Mùa đông ở Hoài Dương vốn không phải rất lạnh, nhưng vài ngày nay vì có một đợt không khí lạnh từ phương bắc ùa xuống nên khí trời Hoài Dương có vẻ lạnh buốt. Một năm bốn mùa ở Hoài Dương không dùng được áo lông, bây giờ một vài người phải lục tủ lấy ra.Đi đến chỗ nào cũng thấy người đi đường ăn mặc kín mít, người phình lên có vẻ khó chịu nổi. Mùa đông đầu tiên với nhiệt độ giá lạnh là Hoài Dương được bao phủ trong thời tiết cực đoan.Vài ngày này nhiệt độ của chính đàn Hoài Dương cũng giống như khí trời, bí thư thị ủy hẹn gặp tám bí thư đảng ủy các quận huyện, bây giờ đã đến giai đoạn cuối cùng.Tám quận huyện ở Hoài Dương chính là căn cơ chính trị quan trọng nhất, sau khi Trương Thanh Vân giữ ổn định thế cục thì cuối cùng cũng phải tiến thêm một bước dài.Hẹn gặp mặt nhau thực tến lại giống như phỏng vấn, nhưng người được hẹn gặp mặt sẽ căng thẳng hơn kẻ được phỏng vấn thông thường rất nhiều. Phỏng vấn có tác dụng khảo sát năng lực để có thể sử dụng, mà hẹn gặp mặt chính là xuất hiện vấn đề và sai lầm trong công tác.Trương Thanh Vân đang làm như vậy, hắn có trong tay tất cả tài liệu của từng quận huyện, tổng hợp những tài liệu này lại thì hắn tìm ra được vấn đề còn tồn tại trong tất cả quận huyện. Sau đó hắn nói thẳng ra trước mặt các lãnh đạo đảng ủy, để bọn họ tìm lời giải thích hợp lý.Kiểu hẹn gặp mặt thế này tạo ra áp lực quá lớn, dù đối tượng được hẹn gặp mặt đều là người quen, đều là kẻ chấp chưởng một phương. Nhưng khi mọi người nói chuyện xong thì đều vã mồ hôi, vẻ mặt ngưng trọng, sau khi đi ra không nói câu nào.Phương pháp hẹn gặp mặt này của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của rất nhiều người, tất cả những người được hẹn đến gặp đều sinh ra một loại cảm giác như giông tố sắp đến. Bọn họ không biết biểu hiện của mình có thể vượt qua kiểm tra hay không, có rất nhiều thứ liên quan đến vấn đề mẫn cảm của quận huyện, có vài thứ còn trực tiếp uy hiếp đến bọn họ.Vì vậy không phải mỗi vấn đề đều có đáp án chính xác, có rất nhiều vấn đề căn bản chỉ là chất vấn và trách móc. Sau khi Trương Thanh Vân đưa ra vấn đề thì đối tượng thường đỏ mặt tía tai, một câu hỏi của bí thư đã động đến rất nhiều vấn đề nhỏ lẻ khác.Dưới tình huống này thì không ai cảm thấy yên tâm, đến lúc này mọi người mới hiểu Trương Thanh Vân thực hiện khảo hạch chức năng cũng không phải làm cho vui, người ta thật sự muốn nắm chắc tất cả căn cơ của quận huyện, muốn lực ảnh hưởng của bí thư thị ủy thẩm thấu xuống tuyến dưới, dùng câu nói thông tục nhất để mô tả thì Trương Thanh Vân rõ ràng đang muốn chấn chỉnh đội hình.Trương Thanh Vân ra tay luôn thật thật giả giả, quá nhiều thời điểm nằm ngoài dự đoán của mọi người. Giống như cuộc khảo hạch lần này, lúc ban đầu khi đưa ra quyết nghị thì Trương Thanh Vân đã từ chối luận cương về cán bộ của Lưu Phái, cho rằng nếu ra tay với thể chế cán bộ thì sẽ tạo ra những rung chuyển không tất yếu, sẽ gây bất lợi cho cục diện chính trị ổn định.Dựa theo tình hình khi đó thì có rất nhiều người cho rằng đợt khảo hạch sau đó sẽ ôn hòa hơn, nhưng không ai ngờ cuối cùng sẽ có tình huống nghiêm khắc xuất hiện. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULLSau khi hẹn gặp mặt các lãnh đạo đảng ủy cấp dưới thì những vấn đề bộc lộ trong công tác đã quá rõ ràng, như vậy có điều chỉnh nhân sự các quận huyện không? Đây là điều lo lắng nhất của tất cả mọi người, cũng là vấn đề làm mọi người sợ hãi nhất.Thật ra cũng không hẳn là Trương Thanh Vân làm việc quá nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn làm việc chủ yếu coi trọng sự phân tích cụ thể vấn đề, mỗi lần đưa ra quyết sách đều căn cứ vào tài nguyên được khống chế trong tay và tình hình thực tế để có quyết đoán.Giống như đợt khảo hạch chức năng các ban ngành quận huyện lần này, nếu vào giờ khắc này mà thế cục Hoài Dương vẫn còn như khoảng thời gian trước, vẫn quá phức tạp và rối loạn, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không ra tay, có lẽ chỉ làm việc qua loa mà thôi.Nhưng cục diện bây giờ đã rất tốt, lúc này chỉnh đốn ban ngành quận huyện là thời cơ chín muồi, dưới cơ hội hiếm có này mà Trương Thanh Vân không ra tay thì biết đợi đến khi nào?Lúc đó Trương Thanh Vân quyết định khảo hạch cũng vì xét theo thế cờ hiện tại, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Bây giờ tình thế tốt thì hắn sẽ tấn công, nếu tình thế không tốt thì đương nhiên sẽ thủ, mà tất cả biến hóa phải xem xét tình hình cụ thể.Cho nên động tác của Trương Thanh Vân bây giờ nhìn qua có vẻ đột nhiên, nhưng nếu phân tích cụ thể thì sinh ra cảm giác rất êm đềm và hài hòa.Lúc đó cục diện chính tri Hoài Dương vẫn ổn định, tất cả ban ngành quận huyện đều đâm đơn tố cáo lên phòng văn thư tỉnh ủy như tuyết rơi. Dưới loại tình huống nguy cơ đó mà Trương Thanh Vân vẫn có thể chống đỡ được.Bây giờ Trương Thanh Vân đã đi qua con đường nguy hiểm, hắn phải ra tay chỉnh đốn, hắn không thể tin sẽ không thành công. Trên thực tế thì phải có thành công, vì Trương Thanh Vân không chỉ muốn đứng vững bàn chân ở Hoài Dương.Trương Thanh Vân dần tìm được nhân mạch của mình ở Hoa Đông, dù có vài người có khúc mắc và bằng mặt không bằng lòng, nhưng so sánh với tình cảnh rối rắm trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ hắn đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Hoài Dương đã không còn người nào hoài nghi về năng lực.Loại chuyển biến này là tiến bộ rất lớn, tiêu chí năng lực của Trương Thanh Vân dần được truyền thống trong Hoa Đông thừa nhận, mà thừa nhận và tiếp nhận chính là tài sản cơ bản. Bây giờ Trương Thanh Vân bắt tay vào chỉnh đốn chính trị các quận huyện Hoài Dương, những quan hệ của đám người này ở tuyến trên sẽ chỉ thị bọn họ thu lại, không còn nhận được chỉ thị dung túng như trước.Trên quan trường mọi người đều xem xét mức độ đúng mực, dưới những công tác liên quan trực tiếp đến lợi ích thì ai dám đắc tội với ai? Tất cả mọi người đều làm công ăn lương, chỉ cần không tạo ra những lỗ hổng khác biệt khó thể lấp đầy thì sẽ không tạo ra tình cảnh đuổi cùng giết tuyệt.Trương Thanh Vân cũng không phải lần đầu tiên hành động như lúc này, vì vậy cũng có thể nói là quen việc dễ làm. Hai tay hắn đều chuẩn bị sẵn sàng, thứ gì đến cũng có thể chống đỡ, căn bản không sợ tình cảnh náo loạn ngất trời.Khi bàn luận về công tác hẹn gặp mặt các lãnh đạo quận huyện của bí thư thì có người mừng có người lo, vui mừng tất nhiên là những nhân viên của thị ủy, mọi người có thể thấy đám lãnh đạo quận huyện phải khổ sở, hoảng sợ, dù chỉ là một ngày mà thôi.Đám người này cảm thấy may mắn vì mình công tác trong thị ủy, dù không có cảnh tượng tốt như đám lãnh đạo chấp chính một phương nhưng dù sao một đơn vị cũng là một thế giới, tất nhiên quan trọng là lãnh đạo thị ủy sẽ không quá đề phòng các đơn vị tuyến dưới, vì thế mà bọn họ dễ sống hơn đám lãnh đạo quận huyện, bây giờ cũng an tâm hơn.Nhưng có người đắc ý thì cũng có kẻ mất vui, lúc này ở phòng nông nghiệp có một người cực kỳ thất ý. Những ngày qua Trâu Côn luôn nghe nghóng tin tức về vấn đề bí thư thị ủy hẹn gặp mặt các lãnh đạo đảng ủy cấp dưới, trước đó hắn làm bí thư quận Ngũ Sơn, tất nhiên cũng có nhiều quan hệ trong ban ngành quận huyện ở Hoài Dương.Trâu Côn thấy đám đồng liêu khổ sở chán nản mà không những không sinh ra cảm giác hài lòng, ngược lại trong lòng vô cùng thất lạc. Bây giờ hắn nghĩ rằng, cho dù bây giờ vẫn còn ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo quận huyện, dù trong lòng có bất an như những đồng liêu vào lúc này thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với chức vụ phó phòng ở phòng nông nghiệp.Có quá nhiều thứ phải mất đi mới thấy được nó đáng quý, Trâu Côn bây giờ chính là một ví dụ sống sờ sờ. Hắn bị Trương Thanh Vân đối xử lạnh nhạt trong một khoảng thời gian ngắn, xem như kẻ có tài mà không gặp thời, hắn thấy người khác vội vàng chạy qua lại mà mình chỉ có thể đứng nhìn ở bên cạnh.Những sự kiện đang được thảo luận trong thị ủy chẳng có gì liên quan đến Trâu Côn, cảm giác thất lạc này trước đó hắn chưa từng cảm nhận được.Trâu Côn cậy tài khinh người nhưng đã áp dụng sai đối tượng, Trương Thanh Vân đã cho hắn một đòn cảnh cáo. Trước đó Trâu Côn cũng nào có thời gian đau khổ? Hắn vội vàng chạy đến tỉnh thành sử dụng tất cả quan hệ để tố cáo.Trâu Côn tự xưng là mình có lai lịch, nhưng không biết hắn có lai lịch lên bí thư quận ủy, mà người ta lên chức bí thư thị ủy chẳng lẽ không có lai lịch? Cuối cùng cũng chỉ là câu nói quan to đè chết người, Trương Thanh Vân quyết tâm muốn sửa Trâu Côn, nhưng Trâu Côn rõ ràng cũng không chịu khuất phục, vì vậy chỉ có thể được ném xuống phòng nông nghiệp Hoài Dương.Cũng như những ngày bình thường khác, hôm nay Trâu Côn đi làm lúc tám giờ, sau khi đến phòng nông nghiệp thì căn bản không có việc gì làm. Phó phòng thường vụ chẳng qua chỉ là một danh hiệu mà thôi, phòng nông nghiệp chính là vùng nước trong, ngay cả trưởng phòng cũng không có nhiều việc để làm, mà Trâu Côn lại chưa quen thuộc công tác, vì vậy cũng không được sắp xếp giải quyết sự việc.Nhưng Trâu Côn không yên lòng, cũng không có tâm tư làm việc, vì vậy hắn đi làm thường không theo quy củ, thường đi muộn hơn nửa giờ. Nhiều lúc hắn nghĩ rằng nếu mình không đi làm, cuối tháng nhận lương, sợ rằng cũng chẳng ai quan tâm.