Đúng như những gì Đoạn Kiến Bình đã nói, tuy Trương Thanh Vân nóng lòng vì công tác ở Hoài Dương, nhưng khi dự hội nghị ở Lăng Thủy xong thì hắn cũng không đi ngay.Có một số việc làm Trương Thanh Vân có thể trì hoãn lại, vì dù sao cũng phải sang bên kia thăm hỏi Chu Thủ Tuân. Sau khi Trương Thanh Vân đến công tác ở Hoài Dương thì Chu Thủ Tuân liên tục gọi điện cho Chu Hà Dương hỏi tình huống, thường có giúp đỡ rất lớn cho Trương Thanh Vân ở tỉnh ủy. truyện được lấy tại TruyenFull.vnChu Thủ Tuân thân là phó bí thư tỉnh ủy, lão nắm trong tay công tác đoàn thể, Trương Thanh Vân miễn chức hai vị bí thư quận đã vi phạm sự nguyên tắc tổ chức. Tuy sự việc chọc lên đến tỉnh ủy, cuối cùng lại được giải quyết ổn thỏa, bên trong có thái độ của bí thư Tần, nhưng trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ Chu Thủ Tuân có tác dụng rất lớn.Làm lãnh đạo thì thường luôn bận rộn, Trương Thanh Vân cũng không lén đến gặp bí thư mà thông qua thư ký của bí thư Chu để hẹn thời gian. Trương Thanh Vân làm như vậy cũng để tiết kiệm thời gian, hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện và nhanh chóng quay về Hoài Dương.Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ mình trì hoãn thời gian gặp mặt Chu Thủ Tuân, mà khi thấy Trương Thanh Vân thì Chu Thủ Tuân nói:- Thanh Vân, cậu ở Hoài Dương vung tay miễn chức hai bí thư quận, cậu thì sảng khoái nhưng lại đưa đến những phiền phức khó thể khinh thường cho tỉnh ủy.- Cậu biết rõ Trâu Côn là cán bộ cơ quan khối chính quyền tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện nhưng không xử lý châm chước, làm việc mà không có giảm xóc, đắc tội với người là chuyện nhỏ, nhưng gây ra phiền phức cho lãnh đạo mới là chuyện đáng phê bình.Trương Thanh Vân cảm thấy nóng mặt, lời nói của Chu Thủ Tuân có ý phê bình rất rõ ràng, xem ra sự việc cũng đưa đến những ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa Chu Thủ Tuân lại đặc biệt nhắc đến khối chính quyền tỉnh, tất nhiên đang nói Trâu Côn bén rễ ở bên kia, mà người làm cho công tác của tỉnh ủy trở nên khó xử rất có thể liên quan đến chủ tịch tỉnh Chử Ngụy Cường.Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cười ngượng ngùng nói:- Bí thư Chu phê bình rất đúng, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng làm việc theo quy củ. Sự việc đã đến nước này, chá sẽ chú ý thay đổi cương vị cho hai người Trâu Côn và Triệu Lâm để bọn họ té ngã ở Hoài Dương và đứng lên ở Hoài Dương.Chu Thủ Tuân cau mày nhưng sau đó không nhịn được phải bật cười, lão dùng ngón tay chỉ vào người Trương Thanh Vân rồi nói:- Cậu đấy, cậu đấy, đã đủ nham hiểm, miễn chức của người ta, bây giờ lại cho cơ hội.Chu Thủ Tuân ngừng lại một lúc rồi nói:- Nhưng nói đi cũng nói lại, vẫn là chuyện miễn chức kia, là những sắp xếp với Trâu Côn. Tôi đưa ra cho cậu ý kiến, Trâu Côn chính là người trong ban thư ký tỉnh ủy đi xuống, có cấp trưởng khoa, tôi nghe nói cậu có yêu cầu rất cao với thư ký, anh ta không phải người thích hợp sao?- Việc này tôi cũng đã nói qua với bí thư Tần, anh ấy cũng cảm thấy có thể. Thư ký quận ủy làm thư ký cho bí thư thị ủy, điều này sợ rằng chỉ xuất hiện ở Hoài Dương mà thôi, như vậy sẽ rất thích hợp cho vấn đề mở rộng công tác của cậu, cậu thấy thế nào?- Như vậy là không được.Trương Thanh Vân lập tức mở lời từ chối thẳng thừng, hắn hầu như không thèm suy xét:- Vấn đề thư ký cháu đã sớm có sắp xếp lựa chọn, Trâu Côn nhất định không thích hợp.Chu Thủ Tuân hơi mở miệng, lão cảm thấy đầu lưỡi của mình như ngắn đi, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lại khá bốc cháy. Lão đã gặp qua nhiều người có tính tình mạnh mẽ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào độc lập suy nghĩ như Trương Thanh Vân. Trước đó Trâu Côn là thư ký của lãnh đạo cấp phó ở tỉnh ủy, xuống tuyến dưới rèn luyện làm bí thư quận ủy, sau đó lại bị miễn chức, bây giờ làm thư ký cho Trương Thanh Vân. Tất nhiên ý đồ của Chu Thủ Tuân chính là muốn Trương Thanh Vân lập uy trong thời gian ngắn, nếu đã làm người xấu thì phải ra tay đến cùng, điều này sẽ làm cho đám cán bộ ở Hoài Dương cảm thấy kinh sợ.Nhưng Chu Thủ Tuân tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân lại từ chối, sợ Trâu Côn không đảm đương được chức vụ thư ký sao?- Không, không, cháu không phải có ý như vậy, cháu sẽ rút thời gian nói chuyện với hai người Trâu Côn và Triệu Lâm, nhưng đối với vấn đề thư ký thì cháu đã sớm có tính toán. Trâu Côn và Triệu Lâm là người đứng đầu một phương, tuy có khiếm khuyết năng lực nhưng làm thư ký cho cháu rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng.Trương Thanh Vân giải thích.Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt Chu Thủ Tuân mới tốt lên được một chút, nhưng việc này vẫn còn làm lão khổ tâm. Trước đó lão đã thông qua với Tần Vệ Quốc, bây giờ Trương Thanh Vân lại không đi theo, Chu Thủ Tuân cũng không biết sau này phải mở lời với Tần Vệ Quốc như thế nào, cũng không thể nói Trương Thanh Vân chẳng nhìn trúng Trâu Côn được.Nhắc đến Trâu Côn thì Chu Thủ Tuân thật sự nghi ngờ có phải Trương Thanh Vân cố ý phóng hỏa hay không, Trâu Côn có quan hệ thân thiết với chủ tịch Chử, là quan hệ huyết thống. Trương Thanh Vân khai đao với ai cũng được nhưng lại động đến Trâu Côn, đây không phải đang làm cho lãnh đạo khó xử sao?Còn phương pháp đưa Trâu Côn là thư ký cho Trương Thanh Vân thật ra chính là lời đề nghị của Chử Ngụy Cường. Khi đó trên hội nghị thường ủy có người nhắc đến chuyện của Trương Thanh Vân, cuối cùng số người giúp Trương Thanh Vân là rất nhiều, Chử Ngụy Cường rất tức tối, lão lên tiếng:- Trâu Côn phạm phải sai lầm thì nên phạt, điều này không cần phải bàn cãi, nhưng trước kia anh ta là thư ký, bây giờ phải đưa đi đâu cho ổn? Bây giờ Trương Thanh Vân chẳng phải còn đang tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh sao? Tôi nghe nói Trương Thanh Vân đang cân não trên vấn đề thư ký, như vậy chúng ta nên đưa Trâu Côn làm thư ký cho anh ấy.- Giữa hai người có hiểu lầm, bây giờ lại kết hợp cả hai lại với nhau, vừa giúp cả hai hiểu nhau, lại có lợi cho đoàn kết, có lợi cho sự mở rộng công tác của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành. Chẳng phải anh ấy muốn lập uy sao? Sắp xếp Trâu Côn làm thư ký cho anh ấy thì uy vọng sẽ là thế nào?Chử Ngụy Cường nói như vậy mà Tần Vệ Quốc cũng không nói lời nào, sau khi tan họp thì Chu Thủ Tuân cũng bắt đầu tham gia hòa giải. Lão thấy những lời mà Chử Ngụy Cường nói ra là rất đúng, vì vậy mới đến liên hệ với bí thư Tần, Tần Vệ Quốc cũng đồng ý, lão nói:- Tuy lúc đó chủ tịch Chử phát biểu có chút tâm tình nhưng lại rất đúng đắn, anh ấy là người đứng đầu khối chính quyền tỉnh, lòng dạ khoáng đạt, chắc chắn sẽ không vì sự kiện lần này mà nổi giận. Anh xem có cơ hội thì nói với Trương Thanh Vân để quyết định sự việc, coi như chúng tay biến chuyện xấu thành chuyện tốt.Chuyện lần này có quá nhiều đường vòng, Chu Thủ Tuân không nói ra rõ ràng mà chỉ đề nghị Trương Thanh Vân. Bây giờ thì tốt, Trương Thanh Vân không đồng ý, nếu bây giờ Chu Thủ Tuân nói ra những rắc rối bên trong thì lại không còn thích hợp.Chu Thủ Tuân đứng dậy đi vòng quanh Trương Thanh Vân, đúng là không xuống đài không được. Dù quan hệ giữa lão và Trương Thanh Vân rất tốt nhưng nguyên nhân phần lớn cũng là vì Chu Hà Dương. Trước nay Chu Hà Dương là thư ký của Trương Thanh Vân, hắn thường xuyên nói về Trương Thanh Vân cho Chu Thủ Tuân.Vì vậy những gì Chu Thủ Tuân biết về Trương Thanh Vân đều xuất phát từ Chu Hà Dương, hơn nữa cơ hội cùng nhau liên hệ cũng không nhiều. Hôm nay hai bên liên hệ, Chu Thủ Tuân cũng coi như lần đầu tiên biết được phương pháp suy xét và giải quyết sự việc không theo quy tắc bình thường của Trương Thanh Vân.- Tôi phải gọi điện thoại!Chu Thủ Tuân nói, lão không gọi điện thoại trong phòng làm việc mà trực tiếp bước ra ngoài. Lão tiến ra phòng thư ký và gọi điện cho Tần Vệ Quốc, sau khi nối thông thì lão nó về những chuyện ở Hoài Dương, chủ yếu là vấn đề hướng đi của hai cán bộ vừa bị miễn chức, lão nói cho Tần Vệ Quốc về ý nghĩ của Trương Thanh Vân.Tần Vệ Quốc ở đầu dây bên kia chợt trở nên trầm mặc, lão nói:- Thế nào? Trương Thanh Vân bây giờ còn ở Lăng Thủy sao?Sau khi có được câu trả lời thuyết phục của Chu Thủ Tuân thì Tần Vệ Quốc lại nói:- Thế này đi, anh gọi điện cho anh ta, nói anh ấy đến nhà hàng tỉnh ủy, trưa nay tôi và anh ấy sẽ cùng dùng cơm, anh cũng đến. Giai đoạn này chúng ta phải quan tâm nhiều hơn đến Hoài Dương, Trương Thanh Vân có năng lực nhưng là người đứng đầu đảng ủy mà nhiều khi không cho người khác cơ hội thương lượng, chúng ta cần phải tập trung nhắc nhở.Sau khi cúp điện thoại thì Chu Thủ Tuân quay trở lại phòng làm việc nói với Trương Thanh Vân về vấn đề sắp xếp bữa trưa, lão nói:- Bây giờ cậu đang trên ngựa thì trước tiên phải tìm hiểu phương hướng phi nước đại, bí thư Tần chắc chắn sẽ hỏi cậu về ý nghĩ chấp chính, anh ấy rất ghét những cán bộ có tư duy hỗn loạn.Chu Thủ Tuân ngừng lại một chút, lão vốn định không nói thêm điều gì, nhưng sau đó cảm thấy chưa đủ và tiếp tục:- Cơ hội khó tìm, bí thư ngày đi vạn dặm, nếu đã cho cậu một thời gian dùng cơm trưa thì tất cả phải giải quyết cho tốt.- Cảm ơn bí thư Chu!Trương Thanh Vân trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Lúc này dùng cơm trưa với bí thư tỉnh ủy gây ra áp lực khá lớn, hắn còn chưa chuẩn bị, hơn nữa bây giờ còn đang trong thời gian tìm hiểu Hoài Dương, chính hắn cần phải làm rõ ý nghĩ của mình.Bây giờ nếu Trương Thanh Vân báo cáo cho bí thư tỉnh ủy thì sợ rằng khó thể hoàn thiện. Nhưng theo lời nói của Chu Thủ Tuân thì cuộc gặp hôm nay rất quan trọng, bây giờ vấn đề ở Hoài Dương là sự tin tưởng.