuyện này anh cũng đừng nên hao tổn tâm trí...Tần Vệ Quốc nói một câu đã chính thức định tính sự việc, lão nói sẽ cho ủy ban kỷ luật quyết định, thực tế lại tự mình quyết định. Mà Âu Đan ngáng chân cũng được lão đơn giản hóa, tuy chỉ là một lần giáp lá cà nho nhỏ nhưng Tần Vệ Quốc cũng làm người ta thấy được sự ứng biến của bí thư tỉnh ủy.Trương Thanh Vân thầm than một tiếng, hắn cảm thấy có chút oan ức thay cho Tiêu Hàn, việc này coi như không quyết định ở hội nghị thường ủy, ủy ban kỷ luật quyết định sau đó đưa lên cho bí thư Tần Vệ Quốc, nói không chừng sẽ xử lý khá tốt. Nếu cứ như hội nghị lúc này thì sự việc của Tiêu Hàn sẽ rất rõ ràng, chứng cứ con trai Tiêu Hàn tham gia rửa tiền là rất xác thực, hơn nữa cũng không thể nào chứng minh hắn không biết rõ tình huống, muốn chứng minh hắn không biết bất kỳ chuyện gì là rất khó khăn. Hơn nữa Âu Đan phát biểu quá vẹn toàn, Tần Vệ Quốc không thể không phản kích, mà sau lượt phản kích thì dứt khoát giải quyết triệt để. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức có cái nhìn với bí thư ủy ban kỷ luật Thương Đông Hoa, cũng kiêng kỵ Âu Đan. Người phụ nữ này quá sắc bén, hơn nữa lại mượn đao giết người, giúp Trương Thanh Vân bằng lời nói vẹn toàn, nhưng mơ hồ ép hai vị lãnh đạo giúp đỡ ý kiến của nàng, đây không phải mượn đao giết người thì là gì? Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Kiều Quốc Thịnh, hắn cảm thấy vị chủ tịch béo tốt kia có ý nghĩ rất tốt, hắn không tin với bản lĩnh của Kiều Quốc Thịnh mà lại không thể tìm từ chính xác, lại đẩy sang cho bí thư Tần Vệ Quốc, vì vậy chứng tỏ tâm tư khó lường.Vì có bóng tối của đợt thỏa luận vấn đề Tiêu Hàn lần trước, lúc này thảo luận về nhân sự có rất nhiều người không lên tiếng. Trương Thanh Vân cũng bỏ qua không lên tiếng, hắn chỉ chăm chú vào biểu cảm của các vị lãnh đạo trong hội trường.Âu Đan và Kiều Quốc Thịnh giống như đang âm thầm phân tranh cao thấp, đang tìm người cùng tuyến.Ý kiến của Kiều Quốc Thịnh và Âu Đan nhiều lúc va chạm vào nhau, tuy không sinh ra tranh luận nhưng dù sao đây cũng là thời kỳ ban ngành va chạm, hai bên còn chưa hiểu quá rõ nông sâu về đối phương, lúc này sinh ra ma xát thì cũng làm người ta cảnh giác.Tần Vệ Quốc luôn nắm chắc đại cục, tất cả vấn đề chứng thực nhân sự đều giải quyết theo ý kiến của lão. Nhưng Trương Thanh Vân lại thấy được điểm không đúng, hắn thấy hội nghị thường ủy hôm nay kém xa tưởng tượng của mình, dù là bầu không khí hay quan hệ giữa các lãnh đạo cũng không được như tưởng tượng, nhưng vấn đề nằm ở đâu thì khó thể phán đoán.- Khụ, khụ!Bên cạnh vang lên hai tiếng ho khẽ, Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Triệu Hải Dân. Bình thường hai người liên hệ với nhau rất nhiều lần, chỉ cần đưa mắt nhìn sang là hiểu ý của đối phương. Lúc này hai người đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, như hầu như đồng thời gật đầu. Trương Thanh Vân nhếch môi, hắn càng vững tin cảm giác của mình là chuẩn xác, vì vậy mà trong lòng rất lo lắng.Trong khách sạn Vọng Giang Lâu ở Lăng Thủy, hôm nay Trương Thanh Vân mời Triệu Hải Dân ăn món truyền thống của Hoài Dương. Cấp bậc của Vọng Giang Lâu là không cao nhưng nổi tiếng ở khẩu vị, hơn nữa lại rời xa nội thành, hoàn cảnh yên tĩnh, lại ở bên cạnh sông Trường Giang, vừa ăn vừa có thể ngắm cảnh, cũng tương đối bí mật và an toàn. Mặt khác Vọng Giang Lâu là một điểm thường trú của thành phố Hoài Dương ở tỉnh thành, cán bộ Hoài Dương đến tỉnh thành đều thích đến đây dùng cơm. Ông chủ Vọng Giang Lâu cũng là người Hoài Dương, là kẻ hòa sảng phóng khoáng, vì vậy mà thị ủy Hoài Dương quyết định thuê khu vực này để tiện cho vấn đề tiếp đãi lãnh đạo.Ngày thường Trương Thanh Vân rất ít khi đến đây, hắn thích khẩu vị món ăn Giang Nam, vì thế dù đây là khu thường trú của Hoài Dương ở tỉnh thành nhưng đây là lần đầu tiên tiếp đãi bí thư thị ủy.Phụ trách tiếp đãi lãnh đạo ở Vọng Giang Lâu là một phó chủ nhiệm thị ủy Hoài Dươn, tất cả mọi người đều gọi hắn là Mã Tam Bì. Khi Trương Thanh Vân đến thì tất cả nhân viên phục vụ xếp thành hàng nghênh đón trước cửa, tình cảnh khá phô trương. Trương Thanh Vân thấy như vậy thì lập tức cảm thấy không xong, lập tức giáo huấn Trần Thu một trận. Trần Thu với vẻ mặt vô tội quay lại trách móc Mã Tam Bì, hắn nói:- Tôi đã dặn anh đơn giản một chút, anh xem anh kìa, phô trương lớn như vậy, chẳng phải đang hại tôi sao?Mã Tam Bì cũng rất sợ, hắn dùng vẻ mặt đưa đám nói:- Thư ký Trần, đây là lần đầu bí thư đến đây, nếu như tôi không phô trương thì sao có thể đứng vững được. Lần trước phó chủ tịch Chung đến đây với tiêu chuẩn rất cao, anh nói tôi...- Được, được rồi, phục vụ cho tốt, những người không liên quan thì giải tán. Bí thư là người thích yên tĩnh, hôm nay đến đây để mời khách, chỉ cần công tác phía sau sắp xếp cho tốt thì sẽ không có gì.Trần Thu khoát tay nói, hắn cũng không có biện pháp, cũng thấy được sự khó xử của Mã Tam Bì. Tiếp đãi lãnh đạo thường rất khó nắm bắt, nếu sớm biết như vậy thì Trần Thu đã không nói cho Mã Tam Bì biết bí thư sắp đến, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nếu đã nói bí thư đên thì muốn làm đơn giản cũng không dễ, nếu không làm gì thì còn quái gì là tiếp đãi lãnh đạo?Triệu Hải Dân đến khá muộn, lão chắp tay nói:- Đúng là không có biện pháp, Thanh Vân lão đệ, tôi về Lăng Thủy có quá nhiều chuyện giải quyết, cũng để cậu phải đợi lâu.Trương Thanh Vân cười nói:- Mời anh ngồi, tôi và anh không nên khách khí. Tôi thấy gương mặt anh khá âu sầu, nhất định là có chuyện. Thế nào? Trong phạm vi Hoa Đông còn có gì làm khó anh sao? Hôm nay mời anh bữa cơm rượu nhạt chính là muốn bàn luận vài chuyện.Triệu Hải Dân lắc đầu nói:- Anh cũng đừng nói khéo, bây giờ tình hình Hoài Dương là rất tốt, nào có không xong như Cảng Thành?Triệu Hải Dân nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân hơn mười giây, cũng không nói câu nào, chỉ thở dài. Một lúc lâu sau lão mới nói:- Điều làm tôi buồn rầu lúc này chính là vấn đề khu kinh tế hợp tác Hoàng Hải, sau khi chủ tịch Kiều đến Hoài Dương thị sát thì bị ảnh hưởng khá lớn. Sau đó chủ tịch đến Cảng Thành và trắng trợn nói Hoài Dương bây giờ như thế nào, bắt Cảng Thành chúng tôi phải học tập, phải nhanh chóng đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải. Thanh Vân, cậu nói xem, hai thành phố chúng ta có thể so sánh với nhau sao? Cảng Thành chúng tôi có thể dựa vào kinh nghiệm của Hoài Dương để hợp tác với Hoàng Hải sao?Trương Thanh Vân hì một tiếng, cũng không biết nói sao cho tốt. Lúc này nhân viên bắt đầu dọn món, các món ăn được đưa lên. Trương Thanh Vân mời Triệu Hải Dân dùng bữa, hai người cùng uống chút rượu, Trương Thanh Vân nói:- Chủ tịch Triệu, ý của anh là thế nào? Tôi muốn nghe cao kiến của anh về vấn đề hợp tác với Hoàng Hải.Triệu Hải Dân có chút nghi ngờ, Trương Thanh Vân lại nói:- Anh Triệu, tôi và anh có gì cần che giấu sao? Tôi tin hôm nay anh cũng đã nhìn thấy tình huống ở hội nghị thường ủy, dựa theo ý kiến của tôi, lúc này tôi và anh cần bảo vệ phát triển và bình ổn là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ xem ra yêu cầu này rất khó, bây giờ tôi và anh không trao đổi ý kiến, không giúp nhau nghĩ kế thì còn đợi đến khi nào?Triệu Hải Dân nghe Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt mới hòa hoãn trở lại, lão uống mạnh một ly rượu rồi nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Thật ra dựa theo cách nghĩ của tôi thì chuyện hợp tác với Hoàng Hải trước mắt là không vội. Dựa theo tình thế lúc bấy giờ thì hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương đã sinh ra quả ngọt, tất nhiên ai cũng cảm thấy hợp tác giữa Hoàng Hải và Cảng Thành là cực kỳ cấp thiết. Tôi không có ý hạ thấp Hoài Dương, nhưng nói thật, Hoài Dương các cậu chỉ cung cấp có hạn cho Hoàng Hải mà thôi, ngoài cây gỗ, rau xanh, mặt khác còn tiêu hóa một bộ phận xí nghiệp rác rưởi, còn có thể giúp được gì? Những thứ này có thể so sánh với Cảng Thành sao? Cảng Thành hợp tác với Hoàng Hải là ở phương diện sản nghiệp kỹ thuật và tài nguyên, cũng có thể là hợp tác cộng hưởng ở tài nguyên và nhân lực, mặt khác còn có vài phương diện về chỉnh hợp sản nghiệp tài chính. Hoàng Hải không thể không biết rõ những điều này, bọn họ biết rất rõ nhưng lại đang chờ cơ hội. Khoảnh khắc này nếu chúng tôi học theo Hoài Dương thì rõ ràng là không được, chắc chắn sẽ rơi vào bị động, sẽ gây ra bất lợi cho hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành...Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chủ tịch Cảng Thành Diêm Thụ Niên chính là cán bộ Hoàng Hải, có lẽ vị chủ tịch này sẽ rất đồng ý với ý nghĩ của chủ tịch tỉnh Kiều Quốc Thịnh, cũng vì vậy mà tạo thành đối nghịch với Triệu Hải Dân. Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ hiểu, dù là Kiều Quốc Thịnh hay Hải phái đều muốn dùng khu kinh tế hợp tác Hoàng Hải để làm bước đột phá ở Hoa Đông, Kiều Quốc Thịnh cao giọng về hợp tác, mơ hồ tao thành cục diện ảnh hưởng với Hải phái, liên hệ với những gì Âu Đan tranh luận ở hội nghị thường ủy hôm nay, Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ quỷ dị.Trương Thanh Vân lại nghĩ về Hoài Dương của mình, nếu hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành được đẩy mạnh, trong đó Hoàng Hải lại lợi dụng cơ hội trộn cát vào hợp tác với Hoài Dương, như vậy Hoài Dương sẽ nhanh chóng rơi vào bị động, cuối cùng khu kinh tế Hoàng Hải sẽ chủ động nằm trong tay thành phố Hoàng Hải. Nói như vậy thì Hải phái sẽ có thể toàn diện thẩm thấu vào Hoa Đông, Trương Thanh Vân kịp phản ứng, rất có thể Kiều Quốc Thịnh và Diêm Thụ Niên sẽ có ăn ý. Hai người này liên thủ đập bể cánh cổng khu kinh tế Hoàng Hải lúc này là khả năng rất lớn, nếu thật sự là như vậy thì Triệu Hải Dân sẽ gặp phải cục diện khó khăn, mà Hoài Dương cũng khốn đốn.- Chủ tịch Triệu, anh nên thoải mái, buông lỏng tinh thần, nếu đến mức cuối cùng còn có thể tìm bí thư. Bây giờ sự việc đang phát triển, chúng ta nên tin vào ánh mắt của bí thư, tìm được sự giúp đỡ của bí thư vào lúc quan trọng mới là điểm đặc biệt quan tâm. Anh thấy sao?Trương Thanh Vân chậm rãi nói;Khóe miệng Triệu Hải Dân liên tục co rút, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp