Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Vi Cường mà cảm thấy có chút bất ngờ, hai người đã nhiều năm chưa gặp, Trương Thanh Vân có thể thông qua giọng điệu trong điện thoại mà phán đoán Vi Cường đã trưởng thành.Trương Thanh Vân nhớ đến tình cảnh khi còn học tập ở trường đảng tỉnh ủy Giang Nam, khi đó Vi Cường là con nhà quan, chạy nhảy khắp nơi và hành động bừa bãi. Năm tháng không buông tha cho con người, công tử nhà quan năm xưa đã là phó chủ tịch thành phố, cũng coi là người có lực ảnh hưởng ở Giang Nam.Tất nhiên cho dù là Vi Cường lúc này cũng không thể nào bằng lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam năm xưa. Tuy cấp bậc của Vi Cường đã là phó phòng nhưng vẫn chậm chạp chưa được vào thường ủy, theo lời của Vi Cường thì bây giờ hắn bị phân biệt đối xử, tư chất và kinh nghiệm quá cạn.Vi Cường đối mặt với vấn đề này mà bực tức hướng về phía Trương Thanh Vân, vì hắn không hiểu năm xưa Trương Thanh Vân đâu có bị như vậy, bây giờ đến lượt hắn thì quy củ thay đổi rồi sao?Trương Thanh Vân cười ha hả nói:- Này chủ tịch Vi, trước đó tôi đến Thanh Giang là từ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống rèn luyện, có thể giống cậu sao?Vi Cường có chút sững sốt, hắn thở dài một hơi nói:- Tôi hiểu ý cậu, nhưng muốn làm được cũng không phải dễ, trước kia khi cha còn ở Giang Nam thì tôi là người sống trong phúc mà không biết phúc, bây giờ thì...Ôi...Trương Thanh Vân cau mày, chỉ cần nghe giọng điệu là biết những năm qua tiểu tử này đã nếm nhiều khổ cực, có lẽ đã biết đời người ấm lạnh. Hoa Đông và Giang Nam cách nhau quá xa, ngoài tầm tay của Trương Thanh Vân, cũng không thể làm gì được.Nhưng trước nay quan trường thường cường điệu vấn đề đứng thành hàng, nhưng muốn đứng vào phải xem bản lĩnh của mình. Bản lĩnh kém, tu dưỡng kém, nếu muốn cạnh tranh với người khác thì khó thêm khó, nếu xét theo vấn đề này thì ai cũng không giúp được ai.Đối với từng cấp bậc quan viên thì cần những kinh nghiệm tương ứng, nếu thiếu kinh nghiệm thì chưa nói đến vấn đề khó thể công tác, ngược lại còn làm người ta chê cười. Nếu không bị chê cười thì sẽ bị xa lánh, làm việc khó thành công, Trương Thanh Vân biết rất rõ, hiểu rất rõ những điều này.- Thế nào? Chủ tịch Vi, hôm nay anh gọi cho tôi cũng không phải chỉ là bực tức nói vài câu thôi đấy chứ? Nếu nhớ không lầm thì một năm cậu chưa gọi cho tôi, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên.Trương Thanh Vân cười ha hả nói.- Quên sao được, tôi cũng muốn quên, quên đi cho hết chuyện. Truyện được copy tại Truyện FULLVi Cường trầm giọng nói, sau đó hắn di chuyển chủ đề, giọng điệu có vị chua:- Nhưng cậu đúng là lăn lộn tốt, có thể tạo ra danh tiếng ở Hoa Đông, nhìn chương trình phỏng vấn ở kênh Cctv mà thấy cậu thổi phồng quan điểm mới thành đóa hoa.- Rốt cuộc trong đầu cậu có bao nhiêu sạn? Sao đưa ra nhiều điểm quan trọng như vậy? Hơn nữa tất cả mọi điểm đều giống như có tác dụng, cậu không dạy bảo anh em một chút được sao?Trương Thanh Vân dở khóc dở cười, mình khổ sở một năm mới làm cho lý niệm được quán triệt, bây giờ nghe Vi Cường nói thì tất cả có vẻ tùy tiện, đối phương dựa vào chương trình phỏng vấn của Cctv mà tưởng rằng mình đang giả vờ.Nhưng Vi Cường đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cau mày xem xét lại, gần đây hắn đã làm cho người ta xào nấu quan điểm thành phố mới trở nên quá nóng, hôm nay nếu nhớ không lầm thì hình như cũng có phóng viên đến phỏng vấn.- Được, được rồi, tiểu tử cậu đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Tôi thấy cậu không có chuyện không leo lên điện tam bảo, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo làm gì, tôi có khả năng sẽ dốc hết sức.Trương Thanh Vân cả giận nói, hắn lập tức kéo câu chuyện lên chuyện chính.Gần đây Trương Thanh Vân rất bận rộn, hắn cũng không có thời gian nấu cháo điện thoại, nếu không sẽ bỏ lở tất cả kế hoạch đã vạch sẵn.Vi Cường thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trầm tư một lúc, một lúc lâu sau mới xấu hổ nói:- Là thế này, Thanh Vân, Thành Đô và Thanh Giang ở Giang Nam muốn đẩy mạnh quá trình liên kết, điều này...Điều này...- Sao? Liên kết lại không phải rất tốt sao? Đúng rồi, bây giờ không phải cậu là người quản lý nông nghiệp và kế hoạch hóa gia đình à? Phải làm sao cho nông nghiệp và kế hoạch hóa gia đình liên kết bây giờ?Trương Thanh Vân nói, nói đến câu sau thì cười phá lên, ý chế nhạo là rất rõ ràng.- Cậu đúng là, ai nói với cậu là đáng cười? Bây giờ tôi cũng giống như cậu, cũng phụ trách quy hoạch và xây dựng, nhưng Thanh Giang thì cậu cũng biết rồi đấy, chỉ là một địa phương như bàn tay, quyền lợi của tôi không bằng một đầu ngón tay của cậu, hơn nữa tình cảnh bây giờ còn làm người ta khó chịu.Vi Cường nói.Vi Cường cũng lập tức thở dài một hơi, hắn nói rõ ý đồ với Trương Thanh Vân. Thì ra Vi Cường muốn biểu hiện trong vấn đề Thành Đô và Thanh Giang liên kết, gần đây Thành Đô đã đưa báo cáo lên cho bộ và ủy ban trung ương phê duyệt. Nhưng Thành Đô là thành phố quy mô nhỏ, khó thể tạo ra hạng mục.Cuối cùng thì thị ủy Thành Đô cũng tìm được thừa nhận từ thị ủy Thanh Giang, hai thành phố cùng nhau thương lượng, cả hai quyết định liên hợp để xin hạng mục. Trước mắt người chạy hạng mục còn chưa được xác định, Vi Cường vì có ý cầu tiến mà chủ động xin tiên phong giết giặc. Nhưng hắn lo lắng không chạy được hạng mục, biểu hiện không tốt, ngược lại để ấn tượng xấu cho lãnh đạo, Vì thế hắn mới do dự, lúc này mới gọi điện hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân.Trương Thanh Vân nghe Vi Cường nói xong thì cười phì một tiếng, hắn nói:- Cậu đã goi điện cho bao nhiêu người rồi? Thành thật nói cho tôi biết, ngoài tôi ra thì cậu đã liên hệ với những ai?- Cậu đừng nghi oan cho tôi, tôi chỉ tin tưởng mình cậu, hơn nữa ý nghĩ này cũng nào có vinh quang, sao tôi có thể nói ra cho mọi người biết được?Vi Cường lớn tiếng nói, giọng điệu có chút kích động. Nhưng khi nói đến câu sau thì hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, vì vậy mới ấp úng nói:- Tôi...Tôi đã gọi điện thoại cho cha, ông ấy bảo tôi hỏi ý cậu, ông ấy nói cậu dám nghĩ dám làm, nhất định sẽ đưa ra một đáp án toan tính.- Hỏi tôi sao? Như vậy tôi đúng là phải cảm ơn cha cậu đã để mắt.Trương Thanh Vân cười nói:- Nếu theo ý tôi thì cậu đừng nên làm, sự việc còn chưa bắt đầu mà trong lòng đã lo sợ, như vậy còn làm gì nữa?- Cậu muốn hỏi thì tôi nói cho cậu biết, tôi đúng là dám nghĩ dám làm, cũng có rất nhiều việc người khác không làm được và giao cho tôi, nhưng trước nay tôi rất kiên định, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ anh hùng giống như cậu...- Ai anh hùng chứ? Đây không phải tôi đang cố gắng tranh thủ sao? Hơn nữa tôi cũng có lòng tin với hạng mục này, nếu không thì việc gì phải trả giá lớn như vậy?Vi Cường vội la lên.- Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì? Không phải là thừa sao? Có lòng tin chứ đừng hèn nhát, như vậy thì cứ dũng cảm tiếp nhận. Trước tiên phải xem hạng mục có lợi ích cho đảng và cho nhân dân hay không, ít quan tâm đến lợi ích của mình. Nếu cứ có tâm tính như cậu lúc này là không được, tư tâm quá nặng, sao có thể làm việc lớn được?Trương Thanh Vân nói cắt ngang lời Vi Cường, giọng điệu chợt trở nên nghiêm khắc. Hắn biết rất rõ tâm tính của Vi Cường vào lúc này, chỉ cần nhìn vào lịch trình phát triển của Vi Cường thì thấy thiếu kinh nghiệm.Năm xưa khi Trương Thanh Vân ở Tang Chương thì làm việc gì cũng suy nghĩ đến lợi ích của chính mình, sau đó châm chước và quyết đoán. Nhưng hắn cũng không có điều kiện tốt như Vi Cường, có thể đem tâm tư xấu xa của mình để thổ lộ với người khác.Sau này Trương Thanh Vân mới thấy những suy nghĩ đó là không được, là cán bộ đảng thì quyền lợi trên tay chính là trách nhiệm mà đảng giao phó, bất kỳ một quyết sách nào cũng có thể ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Nếu so sánh như vậy thì những người cầm quyền vì lợi ích cá nhân thường rất nhỏ bé.Nhưng không phải tất cả mọi người đều có giác ngộ như vậy, trước kia Trương Thanh Vân cũng không có, bây giờ hắn đứng ở độ cao mới, đã trải qua bao năm tranh đấu mới ngộ ra được.Người làm quan cầm quyền lợi trong tay thì phải làm vài điều tốt đẹp cho nhân dân và cho đảng, nếu chỉ trục lợi và trong đầu đầy tư tâm sẽ khó làm được chuyện lớn. Nếu không làm được chuyện lớn, không gánh vác được trách nhiệm thì lãnh đạo sao có thể tin dùng được?Vì vậy khi lên cao thì vấn đề bối cảnh và quan hệ cũng khó giải quyết được vấn đề, nếu bản thân không có thực lực thì cuối cùng cũng chẳng ra gì. Trương Thanh Vân nhận thức rất sâu với đặc điểm này, sau khoảng thời gian ở Hoa Đông thì hắn càng hiểu sâu hơn về điều này.Vi Cường bị Trương Thanh Vân trách móc vài câu mà bùng lên hào khí, hắn nói:- Tôi biết rồi, không phải chỉ là một hạng mục sao? Tôi sẽ tiếp nhận, cũng sẽ đến thủ đô như cậu năm xưa, để xem tôi có làm được gì hay không?Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng chợt thoải mái khó hiểu, hắn nói:- Tốt, có khí thế của cán bộ cao cấp, cố gắng công tác, nếu cậu có thể vượt qua tâm ma này thì sẽ được đề bạt tuyệt đối, không ai đề bạt thì tôi đề bạt.Vi Cường cũng cảm thấy xấu hổ vì lời nói của Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng cũng cực kỳ cảm kích. Hắn không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết rõ Trương Thanh Vân đang chỉ điểm cho mình. Khó tìm được một người chỉ bảo có tâm tư như vậy, lúc đầu cố ý nói khích, sau đó mới nói ra ý nghĩ thật sự.Sau đó người ta dùng giọng không lưu tình chỉ ra những vấn đề tồn tại của mình, để mình khó thể tránh, không thể lừa mình dối người, nhìn ra vấn đề lớn nhất chính là đối mặt với chính mình.Nếu không phải giữa hai người có quan hệ đặc biệt thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ không nói trắng ra và bộc lộ phương diện không lưu tình, nhưng Vi Cường biết rõ những lời của Trương Thanh Vân chính là kinh nghiệm bản thân, những năm qua Vi Cường hấp thu quá nhiều kinh nghiệm anh lừa tôi gạt, những mối quan hệ bạn bè thân thiết chân thành và không vì lợi ích đã giống như biến mất, vì vậy mà trong lòng có hàng ngàn lời cảm khái.Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng không có cảm khái như vậy, khi thấy Vi Cường không nói lời nào thì hắn nói:- Được rồi, được rồi, những gì nên nói tôi đã nói rõ, không cần phải đa sầu đa cảm như đàn bà. Đúng rồi, tôi còn có chuyện, không làm cậu vướng bận, tôi chỉ tặng cậu một câu: "Tất cả phải tự giải quyết cho tốt!"- Tút, tút!Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, một lúc lâu sau Vi Cường mới cắt điện thoại, trong lòng chợt bùng lên niềm tin. Trước nay hắn đều dùng Trương Thanh Vân là mục tiêu, hắn cũng không thể để đối phương xem nhẹ được...