Vinh Tuệ Khanh dừng tay, cũng không xoay người mà bước một bước dài về phía trước, lẻn vào chiếc lều vải của La Thần phía đối diện. Cô uốn mình như mèo nhìn sang phía có tiếng người nói chuyện.
La Thần nhíu nhíu mày, trở người ngồi dậy: “Nhóc đang3nhìn gì đó?”
Vinh Tuệ Khanh đưa tay ra sau xua xua, ý nói La Thần đừng lên tiếng, mình thì nín thở ngưng thần nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy đạo bào của Minh Nguyệt đầy vết bẩn, tay còn dắt theo một cô nhóc tuổi không kém mình bao nhiêu, chính là1con gái cô ta - Sở Sở.
Vinh Tuệ Khanh không hiểu nổi. Trận pháp đã tan, Sở Sở cũng tìm được rồi, cô ta còn theo mình làm gì? Lẽ nào là vì con sóc chuột Khẳng Khẳng?
Khẳng Khẳng thấy xung quanh nơi này đều là rừng núi, lòng ngứa ngáy3khó chịu nên đã chạy vào rừng bung xõa rồi, bây giờ không có ở đây.
Vinh Tuệ Khanh biết nó cũng không phải dạng vừa nên không để ý mấy.
Bây giờ Minh Nguyệt mang theo Sở Sở tới đây, Vinh Tuệ Khanh lại sinh ra cảnh giác.
La Xảo Tư nghe thấy3tiếng Minh Nguyệt, giật mình, cười cười vén mành xe, nhìn Minh Nguyệt dò xét một hồi lại hỏi: “Ngươi tìm người này có việc gì?”
Minh Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ. Dọc đường cô ta đã hỏi qua bảy tám người đều không ai biết. Chỉ có cô nương này9cơ hồ có manh mối.
“Nếu tiểu thư có biết xin hãy nói cho ta, sau này Minh Nguyệt ắt sẽ hậu tạ!” Minh Nguyệt nói rồi còn hành lễ với La Xảo Tư. Nhận ra La Xảo Tư cũng là tu sĩ, Minh Nguyệt cố ý phóng ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn của mình.
Tu vi của tu sĩ Trúc Cơ đè ép khiến La Xảo Tư không thể cử động, ngay cả thở cũng cảm thấy vất vả. Lại nghe đến tên “Minh Nguyệt”, La Xảo Tư cảm thấy tim đập thình thịch suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng chốc sinh ra sức mạnh vô tận, “rầm” một tiếng mở ra cửa xe.
Minh Nguyệt thu lại tu vi, đứng thẳng lưng nhìn La Xảo Tư.
La Xảo Tư sững sờ đánh giá Minh Nguyệt. Dù đạo bào trên người lếch thếch bẩn thỉu, thanh ngọc quan trên đầu cũng đã lệch đi nhưng vẫn là đôi mắt sáng trong ấy. Hóa ra tu sĩ Minh Nguyệt nổi tiếng chính là người này!
La Xảo Tư vội vàng xuống xe, hành lễ với Minh Nguyệt: “Vừa hay, ở chỗ bọn ta hình như cũng có một vị cô nương như vậy. Nhưng cô ấy không đi cùng chúng ta, mà là người họ hàng xa mà cung phụng nhà ta khéo sao gặp được cô ấy ở một nơi cách không xa phía trước, mới đi cùng với nhau. Ta dẫn đường đưa Minh Nguyệt Quán chủ sang xem có phải là cô ấy không.”
Minh Nguyệt vô cùng hài lòng với thái độ ân cần của La Xảo Tư, chậm rãi gật đầu: “Làm phiền đại tiểu thư rồi.”
La Xảo Tư dẫn theo Minh Nguyệt và Sở Sở đi đến chỗ của Vinh Tuệ Khanh và La Thần.
Vinh Tuệ Khanh thấy ba người đi về phía mình, biết rằng trốn không được nữa thế là dứt khoát chui ra khỏi lều vải của La Thần, đi đến đứng bên đống lửa.
Híp mắt nhìn sang, Vinh Tuệ Khanh cuối cùng cũng phát hiện có điều không ổn.
Là Sở Sở.
Cô nhóc đó không còn vẻ ngông nghênh như lúc đuổi theo mình đòi Khẳng Khẳng. Trái lại, ánh mắt nó dại ra, miệng treo một nụ cười ngốc nghếch, cả người chẳng khác gì đứa ngốc.
Vinh Tuệ Khanh thấy lòng nặng trĩu. Lẽ nào Sở Sở bị Tam Chuyển Tụ Hồn Trận làm kinh sợ hóa thành đứa ngốc rồi?
La Xảo Tư dẫn Minh Nguyệt và Sở Sở đến bên đống lửa mà Vinh Tuệ Khanh đứng.
Vinh Tuệ Khanh chắp tay sau lưng đứng đó, nắm chặt lấy Nhật Nguyệt Song Câu đeo ở lưng, cảnh giác nhìn ba người đối diện.
Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, lập tức quỳ sụp xuống khấu đầu: “Xin cô nương đại phát từ bi, cứu con gái của ta! Cứu con gái của ta!”
Người của La gia đều bị kinh động, quây quần sang đây.
Nhiếp Hoa Chi theo sau, vòng qua đám người đi đến bên cạnh La Thần.
La Thần cũng ra khỏi lều, yên lặng đứng xem.
“Thần ca, cháu gái của huynh biết y thuật sao?” Nhiếp Hoa Chi khẽ hỏi.
La Thần nhàn nhạt đáp: “Một cô nhóc như nó, có biết thì cũng chỉ biết chút ít bên ngoài.”
Vinh Tuệ Khanh mím mím môi, nhìn sang Sở Sở, một lúc sau lại lắc đầu: “Ngươi cầu sai người rồi, ta không biết y thuật, không thể cứu con gái ngươi.”
Minh Nguyệt lập tức ngã ngồi ra trên đất. Ngày hôm đó, cô ta đợi đến giờ Dậu ba khắc, cuối cùng cũng nhìn thấy con gái mình đột nhiên xuất hiện ở khoảng đất trống trong rừng, vui mừng như lên được thiên đường. Ngay sau đó cô ta lại như rơi vào địa ngục, bởi vì con gái cô ta cứ mang vẻ mặt si dại, ngoài cười ngây ngốc thì là kinh hoảng chạy trốn khắp nơi.
Hỏi cũng không thể hỏi ra nguyên do.
Nhớ đến trận pháp mà cô bé mang theo chú sóc nhỏ kia lập ra, Minh Nguyệt thầm hối hận mình không hỏi tên của đối phương đã gây thù với đối phương. Dù mình có Tư An chống lưng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Tư An trở về tông môn đỉnh cấp, mình ngay cả đường đến Thái Hoa Sơn đều không rõ, sao có thể tìm được Tư An ngay lúc này, bảo hắn đến cứu mẹ con mình đây? Lại nói, dẫn theo một đứa con gái si ngốc, Tư An có để tâm đến huyết mạch của hắn thì cũng sẽ không dành cho mình thêm chút cảm tình nào.
Minh Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành cúi đầu với Vinh Tuệ Khanh trước, hy vọng thuyết phục được cô bé cứu con gái mình. Đợi khi con gái mình được chữa khỏi lại tính chuyện với cô bé cũng không muộn.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng áy náy. Cô không ngờ một cái trận pháp lại khiến cho Sở Sở phát điên.
Nhưng nhớ đến lúc trước hai mẹ con này vênh váo lên mặt, không đe dọa lợi dụng mình thì cũng là hô đánh hô giết. Nếu mình không cẩn thận thì người bị phơi thây ở rừng Hắc Tùng chính là mình rồi.
Không thể vì người ta không hại được mình mà cho là người ta vô tội đúng không?
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thiên nhân giao chiến, không biết mình hành động như vậy là đúng hay sai.
La Thần đứng xem một hồi, từ phía sau đi lên, vươn tay ấn vào huyệt Bách Hội của Sở Sở đang cười ngây chảy cả nước dãi ở bên, nhắm mắt phóng thần thức đi thăm dò. Chỉ thấy quanh thân cô bé bao một tầng khí đen rất nhạt, bên trong khí đen có vài dị vật trên đầu có sừng đang cười khục khặc, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy thần niệm của Sở Sở. Cảm nhận được sự tiếp xúc của La Thần, những dị vật đó thét lên vài tiếng, vỗ cánh biến mất vào trong khí đen.
Thân thể Sở Sở chấn động, mắt dần dần khôi phục thần trí.
La Thần cảm giác có chút kì lạ. Y rụt tay về, đăm chiêu nhìn tay phải của mình, trầm ngâm không lên tiếng.
“Mẹ, mẹ, con... sợ lắm, ở đó toàn là ma quỷ...” Sở Sở giống như vừa tỉnh lại, nhìn thấy Minh Nguyệt ngồi trên đất ngay bên cạnh mình, liền khóc òa lên, nhào vào lòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vừa sợ vừa mừng, ôm chặt lấy Sở Sở, nhỏ giọng an ủi cô nhóc vài câu rồi mới đứng dậy hành lễ với La Thần.
Lúc ngẩng đầu lên, Minh Nguyệt nhìn rõ dung mạo của La Thần thì hơi ngẩn người. Người này còn có vẻ tuấn tú hơn Tư An vài phần. Tiếc là tu vi của y quá thấp.
“Minh Nguyệt đa tạ tráng sĩ đã cứu giúp. Xin hỏi tráng sĩ tính danh là gì? Đợi Minh Nguyệt trở về nhà sẽ báo cho phụ thân của tiểu nữ, nhất định sẽ hậu tạ tráng sĩ.” Minh Nguyệt nói ra câu này là thật lòng thật dạ.
Phụ nữ đối với mỹ nam trời sinh đều có mấy phần hảo cảm, thương tiếc và khoan dung.
Giống như khi đàn ông nhìn thấy mỹ nữ cũng vậy. Ngay cả khi mỹ nữ muốn mạng của hắn, hắn cũng có thể suy thành “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”.
Hoa mẫu đơn trên thiên hạ luôn xinh đẹp rực rỡ vô hạn, có lẽ là do được chăm bón rất nhiều.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, không phân nam nữ.
La Thần không động lòng, kéo Vinh Tuệ Khanh qua nói với Minh Nguyệt: “Đây là cháu gái của ta. Chuyện này xem như ta thay mặt nó xin lỗi ngươi. Giữa hai người có mâu thuẫn gì chăng nữa, hy vọng từ nay có thể xóa bỏ. Thế nào?”
Mỹ nam đã mở miệng, muốn từ chối cũng rất khó.
Minh Nguyệt nhấp nháy mắt, cười nói: “Đã là thân thích của ngươi, ta sẽ nể mặt ngươi vậy. Xin hỏi tráng sĩ quý tính là gì?”
La Thần nói: “Miễn quý, họ La, tên chỉ một chữ Thần.”
Minh Nguyệt ngẫm nghĩ, trước nay chưa từng nghe qua cái tên La Thần này, liền hiểu đối phương chỉ là một tán tu, có chút nuối tiếc lắc đầu, gọi Sở Sở sang cảm tạ.
Sở Sở ngẩng đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh đang đứng bên La Thần, hét lên một tiếng chạy nấp ra sau Minh Nguyệt, la ầm lên: “Nó là người xấu! Nó là người xấu! Nó gọi tới rất nhiều quỷ quái ăn thịt Sở Sở...”
Vinh Tuệ Khanh tức ruột, sầm mặt nói: “Ngươi muốn giết ta, ta lại cứ như vậy bó tay chịu trói sao? Ai tự nguyện để mình vô duyên vô cớ mặc cho người khác xâu xé chứ?!”
Người của La gia kinh ngạc bừng tỉnh, đều đổi ánh mắt nhìn Minh Nguyệt và Sở Sở.
Minh Nguyệt ho khan một tiếng, nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, mọi người không đánh không quen, cũng xem như là duyên phận. Sở Sở! Mau cảm ơn La đại thúc!”
Sở Sở không tình nguyện bước ra khỏi bóng lưng Minh Nguyệt, vội vàng hành lễ với La Thần lại trốn ngay vào sau lưng mẫu thân.
Mắt La Xảo Tư lóe lên, nói với Minh Nguyệt: “Xin hỏi Minh Nguyệt nữ tu cần đi nơi đâu? Trời cũng đã tối, hay là tạm ở với chúng ta một đêm?”
Minh Nguyệt mấy ngày nay đều đi một mình, chịu khổ cực không ít, cũng muốn đi cùng đoàn người bọn họ, liền hỏi: “Mọi người định đi nơi nào?”
La Xảo Tư cười đáp: “Bọn ta muốn đến sơn trang Dư Nga tham gia đại lễ thu đồ đệ của tam đại môn phái. Minh Nguyệt nữ tu là Quán chủ Minh Nguyệt Quán cũng sẽ đến sơn trang Dư Nga chứ?”
Thật ra hỏi câu này cũng chỉ hỏi có lệ. Nếu không đi sơn trang Dư Nga, người bình thường đều sẽ không chọn đi con đường này.
Minh Nguyệt lại có dự định khác. Vốn cô ta không cần phí tâm bái sư, chỉ là nghe nói lần này không chỉ có người của tam đại môn phái đến chọn đệ tử mà còn có người của tông môn cấp hai đến dự, cũng chính là Thái Hoa Sơn, Thanh Vân Tông và Hoa Nghiêm Tự. Vì một chuyện, họ cũng phái người đến quan sát, định chọn một vài đệ tử có tư chất tốt về bồi dưỡng.
Nếu có thể lập tức vào tông môn cấp hai, tam đại môn phái tính là cái đinh gì!
Đương nhiên, quan trọng hơn vẫn là, Minh Nguyệt muốn tự mình gặp người của Thái Hoa Sơn, truyền tin tức về Sở Sở đi. Minh Nguyệt hiểu rất rõ, sự tồn tại của Sở Sở vừa là cơ hội vừa là nguy hiểm. Khẳng định sẽ có người không trông đợi sự tồn tại của Sở Sở. Nếu mình cứ ngang nhiên tiết lộ thân thế của Sở Sở ra ngoài, chờ mình và Sở Sở ở ngoài kia không chừng là giết người diệt khẩu.
Mẹ con họ cần là thời cơ, thời cơ có thể công khai thân thế của Sở Sở trước mặt mọi người, khiến cho không ai có thể chối cãi.
Vinh Tuệ Khanh vẫn một mực nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, thầm suy đoán cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Trước đây, cô sống ở Dốc Lạc Thần - một sơn thôn đơn thuần, gặp gỡ đều là những bằng hữu xóm làng hiền lành, chất phác. Những điều phản bội, bán đứng và đả kích mà Vinh lão gia đã kể cho cô, cô chỉ coi như đang nghe kể chuyện, không hiểu sao lại có người khẩu thị tâm phi, nói một đằng làm một nẻo. Đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu được ý của ông nội mình.
Một đêm nhanh chóng qua đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, đoàn người đã lên đường.
Một đường thẳng bước, sơn trang Dư Nga đã ở ngay trước mắt, bên đường căn bản không có bất cứ quán trọ nào.