Hôm nay khí trời Cảng Thành cực kỳ nóng bức, Xa Vĩ liên tục dạo bước trên hành lang, hắn không ngừng hút thuốc. Thời gian không còn sớm, mặt trời đã xuống núi, nhưng bầu trời lúc này vẫn còn sáng, nếu qua nửa giờ nữa thì sắc trời sẽ hoàn toàn đen tối.Nếu là này thường thì lúc này đã sớm tan tầm, nhưng tình hình hôm nay khá đặc biệt, thứ nhất là quận Hoàng Lăng sinh ra sự cố, nhưng quan trọng là Trương Thanh Vân từ tỉnh thành quay về, người này có chuyện cần bàn với Xa Vĩ, vì vậy Xa Vĩ không thể không chờ.Vì nguyên nhân giữ bí mật nên Xa Vĩ cũng không biết rõ có chuyện gì, hắn là người nằm cùng tuyến với bí thư Đoạn ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn đã gọi điện thăm dò tin tức nhưng nhận được câu trả lời quá hàm hồ, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của đối phương là Xa Vĩ biết có chuyện lớn xảy ra.Đoạn Kiến Bình chỉ nói với Xa Vĩ tám chữ, đó chính là "nắm chắc cơ hội không nên hàm hồ!" Xa Vĩ nghe xong tám chữ đó thì biết sự việc xảy ra không phải nhỏ, đường đường là chủ tịch một thành phố mà khi xảy ra chuyện còn phải để đối phương nhắc những lời này sao? Hai tiếng kèn xe vang lên, Xa Vĩ vô thức nhìn xuống, xe của Trương Thanh Vân đã tiến vào.Xa Vĩ hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó lại bóp nát đầu thuốc bỏ vào gạt tàn, hắn chậm rãi đi về phòng làm việc của mình. Trong lòng hắn khó thể bình tĩnh, hắn nôn nóng chờ Trương Thanh Vân đến, nhưng khi đối phương đã đến thì lại tỏ ra thận trọng. Hắn vào trong phòng làm việc tĩnh lặng, yên lặng chờ Trương Thanh Vân đến.Nhưng Xa Vĩ không ngờ Trương Thanh Vân lại về phòng làm việc, hắn gọi trưởng ban tổng hợp số hai Lý Mộng Khê đến báo cáo tin tức. Tất cả quá trình đã trễ thêm nửa giờ đồng hồ, lúc đó Trương Thanh Vân mới xử lý xong tất cả sự vụ.Khi Trương Thanh Vân đến phòng làm việc của Xa Vĩ, lúc này Xa Vĩ đã không thể chịu đựng thêm, hắn ra ngoài xem xét tình huống, hai người gặp mặt nhau ở cửa ra vào.- Chào chủ tịch Xa!Xa Vĩ ho khan, hắn cau mày, trong lòng đang định nổi giận, nhưng thấy bộ dạng Trương Thanh Vân phong trần mệt mỏi thì lời nói lên đến cuống họng phải nuốt xuống. Hắn nói:- Tôi đang đợi anh, đang định xuống xem tình hình là thế nào, tôi còn tưởng rằng có sự cố mới xảy ra.- Thật xin lỗi, chủ tịch Xa, tôi từ Lăng Thủy quay về đến nơi cũng gần năm giờ, vừa rồi còn bị Lý Mộng Khê trì hoãn hơn ba mươi phút, anh xem...Trương Thanh Vân nói, hắn thấy Xa Vĩ là biết đã chờ lâu, cảm thấy có chút xấu hổ.Xa Vĩ khoát tay, hắn quay đầu gọi Ấn Ngũ Quốc chuẩn bị cà phê rồi nói:- Vào trong ngồi, rốt cuộc có chuyện gì? Thần thần bí bí.Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc, Xa Vĩ mở đèn lên, mở điều hòa, đang chuẩn bị cởi tây trang thì Trương Thanh Vân nói:- Bí Thư Nhuận xảy ra chuyện, vào đêm qua!Tay Xa Vĩ chợt run lên, hắn chỉ kịp cởi bỏ một nửa tây trang, sau đó sũng sốt hai ba giây rồi mặc trở lại. Hắn xoay người sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, sau đó há hốc miệng nói:- Cái...Cái gì?Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, đang định nói chuyện thì Ấn Ngũ Quốc đẩy cửa tiến vào dâng cà phê, hai người vội vàng không nói lời nào, bầu không khí trong phòng làm việc có chút quái dị. Trong lòng Xa Vĩ đã rối loạn nhưng biểu hiện lại điềm nhiên như không, hắn không muốn thất thố trước mặt thư ký.Ấn Ngũ Quốc hình như cũng cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, sau khi dâng cà phê thì lập tức phóng ra ngoài. Hắn cũng là người ở bên cạnh lãnh đạo nhiều năm, khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm thấy một không gian đè nén trước nay chưa từng có.Ấn Ngũ Quốc có thể cảm nhận được khí thế bùng ra trên người Trương Thanh Vân và Xa Vĩ, trong lòng rất rung động. Vì khi Trương Thanh Vân và Xa Vĩ bước chân vào cửa thì hắn lập tức đưa cà phê đến, khoảng thời gian quá ngắn, vì vậy hắn không cần phải xin chỉ thị.Nhưng chỉ trong khoảnh khắc như vậy mà hai vị lãnh đạo đã liên hệ với nhau, hơn nữa có thể thấy chủ tịch Trương chỉ vào chỗ hiểm, vứt ra tin tức có độ nặng. Vì Ấn Ngũ Quốc thấy vẻ mặt Xa Vĩ trắng xanh, hắn là người tâm phúc của Xa Vĩ, tất nhiên hắn biết rõ ý nghĩa là thế nào.Trương Thanh Vân và Xa Vĩ đang nói chuyện thì đột nhiên bị Ấn Ngũ Quốc vào dâng cà phê mà khựng lại, sau đó hai người đều buồn bực uống cà phê, đều có tâm tư riêng. Biểu cảm trên mặt Xa Vĩ biến đổi bất định, rõ ràng đang tiêu hóa lời nói của Trương Thanh Vân.Xa Vĩ liên tục dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như muốn tìm từ trong đó ra chút manh mối. Nhuận Uyên xảy ra chuyện, tin tức này quá rung động, Xa Vĩ hiểu mình đã rơi vào vị trí bị động.Vì Trương Thanh Vân biết được nhiều tin tức hơn Xa Vĩ hắn, hơn nữa Nhuận Uyên gặp chuyện không may mà hắn lại không nhận được bất kỳ tin tức thông báo nào,không được bất kỳ lãnh đạo nào ra chỉ thị, ý nghĩa ra sao?- Chủ tịch Xa, chúng ta không có cách nào xen vào chuyện của bí thư Nhuận, nhưng dù là sự việc thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi vẫn phải dùng anh làm trung tâm để nắm bắt tất cả công tác Cảng Thành.Trương Thanh Vân nói:- Bây giờ Cảng Thành chúng ta trong ngoài đều rối, bây giờ bí thư Nhuận lại gặp phải chuyện không may, thời điểm khảo nghiệm của chúng ta đã đến.Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng với giọng điệu khá tiêu điều, Xa Vĩ nháy mắt vài lượt, hắn chậm rãi đứng lên nói:- Bây giờ cục diện quá phức tạp, tôi cũng không quá nắm chắc sẽ chủ trì được công tác, chẳng lẽ tỉnh ủy không có chỉ thị gì sao?Xa Vĩ nói lên những lời này thì thấy Trương Thanh Vân lại không lên tiếng, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, giống như cảm thấy mình quá nóng vội, hắn nói:- Sự việc này quá đột ngột, tôi đề nghị lập tức mở hội nghị thường ủy, để phòng ngừa chu đáo nên sắp xếp tốt tất cả, anh thấy sao?- Tôi không có ý kiến, nhưng hội nghị thường ủy này nên mở thế nào phải thận trọng và suy nghĩ kỹ càng. Trước mắt thì chuyện liên quan đến bí thư Nhuận vẫn thuộc về phạm trù cơ mật, không thể nói rõ ràng trong phạm vi lớn. Nhưng nếu xét về phương diện khác thì thiên hạ không có bức tường nào cản gió hiệu quả, cho nên phải biết nắm chắc sự chừng mực.Trương Thanh Vân nói, hắn đã nói rất rõ, Xa Vĩ muốn mở hội nghị thường ủy chính là nhanh chóng khống chế thế cục, trước đó hắn ỡm ờ nhưng khi thật sự ra tay thì rất nghiêm túc.- Thanh Vân, tôi rất đồng ý với cách nghĩ của anh, bây giờ Cảng Thành chúng ta rơi vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, tôi và anh nhất định phải đoàn kết một lòng cùng vượt qua cửa ải. Tình huống của tôi anh biết rất rõ, dù sao cũng có quá nhiều chuyện, tình cảnh được thứ này mất thứ khác sẽ thường xảy ra, không có anh giúp thì tôi tuyệt đối khó thể thành công.Xa Vĩ lại nói, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà hắn thay đổi vài lượt, bây giờ rốt cuộc đã xem như nắm tất cả quyền lợi chủ trì công tác vào trong tay, hồn nhiên quên đi những lời từ chối vừa rồi.Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy, hắn gật đầu nói:- Chủ tịch Xa cứ khách khí, phối hợp với anh là chức trách của tôi, phương diện này anh cứ yên tâm.- Ha ha!Xa Vĩ cười ha hả, hắn vươn tay nắm chặt tay Trương Thanh Vân, bàn tay rất có lực. Trương Thanh Vân thừa cơ nói:- Anh bây giờ là người chủ trì công tác Cảng Thành có thể nói là trách nhiệm trọng đại, trước khi tôi đến bí thư Tần đã từng dặn dò, anh ấy nói ban ngành Cảng Thành phải đoàn kết để vượt qua giai đoạn quá độ.- Anh ấy hy vọng chúng ta có thể nắm chắc công tác trong giai đoạn này, sau đó ban ngành điều chỉnh sẽ xem xét vào thành tích nắm bắt công tác của chúng ta, tất nhiên cụ thể thế nào phải do tỉnh ủy và cục tổ chức trung ương quyết định.Bàn tay Xa Vĩ chợt cứng đờ, tiếng cười chợt khựng lại. Hắn đang hào hứng bừng bừng và thỏa mãn thì đột nhiên bị Trương Thanh Vân gội một gáo nước lạnh, vì vậy mà trở tay không kịp, cơ thể giống như tiến vào trạng thái ngây ngốc. nguồn TruyenFull.vnNhững lời phía sau của Trương Thanh Vân không thua gì một đòn cảnh cáo để Xa Vĩ không nên cao hứng quá sớm, dưới cục diện bây giờ nắm toàn bộ công tác ở Cảng Thành rõ ràng là khoai lang nóng. Hơn nữa vào lúc cuối cùng thì ban ngành cũng phải điều chỉnh, và điều chỉnh thế nào thì không ai biết.Mà lúc này đây Xa Vĩ có thể nắm chắc công tác Cảng Thành thì cực kỳ quan trọng, nếu nắm bắt tốt thì có thể lên chức bí thư hoàn toàn hợp lý, nếu không tốt thì có ai yên tâm cho hắn lên làm bí thư? Trương Thanh Vân nói ra làm Xa Vĩ biết rõ, vì vậy mà lúc này hắn hiểu ra manh mối, vì vậy thân thể giống như bị sét đánh, chỉ biết đứng ngây tại chỗ.Xa Vĩ nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn cũng biết tâm tư sâu sắc của đối phương. Niềm an ủi duy nhất của hắn chính là nếu công tác Cảng Thành khởi sắc thì tất cả đều được lợi, nếu không được thì Trương Thanh Vân cũng nhất định không có cơ hội. Dưới tình cảnh này thì Xa Vĩ còn phải trông cậy vào Trương Thanh Vân, hai người phải tiếp tục mối quan hệ mật thiết, nếu không thì chẳng ai có kết quả tốt.Nhưng tình hình bây giờ dù sao cũng không giống như trước đó, trên mặt không còn sự áp chế từ Nhuận Uyên, người có thể uy hiếp địa vị của Xa Vĩ chỉ còn lại Trương Thanh Vân, hai người quả thật có thể quan hệ thân thiết như trước sao? Đây là một chủ đề nan giải, xét theo tình thế khách quan thì hai người phải đoàn kết mới làm tốt công tác, nhưng mặt khác hai người là kẻ cạnh tranh, trong lúc công tác thầm xếp cờ thì khó thể thiếu.Xa Vĩ đột nhiên nhớ đến tình cảnh trước đó, khi hắn và Trương Thanh Vân đang nói chuyện điện thoại thì Chu Hà Dương nói có bí thư Tần muốn nói chuyện với Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng lập tức suy nghĩ miên man.Nhuận Uyên đã xảy ra chuyện, Trương Thanh Vân đã được tham gia hội nghị thường ủy tỉnh, hơn nữa còn nói chuyện điện thoại riêng với bí thư Tần, trong lúc đó liệu lãnh đạo tỉnh ủy có giao cho hắn sứ mạng gì không? Xa Vĩ rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân, ngoài kiêng kỵ đối phương cao tay, quan trọng là kiêng kỵ bối cảnh.Trương Thanh Vân không phải là người Hoa Đông, nhưng thái độ tất cả các phái ở Hoa Đông đối với người này lại rất mập mờ. Các phái ở Hoa Đông vốn có danh tiếng không tốt với người thủ đô, cũng không thể đắc tội với tất cả mọi người cho được. Trương Thanh Vân rất may mắn, hắn giống như trở thành một người mà các lãnh đạo tỉnh ủy không muốn đụng vào, nếu không thì Xa Vĩ biết Trương Thanh Vân sẽ chẳng sống thuận lợi như vậy.Nhưng chỉ một điểm này cũng đủ làm cho Xa Vĩ phải rối loạn, thử nghĩ xem những ẩn phái ở Hoa Đông nổi tiếng dũng mãnh, nhưng bọn họ không dám cứng rắn với Trương Thanh Vân, rốt cuộc bối cảnh thâm sâu cở nào?