Khi nói chuyện cùng Lưu Tiến thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng hiểu được những ý đồ của trưởng phòng, điều này chính là tặng cho Trương Thanh Vân một phần lễ.Lúc này ban huấn luyện và ban quản lý cán bộ đều ở trong văn phòng, nếu đưa ra độc lập thì sẽ liên quan đến việc đề bạt một nhóm cán bộ. Lưu Tiến ném quyền hạn này cho cấp dưới, thực tế chính là ủy quyền, tiến thêm một bước cũng cố địa vị của Trương Thanh Vân ở phòng tổ chức.Điều này tất nhiên sẽ là chuyện tốt đối với Trương Thanh Vân, nhưng trong đầu hắn vẫn rất thanh tỉnh, biết rõ trên thế gian này tuyệt đối không có bữa cơm trưa miễn phí, sợ rằng sau đó Lưu Tiến sẽ nhắc đến điều kiện. Quả nhiên sau khi Lưu Tiến nhấp một ngụm trà thì bắt đầu thở dài, một lúc lâu sau mới nói:- Thanh Vân, lần này bí thư Chiêm lại có yêu cầu mới đối với vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng, cho rằng không thể không phái một phó phòng đến nắm chắc tất cả tình hình, vì vậy trước tiên tôi sẽ đề ra với cậu một phương án dự phòng, cậu cần phải chuẩn bị thật tốt cho trọng trách.Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, tuy tất cả đều nằm trong dự đoán nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút ảm đạm. Từ sâu trong lòng Trương Thanh Vân luôn hy vọng mình có thể tham dự quá trình cải cách lần này, nhưng lời đề nghị của bí thư Chiêm là hoàn toàn không thể bắt bẻ, Trương Thanh Vân cũng đành chịu mà thôi.Trương Thanh Vân nhìn thấy rõ vẻ ảm đạm của Lưu Tiến không phải giả vờ, có lẽ chính hắn cũng cảm giác được bí thư Chiêm đã an bài cho mình một con đường, nhưng đây chỉ là những gì mới bắt đầu, sau này sẽ còn hàng loạt các thủ đoạn.Lưu Tiến giống như cũng nhìn ra mạch cảm xúc của Trương Thanh Vân, hắn nói:- Thanh Vân, có nhiều thứ cần rèn luyện, đối với vấn đề cải cách lần này thì tôi tự mình đến nắm cũng không có gì đáng trách. Lúc này công việc quan trọng nhất là phòng tổ chức chúng ta cần phải tăng thêm phó phòng.- Cậu chào hỏi với cán bộ tuyến dưới, để xem bọn họ có đề cử gì không, trưởng phòng Tiêu sẽ phụ trách chào hỏi các cơ quan tỉnh, cần phải xem xét cho kỹ.Trương Thanh Vân gật đầu, Lưu Tiến bây giờ đang muốn tự quyết, toàn tỉnh có mười thành phố, cộng thêm cơ quan tỉnh, số cán bộ tuyến dưới phụ họa theo điều kiện là rất nhiều, nếu để bon họ tự đề cử thì số cán bộ có trong danh sách tuyển chọn là bao nhiêu?Trương Thanh Vân cảm thấy chiêu thức của Lưu Tiến quá u tối, mẫn cảm quá mức đối với vấn đề quyền lợi. Chuyện tăng thêm một phó phòng luôn là vấn đề mà phòng tổ chức làm chủ đạo, sau đó báo lên thường ủy để phê chuẩn, bí thư Chiêm cũng không thể làm gì được.Trương Thanh Vân không biết phía sau bàn cờ sẽ là thế nào, nhưng chắc chắn bí thư Chiêm sẽ có ý đồ. Người này cố ý tạo ra thế cục cho mình cướp lời ở Vũ Lăng, lúc này chính mình lại phải phối hợp với lão để ăn miếng trả miếng, phải vung đao chém rớt Quách Chu Quần của bọn họ rớt khỏi chức vị phó chủ tịch thành phố.Biểu hiện của Trương Thanh Vân coi như chính thức đắc tội với bí thư Chiêm, nhưng thực tế thì hắn chém Quách Chu Quần cũng thuộc vào ý đồ của lão già này, lúc này quyền lợi của mình ở phòng tổ chức đang ngày càng lớn, rốt cuộc Chiêm Giang Huy đang tính toán điều gì?Sau khi từ biệt Lưu Tiến thì Trương Thanh Vân xuống lầu nhưng không trực tiếp đi về phòng làm việc mà đứng bên hành lang hút thuốc. Hắn cảm thấy vấn đề phòng tổ chức tăng thêm một vị phó phòng có quan hệ với mình, nhưng tăng thêm một người thì có hưng vị gì?Điện thoại vang lên bài "Tôi là một cây rau cải", Trương Thanh Vân nhấn nút nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói của Vũ Đức Chi:- Trưởng phòng Trương, không quấy rầy anh làm việc đấy chứ?Trương Thanh Vân vội vàng phục hồi tinh thần trở lại, hắn nói:- Không, không có. Chú là một vị quan phụ mẫu, bình thường đều bận tối tăm mặt mũi, hôm nay sao lại rãnh rỗi gọi cho cháu?Vũ Đức Chi cười ha hả rất thoải mái giống như có chuyên gì đó rất vui, lão nói:- Trưởng phòng Trương, tôi vẫn rất muốn liên lạc với anh đấy chứ, sau này về hưu có phải ở Ung Bình dưỡng lão hay không, thật ra tôi cũng không nỡ rời xa Thủy Hà. Nhưng nếu anh đã có yêu cầu nghiêm khắc như vậy thì lão già khọm như tôi cũng cố gắng gánh trọng trách, tôi cũng chỉ biết đánh tan ý nghĩ dưỡng già của mình mà thôi.Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cảm thấy hoàn toàn không hiểu, Vũ Đức Chi nói lời này là có ý gì?- Điều này...Chú...Trương Thanh Vân định mở miệng mà trong lòng khẽ động, hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn. Đề bạt, tuyến trên phái cán bộ xuống rèn luyện thì tuyến dưới cũng phải được đề bạt lên, Vũ Đức Chi đang gặp phải đề bạt sao?Trương Thanh Vân chợt cảm thấy tay run lên, sao lại nhanh như vậy? Không phải đến cuối tháng sáu sao?- Điều này, bí thư Vũ, cháu và chú đều là người thuộc tổ chức, tất cả đều phục tùng sự sắp xếp, chú nói có đúng không?Trương Thanh Vân nói, tuy trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng ổn định tâm thần nói.Trương Thanh Vân sinh ra một loại cảm giác hoang mang, Vũ Đức Chi gọi điện thoại rõ ràng đang cảm ơn chính mình, nhưng chính mình lại chưa hoàn toàn biết rõ tin tức. Bình thường đề bạt cán bộ tuyến dưới lên trên thường phải đợi đến cuối tháng sáu, sau khi kết thúc đại hội đại biểu quốc hội, lúc này vấn đề Vũ Đức Chi rõ ràng đã nói thành phố Vũ Đức làm việc quá sớm.Nếu dựa theo quá trình thì tuyến dưới được đề bạt sẽ nhận chức phó, thị ủy sẽ có quyết định và báo cáo cho phòng tổ chức tỉnh ủy, lúc đó phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ tiến hành khảo sát, sau đó đưa lên hội nghị thường ủy để được thông qua, rồi lại phải được thường ủy bổ nhiệm.Thực tế đây chính là quá trình ở tỉnh ủy, vì nếu được đảng ủy thành phố tuyến dưới đề bạt lên sẽ chứng tỏ đây là người được mọi người nhất trí, những cán bộ được đề cử thế này thường có trọng lượng rất nặng, có rất ít khi không được thông qua.Mà lúc này Vũ Đức Chi nói như vậy thì chắc chắn đã hiểu lầm Trương Thanh Vân đang tác động vào phương diện gì đó ở thành phố Vũ Đức, nếu không thì vì sao lãnh đạo Vũ Đức lại nhất quyết phải đề cử lão? Những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho Vũ Đức Chi tưởng rằng lãnh đạo đang nói vài lời sắc bén, trong lòng cũng không nghi ngờ gì, chẳng qua chỉ nói lời cảm tạ, cố gắng hết sức. v. v. Khi Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì lập tức nghĩ đến Lý Vũ Hiệp, không thể không thừa nhận kẻ này cũng khá cứng, khúc mắc lần trước giữa mình và lão cũng khá lớn, thế nhưng người này vẫn chưa liên lạc lại.Nhưng hành động của Lý Vũ Hiệp trong ngành đã tỏ vẻ xin lỗi, lão biết rõ Trương Thanh Vân hắn và Vũ Đức Chi có quan hệ, mà những người khác trong ban ngành Vũ Đức đều có quan hệ với mình khá bình thường. Lúc này số lượng cán bộ trẻ và có kinh nghiệm là rất nhiều, nếu như Lý Vũ Hiệp không có tâm tư thì sao phải đề bạt đến một người như Vũ Đức Chi?Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà thở phào một hơi, cuối cùng cũng suy xét đúng manh mối bên trong, cũng coi như đây là một phần giao dịch với Lý Vũ Hiệp. Nếu người này đã có tâm thì mình cũng không bạc đãi, lúc này chuyện phòng tổ chức muốn tăng thêm phó phòng cũng chưa truyền đi, Trương Thanh Vân định tiết lộ tin tức sớm với Lý Vũ Hiệp, còn có cơ hội hay không phải xem vào năng lực của lão.Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn qua điện thoại rồi chợt khựng lại, hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tình cảnh Vũ Đức Chi được đề bạt vừa rồi đã cho hắn một gợi ý.Ý đồ của bí thư Chiêm dần trở nên trong sáng, chẳng lẽ người này muốn Lưu Tiến chuyển quyền lực sang để mình nặng tay và đầy quyền uy ở phòng tổ chức, nhưng sau đó lại rút củi đáy nồi rồi điều mình đi sao? Như vậy mới thuận tiện cho vấn đề quyền lợi phó phòng ở phòng tổ chức, mà bí thư Chiêm lại khiến cho Lưu Tiến không có biện pháp nào để cò kè mặc cả.Khi một ý đã thông thì trăm ý cũng thông, Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy Lưu Tiến đang đâm đầu vào đường chết. Lúc này đại biểu nhân dân tỉnh cũng không họp, nhưng vấn đề đề bạt cán bộ tuyến dưới lên trên nếu nói không có bóng dáng của tỉnh ủy thì chẳng ai tin. Mà vấn đề phân công điều chỉnh ở phòng tổ chức thì cũng bị Chiêm Giang Huy nắm trong tay, mà ngay cả chế độ cải cách cũng bị bí thư có bố trí trong mơ hồ. Bây giờ không phải Lưu Tiến nói sẽ tự mình nắm lấy công tác sao? Nếu tiến độ không được lý tưởng thì hắn không phải tham chiếu theo chế độ cải cách xí nghiệp ở Vũ Lăng mà thành lập một tổ công tác đào bới à? Nếu đã như vậy thì chẳng phải Hà Khôn sẽ thuận lợi than dự vào vấn đề nhân sự sao?Trương Thanh Vân bóp nát đầu tàn thuốc mà không dám suy nghĩ thêm miên man, hắn chỉ cảm thấy đấu tranh giữa các vị lãnh đạo quả nhiên là một loại nghệ thuật, người và vật đều không có một tiếng động nhưng cứ đan xen vào nhau làm rối loạn, cứ như nước nấu ếch, người ta khó thể kháng cự.Trương Thanh Vân mơ hồ có khát vọng với vấn đề cán bộ xuống dưới rèn luyện, hắn vẫn còn nhớ rõ lời nói của bí thư Hoàng, xuống dưới rèn luyện sẽ tích góp được tài phú cả đời. Tuy phòng tổ chức khá mạnh trong tỉnh ủy nhưng lý tính thì ít mà cảm tính thì nhiều, cuối cùng cũng không bằng tình cảnh tung hoành ở Tang Chương như trước kia.Khi tan tầm về nhà vào buổi tối thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của nha đầu Lăng Tuyết Phi, hắn nói có việc cần phải xã giao mà quay về khu Ung Cảnh chuẩn bị nghỉ ngơi cho tốt. Cũng không phải Trương Thanh Vân chẳng có cảm giác mà ngày mốt Lăng Tuyết Phi còn phải đến công ty ở thủ đô, hơn nữa chỗ nàng lại cách nội thành khá xa, vào lúc cuối tuần Trương Thanh Vân cũng khống chế chính mình để không tự mò sang.Nhưng khi Trương Thanh Vân chạy vào bãi đậu xe thì thấy ngay một chiếc BMW rất có phong cách, Nghê Thu Nguyệt đeo kính râm lạnh lùng đứng bên cạnh.- Huýt!Nghê Thu Nguyệt chu môi huýt sáo đưa tình, nàng nói:- Anh đẹp trai, đi uống vài ly nhé, em chờ anh!Trương Thanh Vân cau mày nhìn Nghê Thu Nguyệt, gương mặt nàng đỏ bừng lên, nàng khẽ gắt một câu rồi thầm nói:- Không có chút tư tưởng lãng mạn nào.Trương Thanh Vân mở cửa xe đi về phía thang máy, hắn đợi trong chốc lát, thang máy mở ra. Đến khi thang máy mở ra thì phía sau vang lên tiếng giày cao gót, Nghê Thu Nguyệt hô lớn:- Này, chờ chút, chờ chút nào, còn có người nè!Trương Thanh Vân vội vàng nhấn nút đóng cửa, cuối cùng vẫn chậm một bước, Nghê Thu Nguyệt phóng đến mở cửa ra. Trong thang máy có camera, Trương Thanh Vân không dám lộn xộn.Nhưng Nghê Thu Nguyệt cũng không thèm quan tâm, nàng bí mật dùng tay vuốt ve đùi của Trương Thanh Vân. Nghê Thu Nguyệt ra vẻ ho khan, nàng híp mắt nhìn thấy camera, giống như cảnh cáo lòng nhẫn nại của Trương Thanh Vân.Cuối cùng thang máy cũng ngừng lại, Nghê Thu Nguyệt lập tức đi ra như lươn, Trương Thanh Vân cười cười tiến lên mở cửa phòng mình không nhanh không chậm.Trương Thanh Vân loạt xoạt mở cửa ra, hắn cũng không đi vào mà đóng cửa lại chờ động tĩnh. Sau khi chờ đợi một lúc thì cửa đối diện chậm rãi mở ra một khe hở, sau đó một cái đầu thò ra rồi nói:- Quỷ sứ à!Trương Thanh Vân khẽ động, hắn đột nhiên đẩy cửa đi vào. Nghê Thu Nguyệt chợt giật mình, nàng muốn nói nhưng chỉ phát ra hai chữ "ui da".- Để anh xem thế nào, dám đùa giỡn chồng ở nơi công cộng, để xem anh trị em ra sao.Cặp mắt to tròn của Nghê Thu Nguyệt rất linh động, nhìn qua có vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn, có vẻ rất sợ hãi. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt rung động, hắn định tiến lên hôn thì nàng đã cười lên khanh khách cực kỳ yêu kiều. Nàng nhảy dựng người lên dùng hai chân quấn lấy eo của Trương Thanh Vân, nàng dùng một tay nhận lấy cặp tài liệu của hắn để lên ghế sa lông rồi nói:- Anh đúng là ma quỷ, càng công tác càng tốt, ngay cả một hồ ly như Lưu Tiến cũng bị anh nắm chặt rồi sao?- Đừng nói chuyện công tác, đừng di chuyển chủ đề!Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn dùng tay cởi cúc áo vest công sở của Nghê Thu Nguyệt. Khoảnh khắc sau hai bàn tay đã phủ trên bộ ngực khổng lồ và mềm mại kinh người, làn da mềm mại trắng nõn và đỏ hồng, hai ngọn núi được nhào nặn thành đủ mọi hình dáng làm chủ nhân phát ra những tiếng rên cuồng dã.Nghê Thu Nguyệt dùng hai tay vò mái tóc trên đầu Trương Thanh Vân, nàng đưa môi đến, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong nụ hôn dai dẳng. Đến khi Nghê Thu Nguyệt cảm thấy mình khó thở nổi mới dứt ra, nàng liên tục hôn lướt qua mặt Trương Thanh Vân, cảm giác kỳ dị trước ngực làm hơi thở liên tục đứt quảng và dồn nén.Nghê Thu Nguyệt đã nhẫn nại khá lâu, cứ mỗi lần nghĩ đến tình cảnh ở cùng Trương Thanh Vân là bên dưới lại ẩm ướt khó chịu. Là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, có thể nói là đệ nhất Thành Đô mà phải lấy một tên thái giám làm chồng, điều này làm nàng cảm thấy rất bức bối và khó chịu.Nghê Thu Nguyệt cảm thấy mình ở với Trương Thanh Vân thì quá tốt, hai người không quá lệ thuộc vào nhau, hai người đến với nhau vì một đêm kiều diễm, sau đó tình cảm phát sinh và nối lại khá chặt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULLLúc này Trương Thanh Vân đã luồn tay xuống bên dưới, cỏ hoa ướt đẫm, núi lửa phun trào, tình cảnh cực kỳ kích thích. Lớp vải lụa cực mỏng bên dưới làm bàn tay Trương Thanh Vân như càng thêm kích thích, hắn vuốt ve càng mạnh hơn, núi đồi lên xuống nhấp nhô, mưa xuân rả rích.Nghê Thu Nguyệt cũng cố gắng hít vào vài hơi mà kéo áo đối phương, nàng dùng tay cởi hết những gì còn sót lại trên người Trương Thanh Vân, hai tay bóp mạnh cây sắt nóng hôi hổi.Trương Thanh Vân cũng chẳng kịp cởi tất chân của Nghê Thu Nguyệt, cũng chẳng kịp cởi váy, hắn bế xốc nàng lên rồi lựa thế tiến vào bên trong.Nghê Thu Nguyệt ôm chầm lấy Trương Thanh Vân, hai chân nàng quặp lấy eo hắn mà cảm nhận sự hùng dũng của đàn ông, cảm nhận sự chật khít và lèn chặt vào sâu tận bên trong khi người đàn ông của mình hoạt động.Trong không khí dần bốc lên một mùi hương kỳ dị, những tiếng rên rỉ tiêu hồn toát ra từ miệng Nghê Thu Nguyệt càng làm không gian nóng hừng hực, hầu như tất cả thế gian sắp tan vỡ.Một người phụ nữ hừng hực lửa nóng nhịn thèm quá lâu và một người đàn ông tích tụ lâu ngày tạo thành một trận chiến không khoan nhượng, cuộc chiến kéo lê sang khắp tất cả các địa phương. Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, ghế sa lông, mặt bàn, bồn rửa chén đều được tận dụng triệt để....Trương Thanh Vân ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm điếu thuốc, hắn nhắm mắt hít vào một hơi, rõ ràng "vợ" ở phía sau đã hoàn toàn thỏa mãn về năng lực của chồng.- Được rồi, được rồi, em cũng đừng nên như vậy, em ngồi xuống đi!Trương Thanh Vân vỗ vỗ vào cánh tay trăng nõn nà của Nghê Thu Nguyệt rồi nói, Nghê Thu Nguyệt cũng đi sang bên cạnh, cả tòa thiên nhiên di động đúng là quá chói mắt. Nàng dùng ánh mắt sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng nhíu mày nói:- Em nhìn gì đấy? Nhìn bằng ánh mắt quá đáng sợ.Nghê Thu Nguyệt cười, bộ ngực đong đưa, ánh mắt đưa tình:- Không ngờ anh cũng có nhiều tâm tư như vậy, lúc này trưởng phòng Trương đã cực kỳ có danh tiếng ở phòng tổ chức.Trương Thanh Vân cười cười nhưng trong lòng cảm thán thế nhân chỉ nhìn thấy lợi thế, chỉ biết chú ý cảnh tượng bên ngoài, bọn họ sao biết được mình đang cực kỳ nguy hiểm?- Điều này...Thu Nguyệt, em giới thiệu cẩn thận về Chiêm Giang Huy đi, em biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.Trương Thanh Vân nói.Nghê Thu Nguyệt cười ha ha, nàng khẽ nhặt chiếc váy công sở đưới đất khẽ mặc vào bên dưới rồi sẳng giọng:- Không phải đã nói không được bàn công tác sao, anh đang còn nợ em một hiệp nữa, sao bây giờ đã thay đổi rồi.Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn tự nhiên ôm lấy Nghê Thu Nguyệt, hôn hai cái lên hai đỉnh núi sừng sững đang rung động rồi thở dài một hơi. Công tác một ngày, vừa rồi lại trải qua một trận đại chiến trời rung đất lở, Nghê Thu Nguyệt đúng là quá quyến rũ, cảm giác trước nay thế nào chưa từng vơi đi. Lúc này hắn cảm thấy thân thể khá mệt, cảm thấy khó thể nhiệt tình được ngay.Nghê Thu Nguyệt dùng ánh mắt nóng lòng nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng. Trương Thanh Vân thông qua lời nói của Nghê Thu Nguyệt mà biết sâu về Chiêm Giang Huy hơn một tầng. Dựa theo lời của nàng thì Chiêm Giang Huy được vinh dự có người tài hoa trong tất cả các chủ tịch tỉnh, có rất nhiều lãnh đạo trung ương biết mặt Chiêm Giang Huy.Bối cảnh của Chiêm Giang Huy tất nhiên là Quách gia, dù lão là con rể của Quách gia nhưng cũng không quá mức ăn ý với đám quan chức tai to mặt lớn ở trong thế lực như sự tưởng tượng của người ngoài, lão mơ hồ có ý kiến của mình và chút thế lực.Từ khi Chiêm Giang Huy hoạt động chính trị đến nay đều lên chức rất vững vàng, không có quá nhiều vấn đề đột ngột, thắng sẽ để lại dấu chân, làm gì chắc đó, lúc này đã leo đến chức vị bí thư tỉnh ủy Giang Nam.Người này có phương pháp chấp chính rất dịu, không thích đỏ mặt với kẻ khác, rất am hiểu và phối hợp các mặt quan hệ, danh tiếng rất mạnh.Trương Thanh Vân nghe rất cẩn thận, hơn nữa càng xem xét càng cảm thấy bí thư Chiêm là không tầm thường. Thử nghĩ xem là lãnh đạo tỉnh ủy thì sao có thể quá mềm dẻo được? Đứng đầu một tỉnh thì nhiều khi phải có sự dũng khí và quyết đoán sát phạt, mà bí thư Chiêm lại in sâu trong đầu người ta ấn tượng khác, như vậy có thể nói là thủ đoạn quá tuyệt diệu.- Sao vậy, sao anh lại đột nhiên để ý đến bí thư tỉnh ủy rồi? Hình như cấp bậc của anh vẫn chưa đủ trọng lượng.Nghê Thu Nguyệt dùng giọng dịu dàng nói.Trương Thanh Vân ngồi ở sau lưng Nghê Thu Nguyệt hắn dùng hai tay đùa giỡn với cặp thỏ mềm mại ở phía trước mà khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn nói:- Em đừng nghĩ anh bây giờ đang mây to gió lớn ở phòng tổ chức, trong lòng anh biết rõ tất cả chỉ là chuồn chuồn lướt nước, chỉ được vài ngày hào quang mà thôi, cuối cùng cũng phải trao quyền cho cấp dưới hoặc phải di dời.- Sao?Nghê Thu Nguyệt chợt kin hoàng, nàng nói:- Trao quyền cho cấp dưới sao? Người trong phòng tổ chức muốn xuống tuyến dưới thì thường chức vị sẽ rất cao, nếu vậy không phải anh sẽ là bí thư thành phố hay chủ tịch thành phố à? Anh...Anh...Không đâu, nếu như quả thật là như vậy thì anh sẽ là lãnh đạo trẻ nhất nước.Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cảm thấy không dễ dàng như vậy. Mình từ chức vụ bí thư huyện ủy tiến lên phó phòng tổ chức chỉ trong một bước tiến, đây đều là phúc đức đề bạt của bí thư Hoàng. Lúc này ở phòng tổ chức còn chưa tới hai năm đã lên cấp trưởng rồi sao? Tốc độ như vậy đúng là quá khó tưởng.Bí thư Hoàng là người đặc biệt coi trọng kinh nghiệm công tác, chính lão để Trương Thanh Vân bỏ lỡ giữa chừng ở Tang Chương rồi đặc biệt nâng lên. Bây giờ hắn nghĩ lại thì thấy được tâm tư rất sâu của Hoàng Tân Quyền.Lúc đó Hoàng Tân Quyền chắc chắn đã biết rõ về bệnh tình của chính lão, đã không còn quá nhiều thời gian. Hơn nữa lúc đó Trương Thanh Vân cũng ở vào tình cảnh bốn mặt là địch, lão rút hắn đến phòng tổ chức thì xem như dùng lực ảnh hưởng để đề bạt cưỡng ép, nếu nói theo đúng lời của bí thư Hoàng thì chính là "nuông chiều hóa hư".