Bổ Thiên Ký

Chương 79: Đạt thành ý nguyện

Cao cao trên bầu trời đêm vang lên một tiếng “hừ”, rõ ràng là một chữ biểu thị sự khinh thường, bất mãn và không hài lòng, vào tai những người ở đây lại dễ nghe không nói nên lời. Mỗi người đều không tự chủ nhìn lên không trông chờ, nói thêm một câu nữa, nói thêm một từ nữa đi!

Xe lụa theo gió lay động, một quyển trục màu vàng kim rơi từ trong xe xuống. Lúc sắp rơi trúng đầu mọi người, quyển trục màu vàng bung ra, tất cả tu sĩ Nhân giới cùng yêu tu dưới3mặt đất đều nhìn thấy rõ ràng hàng chữ lóe sáng trên quyển trục: “Ma tộc tại phía Tây, nữ tử này không phải Ma.”

Thánh nữ thần điện Quang Minh nói Vinh Tuệ Khanh không phải là Ma tộc, khắp thiên hạ này không ai có thể thách thức quyết định của nàng.

Ngụy Nam Tâm có chút căm giận bất bình.

Lão tổ Đóa gia lại đặt hết tinh thần lên Tư An đang sắp Hóa Thần ở bên kia.

Thật đáng tiếc, vừa rồi bà ta đã bị ngân châm lông trâu của mình làm bị thương, dù đã uống thuốc giải1vẫn không thể lập tức cử động. Đôi mắt sáng bừng trừng đến mức nổi tia máu.

Bên ngoài thành Vĩnh Chương xuất hiện tiếng gào thét liên tục không ngừng của tinh quái, giống như hàng loạt con sói thừa thế mà tới, ồ ạt lao qua đây.

“Thôi vậy. Ngày đó ta nợ hắn, hôm nay trả cho hắn thôi.” Trong xe, Quản Khinh Sa ngồi thẳng dậy trên tháp, đôi con ngươi lấp lánh, hai tay nắm lại trước ngực, tạo ra thế lửa ngùn ngụt, nhắm mắt niệm vài câu chú ngữ. Hai tay bắt chéo, đôi môi đỏ3thắm khẽ mở, nhả ra một luồng thanh khí hướng phía đầu ngón tay, một đóa hoa sen sương mù hình thành trong lòng bàn tay nàng.

“Xuống dưới đi.” Tay áo Quản Khinh Sa tung bay, lộ ra một đoạn cánh tay sáng trong bóng mượt như ngọc, sau đó lại nhắm mắt khoanh chân, thân mình từ chiếc tháp dài trong xe bay lên không, lửng lơ phía trên tháp.

Chiếc xe chậm rãi di chuyển trên không đến ngay phía trên đầu Tư An, lụa mỏng xung quanh xe đột ngột bung ra, rũ tung xuống dưới, bao phủ cả3người Tư An vào trong không chừa khe hở.

Từ bên ngoài nhìn vào, tất cả chỉ nhìn thấy một bức tường bao bằng lụa mỏng, che đi ánh mắt chúng nhân.

“Xông lên! Ngốn một tu sĩ nửa Hóa Thần có thể tăng thêm tu vi một vạn năm!” Lão tổ Đóa gia biết mình không chiếm được Tư An nữa, thế nhưng món ngon trước mắt đối với loại người như bà ta, nhìn mà không ăn được thật sự còn đau khổ hơn cả giết bà ta đi.

Đã không để cho bà ta yên ổn, bà ta cũng không để9người khác được yên ổn!

Lão tổ Đóa gia vừa nói xong, một vài tu sĩ Nhân giới đỏ cả mắt, váng cả đầu liều mạng xông lên. Pháp khí trong tay xoay vần, linh lực càng không màng gì tấn công màn lụa trắng tưởng như không chịu nổi một kích ấy.

Hệt như nước, mềm mại nhất trên đời cũng là cứng rắn nhất trên đời.

Lớp lụa mỏng tinh tế mềm mại, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người bị bao bọc bên trong. Nhưng đồng thời cũng như một bộ giáp cứng cáp, có là binh khí hay linh lực dạng nào cũng không thể để lại vết tích gì trên nó.

Tư An với sự che chở của lụa mỏng thu nạp tất cả số mây chứa linh khí, bắt đầu chuyển hóa sử dụng cho bản thân, phá vỡ cánh cửa cuối cùng đến Hóa Thần.

Mỗi tu sĩ đến lúc Hóa Thần, đạo lý lĩnh ngộ đều không giống nhau.

Tư An ngộ ra là tình nghiệt.

Có tình đều là nghiệt, vô tình sẽ không oán.

Đại đạo vô vàn, đại đạo lại vô cùng đơn giản.


Nếu trời có tình trời cũng lão, thiên đạo vô tình ắt thương tang.

Từ khi hắn tu đạo đến nay, từng cảnh từng cảnh, từng việc từng việc của quá khứ lướt qua trong tâm thức hắn.

Là Diệp Tinh hay là Quản Khinh Sa đều hóa thành hình ảnh phản chiếu tựa như hữu tình lại vô tình trên mặt thức hải.

Nguyên Anh của Tư An hấp thu linh khí trong áng mây ngũ sắc, biến thành cao lớn tương tự bản thân hắn. Nguyên Anh xếp bằng ngồi ở bên bờ thức hải của mình, trầm mặc nhìn hai vị nữ tử khắc nên dấu ấn sâu tận đáy lòng mình. Hắn trầm ngâm hồi lâu, một cánh tay đưa ra bắt lấy ảnh ngược của Diệp Tinh. Bàn tay khẽ nắm, ảnh ngược của Diệp Tinh tản ra một làn sóng sau đó vỡ tan thành mảnh nhỏ, biến mất ở nơi sâu thẳm trong tâm thức.

Đồ Sơn Quỹ Họa quỳ một gối bên ngoài đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng, giống như trong đầu có thứ gì đó vĩnh viễn biến mất.

Nơi sâu thẳm trong tâm thức Tư An, ảnh ngược của Quản Khinh Sa lặng lẽ nhìn hắn.

Nguyên Anh của Tư An thở dài, nói với ảnh ngược của Quản Khinh Sa: “Ta biết ngươi không phải là nàng ấy. Ngươi là ta tạo ra từ sâu trong đáy lòng mình. Có hoàn mỹ đến đâu, ngươi cũng không phải là nàng.” Nói rồi, hắn vươn tay sờ đến ảnh ngược của Quản Khinh Sa, quyến luyến không thôi vuốt ve gò má nàng, nhắm mắt lại, bàn tay tàn nhẫn siết chặt.

Ảnh ngược của Quản Khinh Sa cũng biến thành những mảnh vỡ màu vàng, nhưng không rơi vào tâm thức của hắn như Diệp Tinh. Thay vào đó, những mảnh vỡ xoáy vòng lên trên, giống như một cơn lốc phá tan áng mây hỗn độn phía trên thức hải, lao ra khỏi cơ thể hắn.

Lớp lụa màu trắng của Quản Khinh Sa ngăn tầm mắt của tất cả mọi người bên ngoài.

Quản Khinh Sa ở trong xe lụa lại mở mắt, lặng lẽ nhìn những mảnh vụn màu vàng vượt qua rào cản của chiếc xe, trở về bên cạnh nàng.

“Cũng không tồi. Cuối cùng cũng đã Hóa Thần.” Quản Khinh Sa mỉm cười, nhắm mắt hấp thu những mảnh vỡ màu vàng đó về lại cơ thể mình.

Nhung nhớ một người đến cùng cực, cũng chỉ có thể trừ bỏ tận gốc người đó.

Tâm thức của Tư An bị cơn lốc tạo bởi những mảnh vụn màu vàng khuấy lên sóng to gió lớn, linh khí trong đám mây ngũ sắc vừa được hấp thụ di chuyển hai vòng trong thân thể Tư An, không những mở rộng gân mạch hắn mà còn lấp đầy Tử Phủ. Nguyên Anh vốn đan xen giữa hư và thực bây giờ đã có thể hóa thành thân thể thực thụ.

Đến lúc này, quá trình Hóa Thần của Tư An đã hoàn thành.

Linh khí từ trong cơ thể Tư An phóng ra ngoài, bao lấy tầng lụa mỏng như quả bong bóng không ngừng trướng to ra.

“Cẩn thận!” Mão Quang đột nhiên hét lên, ấn đầu Vinh Tuệ Khanh cúi sát xuống đất.

Tất cả yêu tu cũng khẩn trương cúi xuống theo.

Tu sĩ Nhân giới đang quỳ cũng nằm rạp xuống.

Chỉ có một số tu sĩ Nhân giới mưu đồ nuốt lấy Tư An vẫn không chịu từ bỏ, gào to mà xông lên phía trước.

Quản Khinh Sa nâng hai tay: “Lên!”

Lớp lớp lụa trắng rời khỏi Tư An, nhanh chóng bay lên không, co trở về độ dài ban đầu.


Linh khí quanh thân Tư An tăng lên trong thời gian cực ngắn, ầm một tiếng xung quanh nổ tung.

“Tư hộ pháp, ngươi đã Hóa Thần, không thể lưu lại nơi đây thêm nữa. Hãy mau trở về sư môn.” Một con Diệu Âm Điểu kéo xe phát ra tiếng người, truyền đạt ý chỉ của thần điện Quang Minh cho Tư An.

Tư An đứng tại chỗ, vẫn còn ngơ ngác.

Vài tu sĩ Nhân giới xông đến không kịp thu chân, va phải khí cương cực cứng chắc quanh người Tư An, chấn thương thổ máu, ngã ra trên đất.

“Chúc mừng Tư hộ pháp Hóa Thần thành công!” Phác Cung Doanh thấy vậy vội quỳ một gối xuống, chúc mừng Tư An.

Tư An tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tâm hồn mình trống trải trong vắt. Hắn gật đầu với Phác Cung Doanh, một tay đưa ra nắm lại, những tu sĩ Nhân giới vừa rồi muốn đánh lén hắn bị một lực vô hình xoắn đứt eo, chết tại chỗ.

Tư An không đổi sắc mặt, ống tay áo khẽ phất, một trận gió lớn ập tới cuốn xác chết của những tu sĩ Nhân giới kia biến đi sạch sẽ, ném ra khỏi thành Vĩnh Chương.

Số tinh quái vừa đuổi tới không hưởng được linh khí của tu sĩ Hóa Thần, nhưng lại được thết đãi một bữa tiệc đầy máu thịt như vậy, xem như không uổng một chuyến.

Bọn chúng ăn no nê một bữa mới tản đi tứ phía, trở về ổ của mình.

“Thánh nữ có chỉ, Ma tộc tại phía Tây, nữ tử này không phải Ma. Các ngươi nhớ cho rõ. Phác Cung... Doanh, nơi này giao cho ngươi rồi.” Tư An hất hất cằm với Phác Cung Doanh, tiến về phía trước một bước, bước sau bóng dáng của hắn đã biến mất trước mặt mọi người.

“Dịch chuyển không gian. Tu sĩ Hóa Thần dùng chiêu này có thể một bước đi vạn dặm...” Mão Quang cảm khái, đứng dậy.

Tư An thành công Hóa Thần, rời khỏi thành Vĩnh Chương, thật ra cũng là rời khỏi nước Đại Sở. Lần này hắn trở về hẳn là về sư môn thật sự của hắn. Thái Hoa Sơn chỉ là một môn phái cấp hai để hắn rèn luyện.

Ánh mắt của Ngụy Nam Tâm lóe lên, chắp tay nói với Phác Cung Doanh: “Thánh nữ đã có chỉ, không dám không tuân, chúng ta lại đi về phía Tây truy bắt yêu nhân Ma giới vậy.”

Phác Cung Doanh nhìn sang Vinh Tuệ Khanh một cái: “Ngươi không bắt cô bé ấy nữa ư?”

Ngụy Nam Tâm cười khổ: “Ta có vô sỉ thế nào cũng không chấp nhất mãi với một cô nhóc. Trước kia cũng là vì chày Kim Cang cảnh báo, bọn ta mới nghĩ cô bé ấy là Ma tộc.”

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được đảo mắt một cái, nói với Phác Cung Doanh: “Đại nhân, ngài phải cẩn thận Ngụy vương gia và lão tổ Đóa gia. Đóa gia dựa vào cướp đoạt linh căn của người khác mà phất lên. Sơn trang Đóa Linh sở dĩ bị diệt, không phải bị Ma tộc giết chết mà là bị thiên lôi tru diệt. Nếu ngài lưu tâm, có thể tự mình đến xem là hiểu.”

Lão tổ Đóa gia tức giận, nhào lên chỉ vào Vinh Tuệ Khanh: “Tiểu tiện nhân còn dám ngậm máu phun người! Nếu sơn trang Đóa Linh bọn ta dựa vào cướp đoạt linh căn mà phất lên, sớm đã bị thiên lôi đánh cho diệt môn rồi, còn có lão tổ Đóa gia ta đứng tại đây nghe ngươi nói xằng nói bậy hay sao?”

Vinh Tuệ Khanh cả giận: “Bà đừng phun ra những thứ bẩn thỉu! Bà cho rằng ta không biết Đóa Linh phu nhân bắt ta về sơn trang Đóa Linh là để cướp đi linh căn của ta sao?! Đóa gia các người có pháp bảo Bích Ngọc Liên Hoa, có thể tránh được Thiên Kiếp đánh xuống. Bà đừng ra vẻ mình được lợi lại còn khoe mẽ, sợ không ai biết Đóa gia các người có dị bảo hả?!”

Bích Ngọc Liên Hoa có thể tránh được Thiên Kiếp công kích?!

Ở Ngũ Châu Đại Lục, chưa có ai nghe đến loại pháp bảo này.

“Cô nhóc đừng có bịa chuyện. Nếu thật sự có loại pháp bảo này, mọi người độ kiếp cũng không phải cửu tử nhất sinh đến vậy rồi. À, không đúng, đó không còn là pháp bảo nữa, đó là tiên khí.” Một tu sĩ Nhân giới lắc đầu thở dài.

Dù lão tổ Đóa gia không tốt lành gì, nhưng lời của Vinh Tuệ Khanh cũng quá mức khó tưởng tượng.

Ngay cả Ngụy Nam Tâm cũng chỉ dao động trong lòng một chút rồi thôi.

Bách Hủy biến sắc, cười khẽ: “Xem ra Vinh cô nương có thể chạy khỏi sơn trang Đóa Linh là nhờ trộm được Bích Ngọc Liên Hoa của sơn trang Đóa Linh chăng? Chậc chậc, thế là không được rồi, mau mau mang ra cho mọi người nhìn xem.”

“Ngươi không hại ta chết thì không sống nổi nữa phải không?! Đã như vậy, hôm nay chúng ta hãy quyết đấu một trận trước mặt mọi người! Dù sao giữa hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống!” Vinh Tuệ Khanh thực sự không kiên nhẫn với Bách Hủy được nữa. Cô ta giống như một con ruồi suốt ngày vo ve bên tai, không đập chết thì không được yên tĩnh.

Bách Hủy nhếch miệng: “Ai gây chuyện với ngươi? Ta chỉ không ưa cách ngươi lấy bảo bối của người khác mà thôi.”