Bổ Thiên Ký

Chương 61: Lão tổ đóa gia

“Thì ra trận pháp và kết giới này đều do một nữ tu Nhân giới tạo ra!” Đôi mắt Vinh Tuệ Khanh sáng lên, vô cùng ngưỡng mộ vị tiền bối đó.

“Tu vi của vị nữ tu đó thế nào ạ?” Vinh Tuệ Khanh biết, hiện tại trên thế gian này, Trận Pháp Sư thực sự đều là những người bình thường. Vì các tu sĩ không muốn lãng phí thời gian đi nghiên cứu phương diện trận pháp này.

“Tu vi rất cao, cao tới mức ta không thể tưởng tượng được.”3Mão Quang khoan thai nói: “Lão tổ tông của Mão gia chúng ta hàng vạn năm trước đã phi thăng lên tiên giới, nhưng vị nữ tu đó còn phi thăng sớm hơn cả lão tổ tông nữa.”

Vinh Tuệ Khanh cũng nghĩ về điều đó, nói: “Như vậy mà nói, thì tu vi của Trận Pháp Sư cũng có thể lên cao, cuối cùng tu thành đại đạo.” Cô rất thích đạo trận pháp và cũng khá tâm đắc với luyện đan. Trước kia cô không có linh căn, không thể tu1hành, cho nên cô đã dồn tất cả tinh thần vào nghiên cứu và thực hành phương diện trận pháp và dịch thuật. Bây giờ biết được bản thân mình có linh căn vô cùng tốt, có thể đi trên con đường tu hành. Cô luôn phân vân có cần phải từ bỏ hoàn toàn sở trường của mình là trận pháp, dịch thuật và luyện đan đi hay không.

Mục tiêu lớn nhất của cô đương nhiên là phải nâng cao thực lực. Không có thực lực thì cô không có cách3nào báo thù cho người thân được. Tất cả những thứ khác đều không cần bàn đến nữa.

Cô vốn đã hạ quyết tâm sẽ phải từ bỏ các sở trường về trận pháp và dịch thuật của mình, để dồn hết sức lực vào trong tu hành.

Bây giờ nhìn thấy có người đã có năng lực sở trường trận pháp, mà cũng không gây trở ngại cho người đó cuối cùng phi thăng lên tiên giới, suy nghĩ của Vinh Tuệ Khanh lại dao động.

Mão Quang nhìn ra suy nghĩ của Vinh3Tuệ Khanh, liền cười hì hì nói chủ ý cho cô: “Mọi tu sĩ đều không giống nhau. Người khác không được nhưng nói không chừng cháu lại có thể. Tư chất của cháu tốt như vậy. Tuổi còn nhỏ mà đã có trình độ cao thâm về trận pháp. Nếu từ bỏ, thì thật sự là quá đáng tiếc. Sau này cháu rời khỏi phố Hồ Lô, có thể hỏi thăm những tu sĩ Nhân giới khác một chút về chuyện của vị nữ tu tiền bối đó, để hiểu qua9xem công pháp mà bà ta tu luyện là gì, nói không chừng có thể lấy đó làm gương. Cháu cũng biết đấy, Húc Nhật Quyết của Mão gia chúng ta không hề xung đột với công pháp khác. Đương nhiên, nếu là tà công thì khẳng định không thể luyện được. Húc Nhật Quyết là đối thủ không đội trời chung với tất cả các loại tà công mị thuật. Cháu chắc sẽ không có hứng thú với tà công mị thuật chứ?”

Vinh Tuệ Khanh thấy trong lòng vui hơn, vội cười nói: “Cháu đương nhiên không có hứng thú với tà công mị thuật ạ. Thứ duy nhất mà cháu thấy hứng thú chỉ là bốn chữ ‘Quang minh chính đại’.”

Mão Quang chấn động. Qua một lúc lâu sau, ông mới gật đầu nói: “Khó trách Húc Nhật Quyết của cháu lại luyện nhanh đến thế, như thể dựa theo cháu mà tạo ra vậy.” Nói xong ông liền trầm mặc, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, quay người nhìn về hướng chiếc cửa sổ chạm rỗng có dán các tờ giấy cửa sổ màu trắng nói: “Cháu nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đi tìm Ô Lão Tam bàn bạc. Cháu nhớ giữa trưa phải tự ra hậu viện tu hành nhé.”

Vinh Tuệ Khanh tiễn Mão Quang đi, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, chìm vào mộng đẹp.



Trong thành Vĩnh Chương, Ngụy Nam Tâm sắc mặt thâm trầm đứng trước cổng vào của phố Hồ Lô. Chính là đoạn cuối của ngõ cụt, trước mặt là một bức tường cũ kỹ.

Ông ta dùng mọi cách, thậm chí làm đến mấy lần dùng Chưởng Tâm Lôi hòng đánh đổ bức tường. Tường thì đổ rồi, nhưng mặt bên kia của bức tường không phải là phố Hồ Lô, mà lại là một con phố khác của thành Vĩnh Chương.

Sau khi tường đổ thì bụi tung mù mịt, biến Ngụy Nam Tâm thành một người đen thui. Mọi người đi lại trên con phố đối diện, trông thấy một màn này thì không ai là không kinh ngạc.

“Đại nhân, thực sự không vào được ạ.” Người đưa tin vào phố Hồ Lô lúc trước ngượng ngập nói. Xem ra Ô Lão Tam không hề bịa đặt, trận pháp và kết giới của phố Hồ Lô thật sự đã được hồi phục lại rất tốt rồi.

“Chúng ta không vào được, ta không tin bọn chúng có thể vĩnh viễn ở trong đó mà không bước ra ngoài! Ta sẽ xem xem, bọn chúng có thể trốn ở trong đó bao lâu! Người đâu!” Ngụy Nam Tâm mạnh mẽ hô lên một tiếng, gọi một vài tu sĩ Trúc Cơ đến phân phó: “Các ngươi trông giữ ở đây cho ta, ngày đêm không nghỉ. Phàm là tên yêu tu nào muốn vào đó hay từ đó ra thì đều bắt hết lại cho ta!” Nói rồi ông ta phủi áo bỏ đi.

Ba đại môn phái chờ đến mấy tháng ở thành Vĩnh Chương rồi, mà vẫn không có một chút manh mối nào về chuyện của tàn dư Ma giới. Trong lòng từng người đều không thoải mái.

Hiện tại, đại nhân cuối cùng cũng chuyển mục tiêu rồi. Có hành động này, từng tu sĩ Trúc Cơ cùng đến đều phấn chấn chuẩn bị, đợi bắt vài tên yêu tu rồi quay về lập công.

Ngụy Nam Tâm nổi giận đùng đùng quay về quán trọ Vinh Thăng thì trông thấy phía trước quán trọ được canh phòng nghiêm ngặt, còn nghiêm túc và trang trọng hơn cả trước lúc ông ta rời đi.


Còn chưa đi đến cửa phòng chính mà ông ta ở, Ngụy Nam Tâm đã cảm thấy một cỗ uy áp như dời non lấp biển của tu sĩ Nguyên Anh từ trong phòng bổ về phía mình.

Hai chân của ông ta bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.

Rất nhiều năm rồi, ông ta không có loại cảm giác bị người ta chèn ép như thế này.

Vẫn may, Ngụy Nam Tâm thân là đệ tử tục gia của Phật tông Hoàng Vận Tự, công lực cơ bản vững chắc. Ông ta vội sử dụng pháp khí bản mệnh của mình, một chiếc mũ lá màu xanh có chóp, che chắn trước người mới có thể đứng vững trên mặt đất trước cửa phòng.

“Nam Tâm đến rồi hả?” Từ trong phòng truyền ra một tiếng cười như tiếng chuông ngân, dáng vẻ như rất quen thuộc với Ngụy Nam Tâm. Cỗ uy áp của tu sĩ Nguyên Anh đó lập tức liền biến mất hoàn toàn.

Ngụy Nam Tâm vừa nghe thấy giọng nói này, trên mặt lập tức nở nụ cười, chắp tay vào trong phòng nói: “Thì ra là lão tổ Đóa gia đại giá quang lâm hàn xá. Rồng đến nhà tôm thế này, thật chẳng còn gì vinh hạnh hơn.” Nói xong, ông ta cất bước tiến vào phòng.

Bách Hủy chậm một bước. Lúc vội vàng qua đây, thì đã trông thấy Ngụy Nam Tâm bước vào phòng mất rồi.

Cô ta nhìn ngó xung quanh.

Lúc trước xung quanh cửa phòng của Ngụy Nam Tâm đều có vài tên hộ vệ đứng canh phòng, hôm nay mấy tên hộ vệ đó hình như đều giải tán đi hết.

Người trong phòng không biết là quá sơ ý hay là quá có bản lĩnh, hoặc có thể là có nguyên nhân khác. Mọi người xung quanh đều đi sạch sẽ cả.

Bách Hủy vừa hay tranh thủ lúc trống thời gian đến đây, nhìn thấy tình cảnh này thì trong lòng chấn động mạnh.

Hôm nay quán trọ Vinh Thăng đột nhiên được canh phòng nghiêm ngặt, không cho người bình thường đi vào qua lại.

Bách Hủy phải mất nhiều công sức mới hỏi được một tu sĩ Trúc Cơ trực ở đây, thì ra đại trưởng lão của Long Hổ Môn - tu sĩ Nguyên Anh là lão tổ Đoá gia, đã đích thân đến thành Vĩnh Chương!

Tu sĩ Nguyên Anh.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này. Đối với Bách Hủy mà nói, tu sĩ Nguyên Anh luôn là một sự tồn tại chỉ có thể nhìn mà không sao với tới được.

Nhớ lại sự coi trọng mà lão tổ Đoá gia dành cho Đại Ngưu ở kiếp trước, Bách Hủy nghĩ thế nào cũng phải qua đây nghe ngóng một chút, xem xem mình có thể làm được gì không.

Lão tổ Đoá gia ban nãy đã phóng thích uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, khiến cho tu sĩ Kim Đan như Ngụy Nam Tâm thiếu chút nữa là quỳ xuống trước cửa.

Một tán tu nhỏ nhoi mới Luyện Khí tầng hai như Bách Hủy càng không phải bàn tới. Cô ta trực tiếp bị cỗ uy áp đó ép cho nằm bò ra đất, không thể động đậy được.

Khó khăn lắm mới đợi được lão tổ Đoá gia loại bỏ uy áp, cô ta mới có thể bò dậy, chậm chạp đi đến một chỗ cách cửa cách đó không xa.

Một tên hạ nhân bưng một hộp đồ ăn đến, muốn đưa vào cho hai người bên trong.


Bách Hủy lanh lợi nhanh nhẹn, cười tiến lên phía trước, nói với tên hạ nhân đó: “Để ta mang vào trong đó, ngươi ở dưới này đợi trước đi.”

Tên hạ nhân kia cầu còn không được. Gã căn bản không dám tự mình đi vào, liền vội vàng đặt hộp thức ăn đó vào tay của Bách Hủy nói: “Vậy làm phiền cô nương rồi.”

Bách Hủy gật đầu, bê hộp thức ăn đứng ở cửa nói một tiếng: “Quán trọ đưa đồ ăn đến, đại nhân có muốn dùng không ạ?”

Toàn bộ tinh thần của Ngụy Nam Tâm đều dùng vào việc bàn luận với lão tổ tông Đoá gia, không chú ý đến giọng nói của Bách Hủy, chỉ đáp một tiếng: “Đặt trên chiếc bàn bên ngoài rồi ra ngoài canh phòng.”

Bách Hủy chầm chậm bỏ thức ăn và rượu trong chiếc hộp ra, bày lên trên bàn.

Lão tổ Đoá gia là tu sĩ Nguyên Anh, Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan. Bọn họ đã có thể tịch cốc (không ăn lúa gạo), không cần ăn những thứ đồ ăn giống như người bình thường. Hộp đồ ăn bây giờ được đưa tới này, thứ để bên trong không phải là đồ ăn của người bình thường.

Bởi vì lão tổ Đoá gia là khách từ phương xa đến, Ngụy Nam Tâm thân là chủ nhà nên phải nồng nhiệt tiếp đón. Vì vậy thuộc hạ của ông ta giúp ông ta chuẩn bị một bàn đồ ăn với trái cây có công năng bồi dưỡng linh khí.

Bách Hủy ở bên ngoài làm động tác chậm chạp, hô hấp nặng nề. Hai người ở trong phòng nghe thấy, biết rằng nàng mới là tu sĩ giai đoạn Luyện Khí cho nên họ cũng không để tâm đến.

Bày đồ ăn xong, Bách Hủy đi ra đứng cạnh cửa, dỏng hai tai nghe hai người ở bên trong nói chuyện.

Lão tổ tông Đoá gia lặng im một lúc, hỏi Ngụy Nam Tâm: “Vinh Tuệ Khanh đó là tàn dư Ma giới? Tin tức này, là do ngươi truyền ra ngoài ư?”

Ngụy Nam Tâm kinh ngạc, vội cung kính trả lời: “Mọi người đều nói như vậy. Vinh Tuệ Khanh là người duy nhất trốn chạy ra khỏi sơn trang Đóa Linh. Hơn nữa sơn trang Đóa Linh bị Thiên Kiếp hủy diệt, chắc chắn có liên quan với tàn dư Ma giới.”

Lão tổ Đoá gia nhẹ “hừm” một tiếng, ngâm nga nói: “Vinh Tuệ Khanh này không phải là tàn dư Ma giới. Ngươi đừng quan tâm nữa, ta sẽ phải người đi bắt con bé. Ngươi nên tập trung tinh thần tìm kiếm tàn dư Ma giới đi.”

Ngụy Nam Tâm sao có thể từ bỏ được? Ông ta đã chiếm lấy Quản Phượng Nữ, nên nhất định phải nhanh chóng trừ khử Vinh Tuệ Khanh để phòng hậu họa.

Không diệt cỏ tận gốc thì người gặp chuyện không hay sau này sẽ chính là ông ta.

“Sao đại trưởng lão lại nói như vậy? Mọi người đều nói Vinh Tuệ Khanh là tàn dư Ma giới, tại sao chỉ có một mình trưởng lão nói là không phải?” Ngụy Nam Tâm cười rồi bác bỏ câu nói của lão tổ Đoá gia.

Lão tổ Đoá gia thân là một trong hai tu sĩ có tu vi cao nhất nước Đại Sở, nhiều năm nay đã quen được người khác nịnh nọt kính sợ rồi. Trước nay chưa từng gặp kẻ nào miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Ngụy Nam Tâm này.

Lời nói của Ngụy Nam Tâm không có chút sai sót nào, nhưng lão tổ Đoá gia nghe xong, thì thấy rất không dễ chịu.

Sắc mặt của lão tổ Đoá vẫn như bình thường, lãnh đạm nói: “Ta tất nhiên có cái lý của mình.”

“Soạt.” Ngụy Nam Tâm mở chiếc quạt Sái Kim trong tay ra, che trước ngực cười không nói gì cả.

Lão tổ Đoá gia vốn không muốn để ý, nhưng lại nhớ đến Hoàng Vận Tự, còn có hoàng tộc phía trên Hoàng Vận Tự và Phật tông cao hơn cả Hoàng Vận Tự đứng sau lưng Ngụy Nam Tâm. Bà ta cũng không thể quá ngạo mạn được.

“Đóa Linh phu phân là hậu duệ trực hệ của ta. Vinh Tuệ Khanh là một nhân tài có tố chất tốt mà chính nó đã tìm thấy ở Dốc Lạc Thần. Vốn dĩ định để cô bé gia nhập vào môn hạ của ta.” Lão tổ tông Đoá gia suy tính nói. Bà ta đương nhiên không thể nói thật với Ngụy Nam Tâm.

“Vậy sao?” Ngụy Nam Tâm lại càng cười khó hiểu hơn: “Con bé đó thì có tài năng tố chất gì đáng nói? Ta nghe người ta nói, đến linh căn con bé đó cũng không có, làm sao có thể gia nhập vào môn hạ của lão tổ được? Trưởng lão đang coi thường Hoàng Vận Tự ta không có ai sao?”

Lão tổ Đoá giá nhíu chặt lông mày nói: “Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy? Vinh Tuệ Khanh sao lại không có linh căn? Nếu không có linh căn thì sao Đóa Linh nhu nhân lại đón con bé đến sơn trang Đóa Linh?! Vinh Tuệ Khanh không những có linh căn, mà còn là Lôi linh căn ngàn năm mới gặp một lần!”

Chiếc quạt trong tay của Ngụy Nam Tâm rơi “bộp” một tiếng xuống đất, đến nan quạt bằng ngọc cũng đều vỡ nát.

Bách Hủy đứng ở bên ngoài cũng nghe đến mức chấn động tinh thần: Sao Vinh Tuệ Khanh có thể có Lôi linh căn được?