Trương Thanh Vân khá hài lòng với thư ký của mình, Lưu Bằng không chỉ là một cây bút giỏi, hơn nữa tư tưởng khá tốt, ngộ tính cao, đây rõ ràng là nhân tài khó kiếm.Trương Thanh Vân luôn cảm thán vì sao một nhân tài như Lưu Bằng lại bị mai một quá lâu ở chức vụ phó bí thư chi đoàn một huyện vùng ven như vậy, đúng là thui chột tài năng. Nhưng xem xét lại cũng thấy Lưu Bằng không giỏi luồn cúi, đầu óc cơ bắp, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới phải chỉ bảo tận tình.Lưu Bằng liên tục gật đầu xưng vâng và liên lạc cho Đoạn Hà, sau khi bận rộn xong thì trong xe chợt bình tĩnh. Một lát sau Lưu Bằng quay đầu lại nói:- Bí thư, có một vấn đề tôi cần báo cáo với anh, đó chính là hướng phát triển của hai quận Ngũ Sơn, Bạch Mã và ba huyện vùng ven. Nếu năm quận huyện này có thể nhét vào khu kinh tế Hoàng Hải thì có tạo ra xu thế phát triển gì mới không?- Sao? Anh nói rõ chi tiết đi, đây là đề nghị khá mới mẻ.Trương Thanh Vân nói, bây giờ trong đầu hắn đều là những đường lối phát triển kinh tế tiếp theo của Hoài Dương, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã mở rất nhiều hội nghị nhưng vẫn chưa tìm được hướng đi đúng đắn.Hôm nay Lưu Bằng có lời đề nghị liên quan đến khu kinh tế Hoàng Hải, tuy chưa biết rõ thế nào nhưng Trương Thanh Vân vẫn rất hào hứng.Lưu Bằng thấy Trương Thanh Vân nói thật tình như vậy thì trong lòng cũng thầm bội phục, trong mắt hắn thì bí thư Trương là một quan viên một lòng vì Hoài Dương, mỗi ngày đều bận rộn, có thể nói là bất kỳ sự kiện nào cũng cực kỳ quan tâm. Bây giờ nghe nói có ý nghĩ mới thì lập tức muốn nghe đến cùng, lòng dạ và khí độ này có mấy người làm được?Lưu Bằng nghĩ đến đây thì thầm cảm thấy may mắn, đời này hắn được đi theo một lãnh đạo như Trương Thanh Vân giống như bắt được vàng, chỉ cần hắn có thể biểu hiện tốt và đúng thời điểm thì sẽ không cần nhọc lòng vì tương lai sau này.- Bây giờ Hoa Đông còn chưa có ý nghĩ giải phóng triệt để với vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, theo ý kiến của tôi thì Hoài Dương chúng ta có được sự ưu đãi về điều kiện tự nhiên, có không gian hợp tác rất rộng với Hoàng Hải.- Trước hết thì Hoàng Hải là một thành phố lớn, một thành phố quốc tế hóa đô thị, mỗi ngày đều phải tiêu hao một lượng tư nguyên khổng lồ. Hoài Dương chúng ta có thể tạo ra các công trình cung cấp rau xanh, xanh hóa thành thị, cải tạo hoàn cảnh...Tôi tin trên phương diện này thì Hoàng Hải nhất định tình nguyện đảm bảo mối quan hệ vững chắc.- Mà mặt khác, khi kinh tế Hoàng Hải liên tục phát triển thì một số ngành sản xuất đặc biệt cần quá nhiều lao động sẽ phải chậm rãi chuyển ra ngoài, chúng ta có thể cùng Hoàng Hải tạo ra một cơ chế tốt. Khi có xí nghiệp ở Hoàng Hải phải dời ra ngoài, chỉ cần Hoàng Hải đề cử cho chúng ta thì vấn đề này có tác dụng khó thể đo lường đối với quá trình phát triển kinh tế của Hoài Dương chúng ta...Lưu Bằng chậm rãi nói, hắn nói rất đúng và rõ ràng, Trương Thanh Vân nghe vậy mà vẻ mặt dần biến đổi, cực kỳ chăm chú. Có thể khẳng định những ý nghĩ của Lưu Bằng cực kỳ có giá trị, nếu Hoài Dương thật sự có thể cùng Hoàng Hải giải phóng tư tưởng trên vấn đề khu kinh tế, có thể tìm được chỗ đứng thích hợp, như vậy nhất định sẽ đem đến cho Hoài Dương những ảnh hưởng khó thể đo lường. Trương Thanh Vân là người ngồi dưới đèn suy nghĩ về quá nhiều phương diện, hoàn toàn không nghĩ đến mặt vấn đề này, bây giờ nghe Lưu Bằng nói như vậy, một câu bừng tỉnh người trong mộng.- Anh nói không sai, ý nghĩ này rất đúng đắn.Trương Thanh Vân nói lời khẳng định:- Đây là những gì anh tự nghĩ ra sao?Lưu Bằng cười cười, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu nói:- Thật ra cũng có một người cùng ý nghĩ, trước đó phó phòng Trâu của nông nghiệp cũng có một luận văn chuyên nói về vấn đề này, luận văn đã từng được đăng trên blog của anh ấy, tôi có xem qua. Ý nghĩ của anh ấy đại khái là như thế, hơn nữa còn toàn diện hơn.Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:- Anh nói đến Trâu Côn sao? Anh ấy cũng hiểu về những thứ này à?Lưu Bằng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn không dám nói về Trâu Côn. Hắn biết rất rõ chuyện xảy ra giữa Trương Thanh Vân và Trâu Côn, điều này phải chỉ trích tính tình Trâu Côn quá cứng nhắc không chịu cúi mình, bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy còn biết trách ai được?Lưu Bằng nói về Trâu Côn thì nguyên nhân đầu tiên chính là sự thật, mà nguyên nhân thứ hai là có chút đồng tình với Trâu Côn. Tình cảnh này Lưu Bằng đã từng trải qua, chuyện bết bát nhất trên thế giới này chính là có tài mà không gặp thời.Một người tài hoa không được trọng dụng, không thể tận tình biểu hiện tài hoa, đây chính là tình huống của Lưu Bằng trước kia. Lưu Bằng đã xem qua blog của Trâu Côn, dù cả hai cùng có một tình huống nhưng đối phương không hiểu quá nhiều quy củ quan trường, điểm này ngay cả Lưu Bằng có xuất thân dân đen áo vải cũng còn tốt hơn rất nhiều.- Anh trở về in tất cả luận văn trên blog của Trâu Côn đưa đến phòng làm việc của tôi.Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, Lưu Bằng chợt ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới gật đầu mà cảm thấy trong lòng rất phức tạp. Lúc này hắn không ngờ chỉ vì một câu nói đồng tình lơ đãng của mình mà lập tức cải biến vận mệnh của một quan viên.Mà Lưu Bằng lại càng không biết, khi vận mệnh của quan viên kia biến đổi thì vận mệnh của chính hắn cũng dần biến hóa, trên quan trường có rất nhiều chuyện có vẻ là lơ đãng nhưng lại chôn xuống rất nhiều nhân quả.Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi Mạnh Hiểu ở khách sạn Hoài Dương, hắn đã từng gọi điện thoại cho đối phương vài lần, đã gặp qua vài lần nhưng đối mặt nói chuyện thì rõ ràng là chưa từng trải qua. Tám giờ tối, khi Trương Thanh Vân đến khách sạn Hoài Dương thì Mạnh Hiểu và Đoạn Hà đã sớm đứng đợi từ lâu.Khi Trương Thanh Vân xuống xe thì hai người bọn họ tiến lên, rất nhiều người túm tụm tới. Trương Thanh Vân trông thấy Mạnh Hiểu thì từ xa đã vươn tay nói:- Đắc tội, đắc tội, khách đã đến mà chủ nhân còn chưa đến, hôm nay đúng là quá xấu hổ.- Bí thư Trương cứ khách khí, anh là lãnh đạo, đến Hoài Dương có thể mời anh dùng cơm thì tôi đã rất kích động, vì vậy mà không thể chờ đợi lâu phải đến sớm, nào có phải anh đến muộn?Mạnh Hiểu cười ha hả nói, tướng mạo hắn khá trung hậu, khi cười rộ lên làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết.Hai người bắt tay nhau ở khoảng cách gần, Mạnh Hiểu với vẻ mặt khiêm tốn dùng ánh mắt cẩn thận để đánh giá vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt. Với khoảng cách gần mà hắn không nhìn thấy làn da Trương Thanh Vân có dấu hiệu khô ráp, quá trẻ tuổi, từ xưa đến nay Mạnh Hiểu chưa từng dùng tư thái thấp kém như vậy để đối mặt với một vị lãnh đạo trẻ như vậy bao giờ.Trương Thanh Vân cảm nhận được độ mạnh yếu trên tay Mạnh Hiểu, vì vậy mà hắn cũng dùng sức siết chặt tay, hai người giống như bạn bè lâu năm chưa gặp lại. Mức độ ăn ý giữa bí thư Trương và trưởng phòng Mạnh làm người xem cảm thấy giữa hai người chắc chắn có giao tình, nếu không thì hai người xa lạ gặp nhau sao tạo ra tình cảnh thế này?Mạnh Hiểu cũng không giới thiệu cho Trương Thanh Vân những nhân viên đi theo, chi tiết này đã chứng tỏ hắn tự cho rằng mình là cấp dưới. Quả nhiên lúc dùng cơm không có bất kỳ nhân viên nào đi theo, chỉ có một mình Mạnh Hiểu dự tiệc, những người khác đều được sắp xếp ở bên ngoài.Mạnh Hiểu làm như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không hỏi. Khi rượu và thức ăn được dâng lên thì Trương Thanh Vân mới biết hôm nay dùng cơm tây, chỉ có ba người gồm hắn, Mạnh Hiểu và Đoạn Hà. Lúc này Đoạn Hà nói:- Cơm tây là do trưởng phòng Mạnh đề nghị, anh ấy nói anh đã công tác mệt mỏi cả ngày, buổi tối dùng cơm cần yên tĩnh, uống chút rượu đỏ cũng có lợi cho cơ thể.Trương Thanh Vân nhìn về phía Mạnh Hiểu, lúc này Mạnh Hiểu nói:- Bí thư Trương, trước tiên tôi nói lời xin lỗi với anh, lần trước anh đến sở giao thông mà tôi lại có việc quá gấp và rời khỏi trụ sở, đúng là quá mức thất lễ. Tôi đã tự mình chủ động làm kiểm điểm với chủ tịch Triệu, lúc đó chủ tịch Triệu cũng rất tức giận, anh ấy bắt tôi nhất định phải đến tận nhà tạ tội. Hôm nay tôi đã đến, hôm nay cũng có mặt phó chủ tịch Đoạn, chị ấy làm chứng, tôi...- À!Trương Thanh Vân cắt đứt lời Mạnh Hiểu, hắn đứng lên kéo Mạnh Hiểu ngồi xuống. Chiêu thức này của Mạnh Hiểu làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng vì vậy mà thấy rõ đối phương là một đại nhân vật, co được giãn được, đúng thời điểm quan trọng thì không che giấu, có gan thừa nhận sai lầm, đây rõ ràng là một ưu điểm đáng tán dương. Text được lấy tại Truyện FULL- Anh Mạnh, anh còn khách khí với tôi như vậy làm gì? Tất cả mọi người đều công tác mệt mỏi, nào có thể làm cho mọi việc được chu đáo? Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt mà anh phải đến tận Hoài Dương, anh quay về thì thay tôi nói lời thăm hỏi với chủ tịch Triệu, anh ấy là lãnh đạo đức cao vọng trọng, những người kém hiểu biết như tôi phải xem anh ấy làm tấm gương học tập.Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.- Nhất định, nhất định!Mạnh Hiểu nở nụ cười rạng rỡ, sự việc thuận lợi làm hắn cảm thấy rất vui, đồng thời cũng xem trọng Trương Thanh Vân hơn vài phần. Cán bộ trẻ thường bốc đồng, trước đó Trương Thanh Vân đã bị khinh thường ở sở giao thông, Mạnh Hiểu tưởng rằng bây giờ đến Hoài Dương cũng khó giải quyết, không ngờ Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng phương diện đối nhân xử thế lại quá đẹp, rõ ràng là lấy ơn báo oán, ngược lại còn giúp Mạnh Hiểu mang danh không phóng khoáng.