Bổ Thiên Ký

Chương 85: Có người ra giá

“Mạng sống? Mạng sống gì cơ?” Vinh Tuệ Khanh ù ù cạc cạc nhìn Mão Tam Lang, rồi lại liếc sang Tiểu Hoa đang nhảy lên như cái lò xo trên mặt đất.

Tiểu Hoa chỉ vào cây kim thêu trong chiếc hộp bạch ngọc, lớn tiếng nói: “Chính là cây kim thêu đó…” Lời còn chưa nói hết, nó đã bị Mão Tam Lang chộp lấy ôm lên, rồi cả hai người phi3như bay ra ngoài.

Vinh Tuệ Khanh nhìn chiếc kim thêu, nhìn sao cũng không thấy giống như một thứ đồ rất quan trọng. Cô vốn cho rằng Mão Tam Lang tặng cho mình để làm đồ thêu thùa.

Mão Tam Lang mang theo Tiểu Hoa về phòng của mình, rồi nói với Mão Quang: “Cha, Tiểu Hoa giao cho cha này. Con đi đây.” Nói rồi, cậu đeo tay nải lên lưng, nhảy lên1vài cái biến mất dạng trong tiểu viện.

Mão quang nhìn đôi mắt to đỏ ửng bị Mão Tam Lang dồn nén của Tiểu Hoa, lông mày ông dựng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Tam Lang… Tam Lang… Tam Lang cậu ta tặng một cây kim thêu được luyện từ trong mắt của mình ra cho Vinh Tuệ Khanh rồi.” Tiểu Hoa thở phì phò nói xong thì đỡ lấy cái lưng ngồi3trên mặt đất thở dốc.

Đôi lông mày của Mão Quang nhíu chặt lại. Nhẩm tính một chút, Mão Tam Lang đã đi xa rồi, dù muốn đuổi theo cũng không phải trong chốc lát có thể đuổi kịp.

“Bỏ đi, ngươi nói với Tuệ Khanh giữ chiếc kim thêu đó cẩn thận. Hãy nói đó là pháp khí bản mệnh của Tam Lang. Nếu có tổn hại gì thì tu vi của Tam Lang3sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Mão Quang thấy chuyện này không thay đổi được nữa, chỉ đành đứng ra quyết thay.

Vốn tưởng rằng Tam Lang đã buông bỏ được rồi, thì ra chỉ là chôn giấu càng sâu hơn.

Mão Quang lắc đầu. Người tu đạo, nếu đến một mối tình cũng không buông bỏ được… thì không buông nữa. Nam giới Mão gia nhà họ xưa nay đều như vậy. Chỉ có9điều người mà Mão Tam Lang thích lại là tu sĩ Nhân giới, con đường sau này sẽ càng khó đi hơn các tiền bối của cậu một chút.

Tu hành quan trọng nhất là đạo trời, đạo trời quan trọng nhất là tự nhiên. Nếu một chữ “Tình” là số kiếp mà cậu không tránh được, thì cứ… thuận theo tự nhiên vậy.

Mão Quang điều chỉnh sắc mặt, mang theo Tiểu Hoa cùng quay lại phòng của Vinh Tuệ Khanh.

“Tuệ Khanh, chúng ta cũng quen thân rồi, ta gọi cháu là Tuệ Khanh nhé.” Lúc trước, khi Mão Quang nói chuyện với Vinh Tuệ Khanh đều rất nho nhã lễ độ. Dù lễ nghi không tệ, nhưng hơi xa cách. Bây giờ trong ngữ khí của ông đã có thêm nhiều phần quen thuộc và thân thiết hơn.

Vinh Tuệ Khanh cười nhẹ nói: “Cháu cầu còn không được. Mão đại thúc trước giờ đều quá khách sáo rồi.”

Mão Quang mỉm cười, nửa đùa nói: “Đây là điều nên làm. Cháu là ân nhân lớn của phố Hồ Lô chúng ta, nên đó là lẽ dĩ nhiên.”

Vinh Tuệ Khanh đứng dậy rót cho Mão Quang một chén trà.

Mão Quang bưng lấy chén trà trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Chiếc kim thêu mà Tam Lang tặng cháu là pháp khí bản mệnh của thằng bé, cũng là thứ theo nó từ khi còn trong bụng mẹ. Chiếc kim thêu này có linh khí tiên thiên, nó có thể phá bỏ vật ô uế và tai họa, cháu mang theo bên mình cũng tốt, có thể tránh được tai họa.”

Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc, vội vàng lấy chiếc hộp bạch ngọc ra, đưa cho Mão Quang nói: “Không được, thứ này cháu không thể nhận được. Nó quá quý giá. Nếu có sơ xuất gì thì không phải Tam Lang ca sẽ chịu thiệt thòi rất lớn hay sao?”

Mão Quang nghiêng đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh một lát, lắc đầu nói: “Tuệ Khanh, quá hiểu người khác cũng không phải chuyện tốt. Tam Lang đã tặng cho cháu rồi thì cháu cứ giữ lấy, bảo toàn một phần tâm ý của nó không được sao?” Gần như ông đã tiết lộ tình cảm của Mão Tam Lang cho Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh lại càng thêm ngại ngùng. Nếu như vậy, thì cô lại càng không thể nhận được. Phần tình cảm này quá quý giá, nhưng bản thân mình không có ý. Nếu tiếp nhận thì là lợi dụng Mão Tam Lang, lợi dụng tình cảm mới chớm nở đó.


“Mão đại thúc, chiếc hộp này thúc nhận lại dùm Tam Lang ca đi. Cháu cũng không dám nói sau này thế nào, nhưng nếu có một ngày cháu thấy mình có thể xứng với chiếc hộp này thì cháu sẽ quay về tìm thúc lấy lại. Nếu cháu không xứng với nó thì thúc cầm lại chiếc hộp này sẽ tốt hơn là để nó ở chỗ cháu. Cháu đi rồi, ngày tháng còn dài, Tam Lang ca còn có nhiều việc quan trọng phải làm, tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.” Vinh Tuệ Khanh nghiêm túc đặt chiếc hộp bạch ngọc vào tay của Mão Quang.

Một trong những pháp khí bản mệnh của Mão Tam Lang đang ở trong chiếc hộp đó, nếu có tổn hại gì thì tu vi của Mão Tam Lang bị giảm là chuyện nhỏ, có khả năng sẽ bị mất một nửa sinh mạng mới là chuyện lớn.

Dẫu sao cũng là con trai mình, Mão Quang lật qua lật lại vuốt ve chiếc hộp, cuối cùng quyết định mình sẽ giữ nó lại.

“Tuệ Khanh, cháu là một cô nương tốt. Đại thúc hôm nay cậy mình nhiều tuổi, muốn nói mấy lời với cháu. Mặc dù gia đình gặp họa lớn, có mối thù giết cha sâu như biển, nhưng con đường sau này cháu đi, sẽ luôn gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa phước, gặp nhiều chuyện tốt hơn chuyện xấu. Đây là việc tốt và cũng là việc xấu đối với cháu.” Mão Quang chầm chậm nói tiếp: “Dù nói yêu tu của phố Hồ Lô chúng ta, cháu chỉ thấy từng người đều là những người tốt. Nhưng cháu không biết rằng, phố Hồ Lô của chúng ta có cục diện may mắn hòa thuận như ngày hôm nay, chúng ta cũng phải trải qua khó khăn trắc trở, không biết phải diệt trừ biết bao nhiêu yêu tu có lòng dạ khó lường thì mới đạt được như cục diện như bây giờ.”

Vinh Tuệ Khanh ngồi thẳng người dậy, cảm thấy kính nể. Cô biết, mấy lời này của Mão Quang đều xuất phát từ kinh nghiệm sâu tận đáy lòng của ông.

“Mão đại thúc, cháu biết là không được có lòng hại người nhưng phải luôn có ý đề phòng người. Cháu hiểu ạ.” Vinh Tuệ Khanh gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa, cháu còn có Tiểu Hoa. Linh khí của nó nhiều hơn cháu.” Cô tiện thể nịnh nọt Tiểu Hoa một tẹo.

Tiểu Hoa mặt mày hớn hở, cả người đều lâng lâng vui vẻ. Đầu nó dựa vào bên chân Vinh Tuệ Khanh, làm ra dáng vẻ ngây thơ.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh cũng nhẹ nhõm theo, cô giơ tay ôm Tiểu Hoa từ bên chân lên, ra hiệu cho Mão Quang.

Mão Quang nhìn bộ dạng không đáng tin cậy của Tiểu Hoa thì hơi đau đầu, ông nhíu mày lại nói: “Bản lĩnh của Tiểu Hoa đặc biệt, cháu lại càng phải cẩn thận. Người ta có thể không có ý đồ gì với cháu, nhưng sẽ có nhiều người cảm thấy thích thú với Tiểu Hoa.”

Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh trừng lớn. Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Tiểu Hoa chít chít nói, vỗ về Vinh Tuệ Khanh: “Đừng lo. Có rất nhiều người có ý đồ với Tiểu Hoa nhưng chưa một ai thực hiện được hết cả.”

Mão Quang cũng trừng lớn mắt nhìn Tiểu Hoa, cuối cùng nói: “Rất nhiều chuyện trong lòng phải tự có tính toán. Không thể dựa dẫm vào người khác, mà chỉ có thể dựa vào bản thân. Như vậy mới có hiệu quả nhất.”

Vinh Tuệ Khanh trịnh trọng đứng dậy hành đại lễ với Mão Quang.

Qua buổi trưa, Vinh Tuệ Khanh thu lại công pháp Húc Nhật Quyết sau nhà của Mão gia, cô đứng dậy đeo tay nải trên lưng, để Tiểu Hoa trên vai, rồi âm thầm rời khỏi tiểu viện của Mão gia.

Chuyện này đã nói từ trước. Vinh Tuệ Khanh không thích cảnh chia ly. Cô âm thầm đến cũng như âm thầm rời đi, cô huơ huơ tay, không mang theo bất cứ áng mây nào.

Đại nương mập và Mão Quang đứng ở cửa viện, nhìn hình bóng Vinh Tuệ Khanh và Tiểu Hoa đã đi xa, khóe mắt hơi ươn ướt nói: “Thật là một đứa bé ngoan. Nếu sau này cô bé có thể ở bên Tam Lang nhà chúng ta thì tốt biết bao.”

Sắc mặt của Mão Quang không được tốt cho lắm, nhưng cũng không cất lời phản bác.

Vinh Tuệ Khanh và Tiểu Hoa đi ra từ cổng nơi ẩn náu của phố Hồ Lô, đầu tiên là đến quán trọ Duyệt Lai.

Quán trọ Vinh Thăng đối diện lúc trước là nơi mà Ngụy Nam Tâm mang theo tu sĩ ba đại môn phái đến đóng quân, bây giờ hình như đã không còn một ai rồi.


Vinh Tuệ Khanh nghe ngóng từ chưởng quỹ của quán trọ Duyệt Lai xem đã xảy ra chuyện gì.

Ông chủ đó cười nói: “Tu sĩ của ba đại môn phái đều đã đi cả rồi. Nói là đã đánh chết yêu nhân của ma tộc ở núi Lục Hợp nên đã quay về lĩnh công rồi.” Nói xong, ông ta niềm nở hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Cô nương muốn thuê phòng hả?”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, nói: “Cháu không ở đây, chẳng qua muốn ăn bữa cơm, ngoài ra mua chút màn thầu với bánh nướng để ăn trên đường thôi ạ.”

Thật ra Vinh Tuệ Khanh và Tiểu Hoa đều đã ăn rồi, bây giờ nói như vậy chẳng qua là vì ngại. Hơn nữa, kỹ nghệ làm các món ăn của quán trọ Duyệt Lai rất khá, Tiểu Hoa rất thích ăn.

Không thuê phòng mà sao ngươi hỏi nhiều thế hả!

Mặt của chưỡng quỹ dài ra, uể oải gọi tiểu nhị: “Chuẩn bị một bàn ăn cho vị cô nương này.”

Tiểu nhị đi qua dẫn đường cho Vinh Tuệ Khanh đến trước một cái bàn phía dưới, nhanh chóng mang đồ ăn lên cho cô. Rồi lại theo sự phân phó của cô gói một túi màn thầu và bánh nướng mới ra lò lại.

Tiểu Hoa vui vẻ ăn thức ăn ở trên bàn, đã hấp dẫn ánh mắt của người ngồi bàn bên.

“Xem kìa, con sóc đất nhỏ kia thật đáng yêu, còn có thể ôm lấy bánh bao gặm nữa…” Giọng nói như tiếng chuông ngân của một cô bé cất lên.

Chiếc chân nhỏ ôm lấy bánh bao của Tiểu Hoa chợt ngừng lại.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại nhìn một cái.

Cách đó không xa có bốn cô nương đang ngồi. Trong số họ có một người phụ nữ đã trưởng thành, xinh đẹp thành thục, cô ta mặc một bộ áo đạo sĩ có hai màu đen trắng đan xen, trên đầu đội một chiếc mũ ngọc xanh, đôi mắt như được tô vẽ, trắng đen rõ ràng như bộ trang phục của cô ta. Một cô bé ít tuổi hơn ở bên cạnh cô ta, nhìn giống y hệt với người phụ nữ lớn tuổi hơn kia. Người vừa nói chính là cô bé.

Hai cô nương khác, nhìn qua tuổi tác tương đương, có lẽ là tì nữ của cô bé kia.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Cô bé đó cũng chạc tuổi Vinh Tuệ Khanh, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh mang theo một động vật nhỏ đáng yêu như vậy thì cực kỳ hâm mộ. Cô bé nhịn không được đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn của Vinh Tuệ Khanh, chỉ vào Tiểu Hoa đang ôm chiếc bánh bao trắng như tuyết hì hục cắn từng miếng lớn, hỏi: “Bán nó cho ta được không? Cô nương muốn bao nhiêu bạc?”

Vinh Tuệ Khanh sững sờ, nhanh như bay liếc nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi hơn đang ngồi ở bên kia. Nếu cô đoán không nhầm, thì người phụ nữ đó chắc là trưởng bối ruột thịt của cô nhóc này.

Người phụ nữ kia chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ cầm lấy chén trà sứ ngọc hời hợt uống.

Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày lại một chút, lắc đầu nói: “Xin lỗi. Khẳng Khẳng giống người nhà của ta, không phải là thứ mang ra mua bán.” Ngưng một chút, cô bé lại nói: “Khẳng Khẳng là sóc chuột, không phải sóc thường.”

Không biết vì sao từ lúc Vinh Tuệ Khanh mang Tiểu Hoa ra khỏi phố Hồ Lô, cô đều không muốn để người khác biết được tên gọi của Tiểu Hoa, nên sớm đã nói rõ sẽ đổi tên cho Tiểu Hoa, gọi là “Khẳng Khẳng”. Bởi vì nó thường thích ôm lấy các đồ ăn gặm tới gặm lui.

Tiểu Hoa đặc biệt hài lòng với cái tên “Khẳng Khẳng” này, vài lần đã kiến nghị với Vinh Tuệ Khanh ném cái tên Tiểu Hoa vào đống tro tàn lịch sử đi. Từ đó nó sẽ là Khẳng Khẳng, một cái tên thu hút sự chú ý của người khác biết bao!

Vinh Tuệ Khanh lại đặc biệt có thiện cảm với cái tên Tiểu Hoa, nên chỉ đồng ý lấy “Khẳng Khẳng” làm biệt danh, còn tên chính vẫn gọi là Tiểu Hoa. Còn để Tiểu Hoa mang họ giống cô, từ đó đổi thành gọi là Vinh Tiểu Hoa…

Cô bé kia thấy Vinh Tuệ Khanh thế mà lại không muốn bán con sóc đất, cô bé có chút không vui, giậm chân hờn dỗi quá đáng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi nói đi! Chỉ cần ngươi nói ra, mẹ ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đưa Khẳng Khẳng cho ta.”

Vinh Tuệ Khanh nghe thấy câu này, liền ngán ngẩm đứng dậy. Nếu là đứa trẻ có mẹ thì là bảo bối rồi…

“Rốt cuộc ngươi có bán không hả? Tiểu thư nhà chúng ta đang hỏi ngươi đó! Ta nói cho ngươi biết, Minh Nguyệt Quán chúng ta không dễ trêu ghẹo đâu.” Một tỳ nữ ở bàn bên lại đi qua, đứng bên cạnh cô bé kia, quát tháo giúp đứa nhỏ.